Phố Huệ Lam là nơi cư ngụ của các đại quan trong kinh thành. Từ những vị đại thần trong Nội Các, đến Quốc Tử Giám tế tửu, các quan viên tứ phẩm đa phần đều ở tại Huệ Lam. Đi vào phố Huệ Lam, ước chừng hai mươi thước thì có thể nhìn thấy một đại môn có đề hai chữ rồng bay phượng múa rất to bằng sơn đỏ ‘Liễu phủ’. Hộ Bộ Thượng Thư Liễu Nhiễm tuy rằng chưởng quản kim ngân của quốc khố, nhưng bên trong phủ lại không thể tìm thấy nửa phần thô tục của đồng xú, đương nhiên cũng không có nghĩa Liễu phủ rất keo kiệt, mà ngược lại khắp nơi trong Liễu phủ đều rất tao nhã phú quý.(đồng xú = hơi/mùi tiền)
Liễu Nhiễm có tam phòng thê thiếp, chính thê là Tô Thị sinh ra hai nam một nữ, hai vị thiếp khác đều có một người con trai. Trưởng tử Liễu Vân Phi là Diêm Vận Tư Sứ, chưởng quản việc buôn bán vận chuyển muối của cả nước, làm quan tam phẩm. Thứ tử Liễu Vân Triều gần hai mươi sáu, nhâm chức Tri Châu tại huyện Viêm Châu, hoạn lộ vô cùng thênh thang. Nữ nhi duy nhất lại là hôn thê của Lương Vương Ngũ Tử Ngang. Tuy rằng thị thiếp sinh tam tử cùng tứ tử có tư cách bình thường, nhưng Liễu gia ở trong triều có thể được xem như có một chút thế lực. Một khi khuê nữ của Liễu gia cùng Lương Vương thành thân, trở thành Vương phi, như vậy địa vị của Liễu gia ở trong triều càng không ai có thể sánh nổi. ( diêm vận = vận chuyển muối; hoạn lộ= đường làm quan)
Chẳng qua Liễu Nhiễm gần đây rất phiền lòng, mắt thấy chỗ dựa vững chắc nhất là Lương Vương sắp gặp chuyện rủi ro, hắn liền hối hận lúc trước cùng Ngũ gia đính ước việc hôn nhân này. Với dung mạo cùng phẩm chất của nữ nhi, đưa vào trong cung làm nương nương cũng không quá. Khi đó hắn và Ngũ gia là đồng hương, hơn nữa lại có giao tình với Ngũ Hạo, khi Ngũ Hạo đề xuất việc kết làm thông gia với Liễu gia, hắn cũng không muốn đáp ứng. Sớm biết sẽ như vậy thì lúc trước không nên đồng ý, hiện tại nữ nhi cả ngày ở trong phòng lấy lệ tẩy mặt, hắn vì chuyện của Lương Vương mà bôn ba khắp nơi, thật vất vả mới thuyết phục được vài vị đại nhân cùng hắn dâng tấu chương, nhưng như vậy cũng vẫn chưa đủ. Nếu mấy vị đại thần trong Nội Các nguyện ý giúp hắn thì tốt rồi, nhưng mấy lão quỷ kia lại quá khôn khéo, không nói giúp hắn đã đành, còn treo hắn lên giữa trời, để hắn tiến thoái lưỡng nan.
“Lão gia, hai vị đệ đệ của Lương Vương lại đến.”
Liễu Nhiễm bực mình giương mắt lên, “Để cho bọn họ ở đại sảnh chờ ta, một lát ta sẽ đến.”
“Dạ, lão gia.”
Đợi quản gia rời khỏi, Liễu Nhiễm uống một ngụm trà, kết quả không cẩn thận mà đụng phải khóe miệng đang bị lở loét, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt. Đã nhiều ngày vì chuyện của Lương Vương, hắn nổi nóng muốn bốc khói, lâu ngày làm cả miệng bị lở loét, cổ họng cũng sưng lên, “Ai ai, Liễu gia ta tại sao lại bất hạnh như vậy a.” Ai thán một câu, Liễu Nhiễm sửa sang lại biểu tình một chút rồi đi ra khỏi thư phòng.
Đi đến đại sảnh, hai người đang ngồi trong phòng liền nhanh chóng đứng dậy.
“Liễu bá bá.”
“Đều là người một nhà, không cần phải khách khí như thế, mau ngồi xuống đi.”
