Người đàn ông đang ngồi tự giới thiệu về mình, khóe miệng hiện ra hai lúm đồng tiền.
Khương Thanh Vũ hơi cúi đầu: "Tôi tên là Khương Thanh Vũ."
Mẹ nói Cố Vân Dực là cháu đích tôn của ông Cố. Câu nói này đã khiến Khương Thanh Vũ hoài niệm về món ngon ở thủ đô và cả những người bạn mà mình từng chơi.
"Con nhớ ông Cố mà, hồi bé con còn chơi chung với Cố Diễm."
Cố Vân Dực nghe thấy tên Cố Diễm thì nụ cười trên mặt dần phai đi.
"Hai người rất thân à?"
"Bây giờ cũng không gọi là thân, dù sao cũng đã rất nhiều năm không gặp rồi."
Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn
Cố Diễm là con trai Cố Chính Minh – con thứ của Cố Giang, chỉ lớn hơn Khương Thanh Vũ hai tuổi. Hồi bé hai nhà thân thiết hơn bây giờ nhiều, Cố Diễm từng tới Nam Thành, tính cách vui vẻ hướng ngoại, không thâm trầm chững chạc như Cố Vân Dực trước mặt. Cộng thêm con nít rất dễ thân nhau, tất nhiên là vừa nhắc tới nhà họ Cố, Khương Thanh Vũ sẽ nhớ tới anh ấy ngay.
"Mẹ tôi bảo tôi dẫn anh đi dạo."
Cô gái đi phía trước, người đàn ông đi phía sau. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, sẽ vì hai người này mà dừng chân vội nhìn một cái.
Nam Thành không giống thủ đô, gió thổi vào mặt là ẩm ướt, không có cảm giác đau rát mặt.
Cố Vân Dực nhìn chằm chằm mưa phùn rơi trên mặt nước, ánh mắt dần chuyển lên người Khương Thanh Vũ.
Trước khi rời nhà ông nội có nói, năm ngoái Khương Thanh Vũ bị tai nạn xe, nhưng trông có vẻ không nghiêm trọng. Có lẽ đúng như ông ấy nói, chỉ là việc nhỏ.
"Bên kia là nơi nào thế?"
Cố Vân Dực chỉ ngọn núi nhỏ ở xa, ngày mưa âm u mây bay rất thấp, tầng tầng lớp lớp xếp chồng lên nhau, giống như tranh thủy mặc.
"Là một ngọn đồi cách đây rất xa, bên trên có miếu, còn có người ở."
Đúng lúc này điện thoại Khương Thanh Vũ reo lên. Trong nhà đã lâu không có đàn ông, Khương Hoa kêu cô mua đôi dép nam, Cố Vân Dực sẽ ở lại đây vài ngày.
"Tôi đã quấy rầy gia đình em sao?"
"Không có, trong nhà chỉ có hai mẹ con tôi, có khách cũng rất tốt, chỉ cần anh không cảm thấy nhàm chán là được."
Trong trấn nhỏ chỉ có hai cửa hàng, ở đây người dân sinh hoạt rất tùy tính. Trời mưa trên đường không có ai, có một cửa hàng dứt khoát không mở cửa, cho nên chỉ có một cửa hàng đang kinh doanh.
Dép nam ở cửa hàng này chỉ còn lại mấy đôi, không có size của Cố Vân Dực.
"Lên thành phố đi, cách đây cũng không xa."
Người đàn ông sải bước đi ra ngoài, xe đang đậu trước cửa nhà cô.
Vui lòng đọc truyện chính chủ Bách Thảo Chi Vương
Khi anh nói với Khương Hoa rằng muốn dẫn Khương Thanh Vũ ra ngoài, rõ ràng trên mặt bà ấy hơi mất tự nhiên.
"Được, các con nhớ chú ý an toàn nhé."
Dọc đường đi, hai người chỉ nói được vài câu. Thỉnh thoảng Cố Vân Dực sẽ nhìn cô gái ngồi ở ghế phụ, sắc mặt cô trắng bệch còn hơn lúc mới gặp, mỗi lần dừng xe đều phải nhìn một cái.
Khóe miệng hơi cong lên của anh dần thẳng lại, trong mắt dâng lên mấy vòng gợn sóng.
Đến tận bây giờ, anh mới biết điều trị sau chấn thương mà ông nội nói đến là gì.
——
Không giống với những cô gái khác, Khương Thanh Vũ không thích náo nhiệt, sau khi đến khu mua sắm gần trấn nhỏ nhất thì xuống xe mua đồ. Ngoại trừ dép còn có khăn và một số đồ dùng cho nam, về đến nhà cũng không trì hoãn bao nhiêu thời gian.
