- Tư Mã Ngạn xin thay mặt âu Dương Thúy cám ơn Nhiếp cô nương đã có mỹ ý như vậy!
Tiểu Băng gượng cười đáp:
- Trên đời này, bất cứ việc gì cũng thế, ai cũng muốn có một kết quả mỹ mãn, nhưng cũng phải đề phòng việc đó không được đúng như ý muốn của mình, nên tiểu muội xin thỉnh giáo huynh một câu này, nếu âu Dương Thúy không được gặp may mắn và đã chết thật rồi, chả lẽ huynh không còn kết giao với hồng nhan tri kỷ khác hay sao?
Tư Mã Ngạn không ngờ Tiểu Băng lại hỏi như vậy, chàng ấp úng mãi không sao trả lời được, Tiểu Băng thấy thế liền mỉm cười nói tiếp:
- Tư Mã Ngạn, không nên rầu rĩ như thế vội, nghe xong câu chuyện của huynh, tiểu muội muốn đính một cuộc ước hẹn mười năm với huynh!
Tư Mã Ngạn ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì là cuộc ước hẹn mười năm?
- Theo sự nhận xét của tiểu muội, nếu âu Dương Thúy thoát chết thì không riêng gì huynh đi khắp đất trời tìm nàng, mà nàng cũng đi tìm kiếm huynh. Nếu trong mười năm trời, dù đôi bên không gặp nhau, nhưng cũng có thể biết được tin tức của nhau .
- Phải. Nếu âu Dương Thúy chưa chết thì chỉ một hai năm là cùng, sự tích của nàng cũng lưu truyền trong giang hồ ngay, chứ chẳng cần phải đợi lâu như thế! - Ta cứ giả định thời gian lâu như thế thì càng yên tâm hơn. Nếu mười năm dài như thế mà vẫn không hay tin của âu Dương Thúy thì huynh có đoán chắc nàng không còn phục sinh nữa không?
- Tất nhiên là nàng không phục sinh rồi!
Tiểu Băng nhìn thẳng vào mắt Tư Mã Ngạn, với giọng nói rất thành khẩn từ từ nói tiếp:
- Cho nên tiểu muội mới đính ước mười năm với huynh như thế, trong mười năm trời, tiểu muội cùng huynh đi khắp đây đó đàn kiếm giang hồ đồng thời cũng tận lực dò thăm tin tức sống chết của âu Dương Thúy. Tiểu Băng sẽ cải nam trang, huynh chỉ được coi tiểu muội như là bạn chi giao thôi, chứ không được coi tiểu muội như là một người bạn hồng nhan tri kỷ. Nói tóm lại, huynh phải coi tiểu muội như là một người đàn ông vậy, không còn nghĩ đến tiểu muội là đàn bà nữa.
Thấy đề nghị của Tiểu Băng kỳ lạ như vậy, Tư Mã Ngạn thích thú Vô cùng nhìn thẳng vào mặt nàng ta muốn nói nhưng lại thôi. Tiểu Băng lại vừa cười vừa nói tiếp:
- Trong mười năm đó, bất cứ lúc nào hễ biết được tin tức của âu Dương Thúy rồi, Tiểu Băng quyết không quấy rầy huynh mà sẽ lẳng lặng bỏ đi ngay, nhưng mười năm sau mà vẫn không thấy được tin tức gì của nàng ta, thì tiểu muội sẽ trở về nữ trang.
Nói tới đây, sắc mặt của nàng bỗng lạnh lùng hẳn, hai mắt sáng như điện nhìn thẳng vào mặt Tư Mã Ngạn trầm giọng hỏi:
- Lời nói của tiểu muội đã xong, chẳng hay huynh có vui lòng đính cuộc hẹn ước mười năm ấy với tiểu muội không? Xin cứ trả lời thẳng thắn cho tiểu muội biết đi?
Đã sớm bị cảm tình chân thành của Tiểu Băng ràng buộc, Tư Mã Ngạn liền gật đầu đáp:
- Nhiếp cô nương đã có lòng như vậy, Tư Mã Ngạn rất lấy làm cám ơn! Chúng ta quân tử nhất ngôn, kết bạn với nhau mười năm, đàn kiếm giang hồ. Nếu mười năm sau Cũng vẫn không tin tức của âu Dương Thúy thì sẽ khẩn cầu cô nương cùng tới bách niên giai lão.
Tiểu Băng nghe thấy chàng nói như vậy, cảm động đến ứa nước mắt ra liền.
Tư Mã Ngạn thấy thế kinh ngạc hỏi :
- Nhiếp cô nương, tôi chả nhận lời cô về cuộc ước hẹn mười năm ấy rồi là gì, sao cô nương còn đau lòng ứa nước mắt ra như thế?
Tiểu Băng thấy Tư Mã Ngạn hỏi như vậy, nước mắt lại càng tuôn ra như mưa nghẹn ngào đáp:
- Tư Mã huynh, từ trước đến ngày hôm nay, tiểu muội đã từng trải biết bao nhiêu cuộc gian nan nguy hiểm, ra sống vào chết, nhưng chưa bao giờ phải ứa nước mắt ra cả Không hiểu tại sao . . . ngày hôm nay lại không sao cầm lệ lại được .
