"Con bé đã hơn hai mươi tuổi rồi, con bé cần được biết."
Hà Siêu không chịu nổi khi nghe ai đó nói người đó là cặn bã, vô tâm hay gì đó, ông ấy rõ ràng không phải vậy, ông ấy so với bất kỳ ai đều si tình hơn.
Sương khói lượn lờ xung quanh Hà Siêu, đầu ngón tay ông lập lòe tia lửa, chập chờn rồi biến mất, men theo con đường về đốt cháy cánh cổng ký ức.
"Bố cháu không phụ lòng mẹ cháu. Họ lớn lên cùng nhau, cả hai đều là mối tình đầu của nhau và chưa từng có người khác."
"Sau khi tốt nghiệp trung học, ông ấy đáp ứng nguyện vọng của bố và ông nội mình, gia nhập quân đội. Mười mấy năm gắn bó của hai người bỗng nhiên phải chia tay, mỗi ngày ông ấy ngoại trừ huấn luyện thì là gọi điện thoại cho Khương Hoa. Tôi còn nhớ rõ lúc ấy, vẻ ngoài xinh đẹp của Khương Hoa khiến rất nhiều người theo đuổi. Ông ấy đã giận đến mức chạy vòng vòng trên sân thể dục, gục trên mặt đất rồi bị tôi kéo về ký túc xá. Sau khi nghỉ ngơi đủ thì việc đầu tiên ông ấy làm là ôm bà ấy vào lòng và đi dạo quanh trường."
Nhớ lại ký ức về khoảng thời gian tươi đẹp nhất họ đã trải qua cùng nhau khiến ánh mắt Hà Siêu lộ ra ý cười vui vẻ.
"Sau đó thì sao?"
Khương Thanh Vũ thầm nghĩ về bộ quân trang kia rồi nảy ra một suy đoán.
Lửa nóng trên đầu ngón tay, ngón tay lại nối liền với trái tim nhưng Hà Siêu lại không có phản ứng gì.
"Sau khi tốt nghiệp ông ấy đã tới biên giới, trước khi rời đi ông ấy cũng đã gặp Khương Hoa trong lễ tốt nghiệp, sau khi rời đi ba năm thì hai người mất liên lạc."
"Và sau đó......"
Ông ấy không nói tiếp nhưng Khương Thanh Vũ lại nhìn thấy hốc mắt ông đỏ lên.
"Ông ấy nhìn thấy cháu."
"Là khi nào ạ?"
Cô siết chặt tay thành nắm đấm, Cố Vân Dực bao lấy khớp xương đang dùng sức của cô, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô.
Nhưng cuối cùng, Hà Siêu cũng không nói ra mấy chữ "Trước khi chết".
"Ông ấy rất yêu cháu, cũng rất vui khi biết mình có một đứa con gái."
"Tên cháu là do ông ấy đặt."
Sau đó Hà Siêu còn nói rất nhiều điều nhưng cô không nghe được một câu nào nữa.
Ánh mặt trời chiếu lên cơ thể lạnh đến tận xương tủy, thế giới của cô vừa bất ngờ đón nhận một trận mưa gió bão bùng. Gió lớn mạnh mẽ tàn phá cơ thể cô, sấm chớp nổ vang bên cạnh cô, bướng bỉnh lại cố chấp quấn lấy cô đến cuối đời, ánh sáng chói lóa gần như khiến cô lóa mắt ngay lập tức.
Thật lâu sau, lâu đến mức mây đen đã tụ lại trên đỉnh đầu thì Khương Thanh Vũ mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Cháu có thể biết tên ông ấy được không ạ?"
Cô tự cười chính bản thân mình, cắn môi dưới, hơn hai mươi năm, con gái ruột lại đi hỏi đồng đội cũ của ông câu hỏi này, thực rất buồn cười.
"Trì Dã, ông ấy tên là Trì Dã."
"Trì Dã......"
Khương Thanh Vũ lặp lại cái tên này, điện thoại di động trong túi đúng lúc reo lên, cô không hề có phản ứng gì nên Cố Vân Dực là người nhấc máy.
"Cô út ạ?"
Cố Vân Dực cụp mi, mây đen dày đặc bao phủ con ngươi anh khiến vẻ lo lắng càng khắc sâu hơn.
"Cháu biết rồi."
"Thanh Vũ, mẹ đã biết chuyện chúng ta tới Tân Thành rồi."
Người đàn ông vừa cúp điện thoại vừa nói, sau đó anh nhìn về phía Hà Siêu và Khâu Viện.
"Hai người có muốn cùng chúng tôi về thủ đô không?"
-
Ngày Khương Hoa xuất viện trở về thì phát hiện chiếc hộp sắt đã bị động tới.
Bình thường bà ấy luôn đặt các nút theo chiều dọc khi khóa chúng lại, không bao giờ đặt theo chiều ngang.