Hòa nhã làm cho hai người an tọa, Liễu Nhiễm ngồi xuống ghế chủ tọa, thở dài nói, “Hôm qua sau khi thượng triều thì đám người đại tướng quân lại cùng Hoàng Thượng ngôn luận về chuyện của Tử Ngang, nhưng Hoàng Thượng lại nói đến chuyện khác, tỏ rõ không muốn đề cập. Tử Ngang vẫn bị nhốt trong cung, ta vừa thuyết phục vài vị đại nhân, ngày mai dâng lên cho Hoàng Thượng một tấu thư. Phía các ngươi mấy ngày nay như thế nào?”
Ngũ Tử Anh cúi đầu không hé răng, Ngũ Tử Hoa vội vàng nói, “Ta và nhị ca đi đến phủ Thái Sư, Thái Sư đồng ý hỗ trợ nhưng không nhận lễ vật. Chúng ta vẫn chưa gặp được các vị đại nhân trong Nội Các, Quan Độ đại nhân giúp chúng ta đi gặp thúc thụ của hắn là Phủ Chính đại nhân, nhưng Phủ Chính đại nhân lại nói không phải hắn không muốn trợ giúp, mà là làm trong Nội Các thì thân phận rất mẫn cảm. Hoàng Thượng quyết tâm đối với chuyện của đại ca ta, nếu bọn họ ra mặt thì sẽ làm cho Hoàng Thượng cảm thấy đại ca cùng với các vị đại nhân trong Nội Các cũng có giao tình, đến lúc đó có thể khiến Hoàng Thượng càng thêm thịnh nộ.”
Liễu Nhiễm hừ lạnh trong lòng. Cái gì mà sợ Hoàng Thượng thịnh nộ, rõ ràng là không muốn dính líu đến phiền phức. Ngũ Tử Hoa làm thương buôn nhiều năm, đương nhiên hiểu được ý tứ trong đó, nhưng hắn chỉ là thương nhân, không có quan hệ trong triều đình, có thể gặp được Phù Chính đại nhân là do Quan Độ đại nhân âm thầm giúp đỡ. Trong lòng của hắn không phải không có cảm thụ, đến kinh thành thì hắn mới biết, thương nhân có ngân lượng, nhưng bất quá chỉ là những con kiến nhỏ trong lòng bàn chân của nhóm đại nhân mà thôi.
Không khí yên lặng một hồi lâu, Liễu Nhiễm lại lên tiếng, “Tử Ngang và Hoàng Thượng dù sao cũng có mười mấy năm giao tình. Hoàng Thượng hiện tại chỉ phạt hắn ngân lượng, để cho hắn bế môn tự kiểm điểm. Chỉ cần Hoàng Thượng không hạ chỉ tước vương hoặc chém đầu thì chúng ta vẫn còn cơ hội. Tử Hoa, ngươi lại đi tìm Quan Độ đại nhân, làm cho hắn thuyết phục Phủ Chính đại nhân khi diện thánh thì biện hộ cho Tử Ngang. Chỉ cần Nội Các đại nhân ra mặt, cho dù chỉ có một vị đại nhân thì Tử Ngang vẫn có thể an toàn một phần.”
“Ta và nhị ca sẽ đi tìm Quan đại nhân.” Ngũ Tử Hoa đứng lên, “Ân tình của bá phụ đối với Ngũ gia chúng ta, Tử Hoa ghi nhớ trong lòng. Ngày sau bá phụ có việc gì cần đến Tử Hoa thì cứ việc mở miệng.”
Liễu Nhiễm mỉm cười, “Người một nhà cần gì khách sáo, các ngươi mau đi đi.”
“Như vậy ta và nhị ca đi đây.” Hành lễ xong, Ngũ Tử Hoa cùng Ngũ Tử Anh ly khai. Liễu Nhiễm sờ khóe miệng bị lở loét, vì mới vừa rồi nói chuyện mà phi thường đau nhức, hắn thầm nghĩ: Lương Vương a Lương Vương, lão phu vì ngươi mà hao tổn bao nhiêu sức lực như thế, lúc này nếu ngươi có thể bình an thì tốt rồi. Nếu Hoàng Thượng hạ quyết tâm động thủ với ngươi thì lão phu phải tự bảo vệ mình, ngươi đừng trách lão phu không niệm tình xưa.