Cơn mưa này bắt đầu từ hôm qua vẫn liên miên không dứt, hơi nước cứ như ập vào mặt. Cố Vân Dực lấy cây dù trong xe ra, nhưng Khương Thanh Vũ lại nói mưa phùn ở Giang Nam không cần che dù.
Sau đó Cố Vân Dực cũng nghe lời, đi theo sau lưng cô, nhìn vệt nước để lại trên đường lát đá.
Khương Hoa từ trong nhà đi ra thấy đôi nam nữ đi trước sau trong mưa, trong lòng bà ấy cũng dâng lên cảm xúc đặc biệt vừa chua vừa ngọt, hốc mắt hơi nóng ẩm.
"Ăn cơm thôi. Vân Dực, nhà dì ăn thanh đạm, không biết có hợp khẩu vị cháu không?"
Nói thì nói như vậy, nhưng Khương Thanh Vũ chỉ nhìn sơ qua đã biết mẹ cô đã rất cố gắng làm theo khẩu vị ở thủ đô.
Cố Vân Dực cũng biết, mặc kệ trên thương trường là người giỏi giang đến nhường nào thì ở trước mặt phụ huynh phải luôn ngoan ngoãn hiền lành. Khương Hoa thích điều này ở anh, ăn trưa xong Khương Thanh Vũ pha trà trong bếp, Khương Hoa ngồi trên ghế tre ngoài hành lang, còn gọi anh cùng ngắm mưa.
"Vân Dực, cháu có thể tới đón Thanh Vũ cũng rất tốt, dì rất sợ sau khi dì đi rồi, một mình con bé sẽ không còn ai nương tựa."
"Dì đừng nói vậy, cháu và nhà họ Cố sẽ chăm sóc tốt cho em ấy."
Ánh mắt Khương Hoa nhìn về phía Cố Vân Dực.
"Thật ra khi đó, ba mẹ cháu và dì chỉ thuận miệng nói đùa về hôn ước của hai cháu thôi, không ngờ chú Cố lại tưởng thật. Ở thời đại này rồi, cũng chẳng ai quan tâm có hôn ước hay không đâu, nên con không cần phải khó xử. Dì chỉ hy vọng cháu có thể chăm sóc con bé như em gái, đừng để cho con bé bị ức hiếp, chờ thêm mấy năm con bé có bạn trai ——"
"Dì Khương."
Người đàn ông ngắt lời bà ấy, Khương Hoa hơi ngạc nhiên khi thấy vẻ mặt anh thay đổi.
Từ "bạn trai" trong miệng Khương Hoa rất chói tai. Nụ cười ngọt ngào ấy rất giống viên kẹo mà anh ăn một lần đã ghiền hồi nhỏ, vì thế anh không muốn chắp tay nhường kẹo ngọt cho người khác.
"Thanh Vũ rất đáng yêu, cháu không thấy khó xử đâu ạ."
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Khương Hoa há miệng nửa ngày không biết nên nói gì, khóe mắt nhìn thấy cô gái đang bưng một bình trà đi sang bên này. Bà ấy đỡ trán, không tiếp tục chủ đề này nữa: "Thật sự không hiểu nổi thanh niên bây giờ mà."
Bà ấy và ba mẹ của Cố Vân Dực là lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt, lúc nhỏ Cố Vân Dực cũng thường gặp mặt. Sau đó bà ấy chuyển đến Nam Thành, Cố Vân Dực cũng trưởng thành, cơ hội gặp anh cũng không nhiều bằng Cố Diễm.
Hôm nay thấy anh không còn đáng yêu như hồi nhỏ, mà hiện rõ thần thái sắc bén của người đàn ông trưởng thành, tâm tư cũng ngày càng khó đoán.
Bà ấy nhớ mang máng Cố Vân Dực là một đứa trẻ rất chính kiến, vốn cho rằng anh sẽ không thích chuyện này hay thậm chí còn tức giận. Việc anh có thể đến đây đã nằm ngoài dự đoán của bà ấy, lời nói ra càng làm bà ấy nghẹn họng.
Khương Thanh Vũ đã đến trước mặt, cô gái nhỏ hoàn toàn không biết chuyện gì đang diễn ra, càng không biết mẹ ruột đã gả mình đi.
Lúc này Khương Hoa hơi chột dạ, sớm biết Cố Vân Dực thẳng thắn như vậy, trước tiên bà ấy nên hỏi con gái mình đã thích ai chưa.