Ở một số chuyện, bà ấy cũng mắc chứng ám ảnh cưỡng chế giống người đó, có thể là do cẩn thận hoặc cũng có thể là do thói quen.
Nhưng Khương Thanh Vũ không nhắc tới thì bà ấy cũng làm như không biết gì. Cơ thể ngày một yếu đi, hiện tại bà ấy đã không thể sống thiếu xe lăn được nữa, một người sắp chết đều sẽ buông bỏ được rất nhiều sự cố chấp khi xưa, đầu tiên chính là buông bỏ lòng hiếu kỳ.
Giữa trưa nhưng con gái không ở đây, dì Lý nói hai đứa không lái xe mà đi cùng Cố Diễm.
Tân Thành.
Bà ấy nghe vậy thì chỉ nhẹ nhàng đáp lại, nhìn về phía Cố Giang nở một nụ cười trấn an rồi lại nhờ Cố Chân gọi một cuộc điện thoại cho bọn họ.
"Cùng đến đây đi, chúng ta đã không gặp nhau nhiều năm rồi."
Khương Hoa không trực tiếp nói chuyện với con gái và con rể, trước câu hỏi của Cố Chân, bà ấy chỉ lắc đầu rồi một mình đi tới dưới gốc cây trong vườn nghỉ ngơi.
Những chiếc lá khổng lồ của cây ngô đồng che đi ánh mặt trời chói chang, rơi xuống mặt cỏ tạo thành lớp bột phấn mịn màu vàng sáng.
Khương Hoa dựa vào thân cây đứng dậy, lòng bàn tay thô ráp như vỏ cây khắc sâu cảm giác vào lòng bà, ánh mắt nóng ấm nhìn về phía cỏ cây lộ ra sự khổ sở.
Bà ấy dựa vào đó, nghiêng đầu nhắm mắt lại, giữa mảng màu đỏ tươi trẻ trung, chàng trai đang tiến đến gần, lông mày và đôi mắt ngày càng rõ ràng hơn.
Cơn gió khiến thân thể bà ấy lay động, hóa thành hai cánh tay ôm chặt lấy.
Khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, dường như bà ấy đã nghe thấy nhịp đập của gốc cây cổ thụ.
Tiếng trái tim đập như vang đến từ nơi xa xôi,khiến cô ngày đêm suy nghĩ về nó.
"Chị Tiểu Hoa."
Chiếc ly trong tay Cố Chân rơi xuống mặt đất, thủy tinh vỡ vụn lóe lên ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Cố Chân chạy tới ôm lấy bà ấy, người phụ nữ vào trong vòng tay cúi đầu xuống, một dòng máu đỏ tươi chảy xuống cằm.
-
Khi Khương Thanh Vũ quay về nhà cũ thì trời đã mưa to.
Khương Hoa đang ngủ say trên giường, cô nhìn chằm chằm vào lồng ngực đang phập phồng của bà ấy, không dám chớp mắt một giây nào.
Bác sĩ kiểm tra xong thì lắc lắc đầu, ghé vào tai Cố Vân Dực nói hai câu rồi thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng.
"Mọi người đều ra ngoài đi, tôi có chuyện muốn nói với bọn họ."
Cặp vợ chồng trung niên mà Cố Vân Dực và Khương Thanh Vũ đưa về dường như có quen biết Cố Giang, Cố Giang quay đầu nhìn vào mắt họ.
"Vân Dực, cháu đi với ông."
Cố Chính Minh và vợ chồng Cố Chân đã rời đi, trong nhà cũ cũng chẳng có mấy người, hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tiếng ba toong nện xuống đất và tiếng bước chân đều trở nên cực kỳ rõ ràng.
Cố Vân Dực muốn đỡ Cố Giang tới phòng trà nhưng ông xua tay và dừng lại trước cầu thang.
"Các cháu biết hết rồi à?"
"Vâng." Cố Vân Dực khẽ gật đầu.
Tuy lời nói của Hà Siêu có chút khó hiểu nhưng cũng đủ để bọn họ nắm được.
"Vậy thì tốt, ông lo Thanh Vũ sẽ trách Tiểu Hoa, nhưng cũng không muốn con bé luôn ghét Trì Dã. Nhưng ông cũng bất lực, có một số chuyện người trẻ các cháu không nên biết thì tốt hơn."
"Nếu các cháu đã biết chuyện này thì cũng hãy coi như không biết, Thanh Vũ vẫn là họ Khương, Tiểu Hoa cũng đã sớm ly hôn với chồng cũ."
"Cháu hiểu."
Cố Vân Dực quay trở lại phòng Khương Hoa, Khương Thanh Vũ vẫn ngồi bất động bên giường giống như lúc anh rời đi, chỉ có ngón cái là đang nhẹ nhàng vuốt ve làn da khô nứt của Khương Hoa.
Ánh mắt mất tập trung không có tiêu cự khiến anh đau lòng, anh không biết phải an ủi Bé Con bằng cách nào.