Đi ra ngoài, Ngũ Tử Hoa và Ngũ Tử Anh bị một vị tỳ nữ cản đường, nàng là tỳ nữ bên cạnh khuê nữ duy nhất của Liễu gia. Liễu Song muốn gặp bọn họ. Ngũ Tử Anh thủy chung cúi thấp đầu bỗng nhiên chấn động, đi theo phía sau Tam đệ, hô hấp của hắn bất ổn đi vào Song viện của Liễu Song. Vào bên trong viện, người tỳ nữ làm cho hai huynh đệ chờ một chút, nàng vào phòng. Chỉ chốc lát sau, một thân y phục lả lướt, chưa trang điểm, vị nữ tử với hai mắt hơi thoáng sưng đỏ nhưng vẫn khó có thể che đậy mỹ sắc đang chậm rãi đi ra. Mùi hương thản nhiên của khuê nữ lan tỏa, Ngũ Tử Anh lui về sau hai bước, đầu càng cúi thấp.
“Tiểu thư.” Ngũ Tử Hoa hơi cúi đầu, không dám vô lễ với đại tẩu tương lai, lập tức hành lễ. Ngũ Tử Anh thì lặng lẽ không lên tiếng, trốn phía sau tam đệ.
“Tử Hoa, Tử Anh, các ngươi ngồi đi.” Liễu Song mở miệng, ngữ thanh trong trẻo yêu kiều của ngày thường lại có một chút khàn khàn. Ngồi xuống trước mặt hai người, trong mắt của nàng đầy ưu sầu, “Tử Ngang bên kia có tin tức gì hay không? Cha không cho ta biết.”
Ngũ Tử Hoa miễn cưỡng nói, “Bá phụ vẫn luôn hết sức hỗ trợ đại ca. Hoàng Thượng tuy rằng chưa nói khi nào sẽ thả đại ca ra, nhưng vẫn chưa hạ chỉ, đại ca xem như mạnh khỏe.”
Đôi mắt của Liễu Song đỏ ngầu, nàng xoay mặt đi, không cho đối phương nhìn thấy mình luống cuống. Nhẹ nhàng lau đi nước mắt, nàng quay đầu nói, “Tử Ngang ở Lương Châu khó có thể tới lui cùng các chư vị đại nhân. Còn thuộc hạ của Tử Ngang ở Lương Châu không có ai biện hộ cho hắn hay sao?”
“Có, dân chúng ở Lương Châu đã thu thập vân tay để hy vọng Hoàng Thượng có thể thả đại ca ra. Ta đã đem những dấu vân tay này giao cho một vị bằng hữu của đại ca, nhờ hắn tìm cơ hội trình cho Hoàng Thượng.” Ngũ Tử Hoa dừng một chút, khó nén sầu lo mà nói, “Chẳng qua bây giờ vẫn chưa tìm được cơ hội.”
Liễu Song lại muốn khóc, ngữ thanh của nàng trở nên nghẹn ngào, “Có thể nghĩ ra cách nào để tìm người bên cạnh Hoàng Thượng hay không? Để cho hắn nói vài tiếng với Hoàng Thượng?”
Nhãn thần của Ngũ Tử Hoa chợt sáng lên, “Tại sao ta không nghĩ đến?”
Trên mặt của Liễu Song hiện lên một chút hy vọng, vội vàng hỏi, “Ngươi có thể nghĩ đến ai?”
Ngũ Tử Hoa nói, “Bên cạnh Hoàng Thượng dường như có một vị Ôn công công mà đại ca ta từng quen biết, ta có nghe đại ca đề cập vài lần. Để ta nhờ người đi tìm vị công công kia!”
Liễu Song vô cùng kinh hỉ, “Vậy ngươi mau đi đi.”
“Hảo! Ta lập tức lên đường! Đa tạ tiểu thư đã nhắc nhở.” Ngũ Tử Hoa đứng dậy, vội vàng hành lễ rồi kéo nhị ca rời đi. Ngũ Tử Anh nhanh chóng đuổi theo, sau khi rời đi mấy bước, hắn quay đầu nhìn Liễu Song. Liễu Song mỉm cười nhìn hắn, Ngũ Tử Anh vội vàng xoay mặt, cắn chặt môi rồi đi một mạch ra ngoài.
Hai huynh đệ vừa mới ra khỏi phủ thì Liễu Nhiễm liền tiến đến khuê phòng của Liễu Song. Sau khi vẫy lui tỳ nữ, hắn nghiêm mặt nói với nữ nhi của mình, “Theo thái độ của Hoàng Thượng, e rằng Tử Ngang lúc này khó thoát khỏi nạn kiếp. Hôn sự của ngươi và hắn coi như chấm dứt.”
