Cố Vân Dực bình thường rất bận, nhưng hầu hết tin nhắn của cô đều được trả lời kịp thời, cho dù thỉnh thoảng anh lỡ tin nhắn khi đang họp thì anh cũng sẽ chắc chắn gọi lại cho cô.
Khương Thanh Vũ mở lại lịch sử trò chuyện, như thể cô đang trải qua tâm trạng khi gõ những dòng chữ đó vậy, trong lòng xuất hiện nụ cười ấm áp.
Trước khi rời nhà cô liếc lên đồng hồ cũng đã là mười một giờ trưa. Trên tầng có rất nhiều nhà hàng, khi đi đến thang máy cô có thể ngửi thấy mùi lẩu cay nồng.
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Ba người vừa nói chuyện vừa đi lên thang máy, Âu Ninh thích uống trà sữa nên cô ấy bảo Khương Thanh Vũ và Tống Vũ Nhiên gọi đồ ăn trước còn cô chạy ra ngoài mua. Lúc trở lại trên tay cô có thêm hai cốc trà sữa và một cốc nước chanh, cô ấy biết Khương Thanh Vũ không uống trà sữa.
Trà sữa ở quán này rất đậm vị sữa, Âu Ninh còn cho thêm một phần thạch dừa. Tống Vũ Nhiên cũng rất thích trà sữa ở đây, nhưng hôm nay vừa cầm lên nhấp một ngụm, vị sữa ấm áp trong miệng đã thay đổi, không những không có cảm giác thỏa mãn mà còn phải dùng sức nuốt xuống, thậm chí còn nôn khan mấy lần.
Cô ấy khó chịu nằm trên bàn ôm bụng, đôi mắt sưng tấy đỏ ngầu do bị kích thích, nước mắt nhòe ra nhìn rất đáng thương.
“Vũ Nhiên? Cậu ổn chứ?”
Khương Thanh Vũ còn chưa uống ly nước của mình, liền cắm ống hút đưa qua, Tống Vũ Nhiên cầm lên uống liền mấy ngụm.
“Tớ thấy khá hơn rồi.”
Giọng nói vẫn còn khàn khàn, cô ấy lau lau môi, Khương Thanh Vũ vỗ lưng cho cô ấy, trong mắt hiện lên một tia nghi ngờ.
“Vũ Nhiên.”
Cô chợt lên tiếng.
“Có phải cậu đang mang thai không?”
Trong hành lang của bệnh viện, mọi người đi đi lại lại, cửa phòng khám đóng mở liên tục, người ra người vào lại có những biểu cảm khác nhau.
Âu Ninh muốn gọi cho Kỷ Quan Đình nhưng lại bị Tống Vũ Nhiên ngăn lại. Lúc này sắc mặt cô gái đỏ bừng hồi hộp, tay ướt đẫm mồ hôi làm ướt cả tờ phiếu kiểm tra.
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Chờ đợi thật sự rất mệt mỏi, nhưng khi kết quả cầm trên tay, cô ấy cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.
Số phận của Tống Vũ Nhiên và Kỷ Quan Đình, những người ở bên nhau từ khi còn trong bụng mẹ, cuối cùng cũng đã có kết quả.
Với tư cách là một người ngoài cuộc, Khương Thanh Vũ im lặng suốt quá trình. Cô lặng lẽ quan sát từng biểu cảm của Tống Vũ Nhiên, khi danh sách kiểm tra được đưa đến tay, ánh sáng trong mắt cô gái trở nên rực rỡ và chói lóa.
Cô lập tức nghĩ đến sự mất kiểm soát của Cố Vân Dực tối qua, cả sự cố chấp muốn khống chế cô trong vòng tay anh. Và câu nói khàn khàn bất ngờ đó, không phải do cô nghe nhầm.
Ngay cả trong giấc mơ của cô cũng luôn xuất hiện một người đàn ông ngồi bên chiếc đèn bàn, đôi mắt sâu thẳm phản chiếu hình bóng của chính mình.
Mái tóc anh mềm mại và óng ả, đôi mắt sáng sủa sắc bén, pha trộn với nét quyến rũ của tình yêu và sự quan tâm tinh tế.
Phương pháp che giấu ham muốn của Cố Vân Dực là anh sẽ khiến ánh mắt trở nên phù phiếm và lười nhác, đáng tiếc là lúc đó cô đang thưởng thức tô mì ngon quá mức nên không để ý.