Động lòng thương, Tư Mã Ngạn với giọng êm dịu hỏi :
- Nhiếp cô nương đau lòng hay mừng rỡ?
Tiểu Băng dùng tay áo chùi nước mắt, từ từ cắm thanh bảo kiếm vào trong bao, rồi gượng cười đáp:
- Tiểu muội cảm thấy . . . hơi cao hứng trong lúc đang đau lòng.
Mỹ nhân đang ai oán gượng cười như vậy còn đau khổ hơn là khóc òa lên, khiến ai trông thấy cũng động lòng thương. Tư Mã Ngạn đang tự tiêu hồn, Tiểu Băng đã khẽ nói tiếp:
- Tư Mã huynh thử nghĩ xem, có biết bao nhiêu người đẹp trai anh tuấn theo đuổi tôi hoài, ân cần o bế, nhưng tôi coi họ như rẻ rách, không thèm đoái hoài tới. Không ngờ khi tôi có vẻ ngưỡng mộ Tư Mã huynh, thì lại bị huynh cự tuyệt. Cũng may, chúng ta rốt cuộc vẫn được đính ước mười năm. Vừa rồi nếu huynh trả lời hơi chậm, thì thế nào Tiểu Băng này cũng hổ thẹn, và nhận thấy không còn mặt mũi nào sống ở trên đời này nữa. CÓ lẽ lúc này đã vãi máu ngậm hờn . . . dưới chín suối rồi.
Nói đến câu sau cùng, nàng lại cảm động hết sức, nước mắt cứ rỏ xuống như mưa.
Tư Mã Ngạn rất ăn năn ngập ngừng đáp:
- Nhiếp cô nương nên hiểu cho tôi có nỗi khổ riêng. Vừa rồi . . . tôi chả thành thật kể hết cho cô nghe rồi là gì?
Tiểu Băng mắt vẫn đẫm lệ, nhìn vào mặt Tư Mã Ngạn u oán hỏi :
- Tư Mã huynh thử đoán xem, tôi có oán trách huynh không nào?
Tư Mã Ngạn gượng cười đáp:
- Tôi không biết điều như thế, tất nhiên là cô nương phải hận tôi Vô cùng rồi .
Tiểu Băng lắc đầu, nói tiếp:
- Phàm là đàn bà đều muốn lấy được một người chồng chân tình, chứ không muốn lấy được một anh chàng bạc bẽo. Đối với một người chỉ gặp có một lần, chưa hề nói chuyện với nhau bao giờ, và đối phương sống chết ra sao cũng chưa hay, như âu Dương Thúy mà huynh có lòng yêu thương chân thật như vậy. Nếu mười năm sau, tôi may mắn được cùng huynh bạch đầu giai lão, tất nhiên không khi nào huynh lại phụ lòng Nhiếp Tiểu Băng này.
Tư Mã Ngạn thấy Tiểu Băng khóc sướt mướt như vậy, trông thật tội nghiệp đáng thương và chàng cũng hết sức yêu thương nàng là khác, không cầm lòng được, chàng giơ tay ra định ôm ngang lưng nàng vào lòng để hôn hít vài câu để hai người đỡ khao khát phần nào.
Ngờ đâu, chàng vừa giơ tay ra, Tiểu Băng đã vội tránh ra ngoài tám thước, hai má đỏ bừng xua tay nói:
- Tư Mã huynh, tôi biết ý muốn của huynh lắm. Huynh có vẻ thương hại tôi, muốn an ủi tôi đôi chút. Nhưng chúng ta đã quyết định với nhau rồi, hai bên đều phải giữ đúng lời hứa. Trong mười năm huynh chỉ nên coi muội như một người bạn trai thôi, chứ không coi muội như một hồng nhan tri kỷ.
Tư Mã Ngạn lắc đầu, thở dài nói tiếp:
- Ngày đêm gần gũi nhau, trước hoa dưới trăng, người ta có phải thánh hiền đâu, làm sao mà cầm lòng nổi?
Tiểu Băng tủm tỉm cười đáp:
- Huynh nói rất đúng, nhưng chúng ta có phải là hạng trai gái tầm thường đâu? Chỉ yêu nhau bằng cái nhìn cái liếc cũng đủ tiêu hồn lạc phách rồi. Còn sự âu yếm anh anh em em thì hãy đợi mười năm sau đã.
- Tuy Tư Mã Ngạn là si nam của trần gian, thì Nhiếp cô nương cũng là kỳ nữ của võ lâm, chứ có phải là người thường đâu? Thôi được, chúng ta quân tử nhất ngôn. Hiện giờ là tri kỷ, sau này sẽ cùng bạch đầu, chúng ta cùng phiêu lưu và ngao du giang hồ mười năm vậy.