Khi Khương Thanh Vũ định thần lại, hai người kia đã quyết định xong đứa bé sẽ học đại học ở đâu rồi.
“Không nói cho lão Kỷ?”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
“Tạm thời đừng nói, gần đây anh ấy rất bận rộn, ngày nào cũng làm thêm ở nhà đến nửa đêm, tớ muốn trở về cho anh ấy một bất ngờ.”
Công việc vốn nên được hoàn thành theo kế hoạch lại bị gián đoạn đột ngột do sự xuất hiện của một sinh linh nhỏ. Nhưng ba người lại rất vui vẻ xuống lầu mua một đống đồ dùng cho em bé.
Khương Thanh Vũ trực tiếp trở về nhà cũ, trước đó cô đã liên lạc với Cố Chân. Khi cô về đến nhà thì Cố Chân đã đợi cô trên ghế sofa.
“Cháu đi chơi à?”
“Dạ vâng.”
Sau khi trò chuyện một chút về vấn đề công việc, Khương Thanh Vũ khéo léo nói với Cố Chân về việc cô đang mở cửa hàng với bạn học.
“Thật sao? Thanh Vũ của chúng ta đã tự làm chủ rồi à?”
“Cháu chỉ giúp cậu ấy bày trí và viết cốt truyện thôi.”
Khương Thanh Vũ không dám nói nhiều, cô sợ Cố Chân biết cô đang vẽ truyện tranh, cô còn chưa biết Cố Chân sẽ phản ứng với chuyện này thế nào.
“Thanh Vũ.”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Cố Chân vòng tay ôm vai cô: “Bây giờ cháu có vui không?”
“Cháu có thể làm những gì cháu thích, tự kiếm được thật nhiều tiền. Nếu là cô, cô chắc chắn sẽ rất vui.”
Lúc này, Cố Chân không còn là một nhà thiết kế quốc tế với dáng vẻ của một quý cô sang trọng dưới ánh đèn sân khấu nữa, vẻ mặt bà hoàn toàn là của một phàm nhân, lông mày hơi nhướng lên.
Khương Thanh Vũ run rẩy toàn thân.
Trước đây Cố Giang đã từng nói, Cố Vân Dực giống cô út của anh nhất.
Họ giống nhau sao?
Có lẽ là ở sự khác nhau giữa vẻ bề ngoài và nội tâm bên trong.
—
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Điện thoại đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong căn phòng.
Khương Thanh Vũ buông bút, bên trên màn hình lại xuất hiện một cái tên phảng phất như đã từ lâu, quả thực là đã đợi rất lâu.
Cô sững sờ giây lát, rồi nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Giọng nam nghe có vẻ buồn ngủ và hơi mệt mỏi, Cố Vân Dực vừa đến khách sạn, còn chưa kịp thay giày đã gọi điện thoại quốc tế cho cô vợ nhỏ của mình.
“Quên anh rồi à?”
Khương Thanh Vũ nghe anh nói, cảm nhận được sự mệt mỏi rõ ràng trong giọng điệu của anh, trong lòng cô bất lực nhói đau như có thứ gì đó đâm vào vậy.
“Không có, chỉ là, hơi ngạc nhiên thôi.”
Cố Vân Dực nhắm mắt lại, im lặng cong môi, thành phố thịnh vượng phía sau đã bị anh làm cho lu mờ.
“Còn gì nữa không?”
“Bà Cố, em vẫn chưa trả lời đâu.”
Anh lặng lẽ chờ đợi.
“Vẫn nhớ anh nhiều mà.”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khương Thanh Vũ vén rèm, cành liễu bên ngoài đung đưa, cô đang tưởng tượng thành phố xung quanh anh được kết nối với nhau bằng những dải ánh sáng, nhất định rất ồn ào và náo nhiệt.
“Tiến bộ rồi, không còn cứng miệng nữa rồi.”
Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khương Thanh Vũ trợn mắt, cô đâu có cứng miệng, rõ ràng là da mặt đã dày hơn trước được không.
“Nhưng mà.” Cố Vân Dực dừng lại một chút, nụ cười nhẹ nâng lên trái tim nhỏ bé của Khương Thanh Vũ.
“Em có cứng miệng cũng không sao, khi trở về tôi sẽ dùng thứ cứng rắn hơn để tiếp đãi em.”