- Tư Mã huynh, ngày mai tiểu muội sẽ cải nam trang, huynh cũng phải gọi tiểu muội là Nhiếp tiểu đệ mới được.
- Chúng ta đã nói rõ rồi. Đôi bên tương kết với nhau bằng tình, tương thủ với nhau bằng lễ, như vậy Nhiếp cô nương có cải nam trang hay không, thiết nghĩ cũng không cần lắm.
- CÓ hai điều tiểu muội khiến tiểu muội cần phải cải nam trang mới được .
- CÔ nương có hai điều gì thế, xin cho Tư Mã Ngạn này biết với .
- Điều thứ nhất, là đề phòng khỏi vượt qua hàng rào yêu đương. Tiểu muội đã cải nam trang rồi, huynh sẽ đỡ bị gợi cảm và mới có thể khắc chế được lửa dục .
- Thếcòn điều thứ hai?
- Điều thứ hai là Ly Cấu Thư Sinh với Ngọc Trát Hằng Nga đều là người có tên trong võ lâm, nếu muội không cải nam trang, chúng ta đi cùng với nhau, thì dù chúng ta có trong sạch đến đâu cũng sẽ bị mang tiếng.
- Quý hồ chúng ta trong sạch là được, sợ gì ai dị nghị?
- Tư Mã huynh là người quân tử, tất nhiên không bao giờ nghĩ đến vấn đề đó.
- CÓ phải cô nương muốn tránh những sự quấy nhiễu vì ghen tuông của bọn người đã theo đuổi cô nương từ trước tới nay phải không?
- Điều đó tất nhiên không sao tránh khỏi được, nhưng tiểu muội không lo ngại chút nào. Chúng ta đã cùng nhau phiêu lưu giang hồ, đàn kiếm mười năm, chả lẽ lại còn sợ phiền phức ấy hay sao?
- Nếu không phải điều đó thì quả thật tôi không sao đoán ra được .
- Việc của tiểu muội e ngại, tính chất của nó cũng tương đồng với sự ước đoán của huynh, nhưng chỉ khác ở mục đích thôi.
- Cái gì là khác ở mục đích?
- Giả sử âu Dương Thúy chưa chết, bất cứ nàng mắt thấy hay tai nghe chúng ta ngày đêm gần gụi nhau đàn kiếm giang hồ như vậy, liệu nàng có thể tin tưởng Ly Cấu Thư Sinh với Ngọc Trát Hằng Nga trong sạch hay không? Và nàng có biết đâu chúng ta đang đi tìm kiếm nàng?
Tư Mã Ngạn thấy Tiểu Băng nói như vậy giật mình kinh hãi, gật đầu chịu là phải.
Tiểu Băng lại tủm tỉm cười nói tiếp:
- Nếu âu Dương Thúy không tin hai người chúng ta trong sạch, thì mối si tình của huynh thế nào cũng thành tuyệt vọng, âu Dương Thúy không trách huynh là người bạc tình đâu, mà chỉ oán số mạng của mình hẩm hiu thôi! Tình cảm của đàn bà con gái bao giờ cũng mềm yếu hơn đàn ông, nàng thất vọng một lần với Mã Không Quần rồi lại vỡ mộng lần nữa với Tư Mã Ngạn nữa thì nàng còn sống làm sao được? Nếu không uống thuốc độc lần thứ hai để kết liễu cuộc đời tàn ấy, thì nàng thế nào cũng cắt tóc đi tu, kết quả như Mạnh Hương Thiền vậy, lúc ấy VÔ Vi tiên tử sẽ biến thành VÔ Vi sư thái chứ không sai.
Nghe tới đó, Tư Mã Ngạn kinh hoảng đến toát mồ hôi lạnh ra và đỡ lời :
- Nhiếp cô nương suy luận như vậy thực là cao minh và chu đáo Vô cùng!
- Thế bây giờ Tư Mã huynh đã đồng ý tiểu muội cải nam trang chưa?
- Từ mai trở đi, tôi sẽ gọi Nhiếp cô nương là Nhiếp hiền đệ!
- Pho Long Hổ Phong Vân kiếm pháp của Tiểu Băng sẽ tạm quy ẩn mười năm, nên ngày hôm nay phải truyền môn tuyệt kỹ ấy cho một người lý tưởng truyền nhân !
Tư Mã Ngạn thấy nàng khéo nói bông như vậy, chàng cũng cung kính chấp tay vái Chào và nói :
- Đệ tử Tư Mã Ngạn có lòng muốn nghiên cứu tuyệt kỹ, nhưng phải nỗi ngu xuẩn dốt nát, không hiểu có thể học hỏi được tuyệt nghệ của Nhiếp nữ hiệp hay không?
Tiểu Băng cười khanh khách:
- Thực Tư Mã huynh định vái tiểu muội làm sư phụ phải không? Huynh phải biết nhất nhật như chung thân vi phụ đấy!
- Chung thân vi phụ, câu ấy không thích đáng, Tư Mã Ngạn cam tâm suốt đời nghe lệnh vĩnh viễn hầu hạ ở bên cạnh bàn phấn !