“Cha?” Liễu Song tái mặt.
Lời nói của Liễu Nhiễm đầy thành khẩn, “Hoàng Thượng có tâm tư muốn động thủ với hắn, cha không thể lấy Liễu gia ra mạo hiểm. Một khi Hoàng Thượng hạ chỉ tước vương, cha nhất định phải tỏ rõ thái độ. Hiện tại cha giúp hắn coi như đã tận tâm tận lực, chờ việc này an ổn, cha sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự môn đăng hộ đối.”
“Cha!” Liễu Song rơi lệ, khóc nức thành tiếng, “Ngoại trừ Tử Ngang thì ta sẽ không chịu gả cho bất cứ người nào khác!”
“Cha là muốn tốt cho ngươi!” Liễu Nhiễm cả giận, “Chẳng lẽ để cho cha nhìn thấy ngươi chịu khổ hay sao? Huống chi hôn sự của ngươi còn liên quan đến Liễu gia sau này! Nghe lời của cha, cha sẽ không làm hại ngươi.” Nói xong, Liễu Nhiễm liền ly khai, Liễu Song nhào lên giường khóc lóc.
……
Nhìn vào chiếc hộp có chứa mười tám vị La Hán nhỏ cỡ nắm tay bằng vàng ròng nguyên chất, biểu tình trên mặt của Ôn Quế có một chút kỳ quái. Sau khi thượng triều, Quan Độ đại nhân nhờ người giao cho hắn phần lễ vật quý trọng này, nói là đệ đệ của Lương Vương đưa đến một phần lễ mọn. Phần ‘lễ mọn’ này hắn nhận cũng không được mà không nhận cũng không được, bất quá cuối cùng hắn vẫn nhận lấy. Hắn làm sao không hiểu ý tứ của đệ đệ Lương Vương khi giao cho hắn phần ‘lễ mọn’ như vậy, nhưng…..Ôn Quế bất đắc dĩ mỉm cười, đưa cho hắn cũng vô dụng a.
Cất phần ‘lễ mọn’ vào tấm vải bố, Ôn Quế bước nhanh về nơi ở của mình, cất giấu chiếc hộp cẩn thận, rồi mới vội vàng tiến đến Đông Noãn Các chờ Hoàng Thượng phân phó.
Hoàng Thượng vẫn bận bịu như trước, vẫn tức giận xem xét những phần tấu chương về việc điều tra đám quan viên tham ô, vẫn sẳng giọng để cho thị vệ tiến vào lôi đám người kia ra ngoài. Bất quá khóe miệng của Ôn Quế cũng vẫn thản nhiên mỉm cười. Hoàng Thượng có tức giận nhưng tuyệt đối không nổi nóng ở trong lòng.
“Hoàng Thượng, Liễu đại nhân cầu kiến.”
“Truyền.”
Vén rèm lên để cho Liễu Nhiễm đi vào, Ôn Quế lặng lẽ thở dài, Hoàng Thượng tức giận nhất không phải là đám quan viên tham ô, mà là Liễu đại nhân mới đúng.
“Hoàng Thượng, thần có một quyển tấu thư.”
“Trình lên đi.”
Tiếng lật tấu chương vang lên.
“Hoàng Thượng, Lương Vương trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng, lần này tự tiện hồi kinh cũng là vì lo lắng cho Hoàng Thượng…”
“Trẫm tự biết định đoạt việc của Lương Vương.”
“Dạ…..Thần cáo lui….”
Ôn Quế lại vén rèm lên, có người lui ra, sắc mặt không tốt. Ôn Quế khách khí mỉm cười với hắn, nhìn theo bóng dáng rời đi của hắn. Tiếp theo lại có các đại nhân khác cầu kiến để xin chỉ thị của Hoàng Thượng, chờ Hoàng Thượng tạm thời không còn bận bịu, Ôn Quế tiến vào rồi nhỏ giọng hỏi, “Hoàng Thượng, nên dùng bữa.”
Nét mặt nghiêm túc của Tần Ca đột nhiên trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, Ôn Quế nhịn không được mà cảm thấy động tâm một chút, sau đó Hoàng Thượng đứng dậy, hắn vội vàng tiến lên đỡ lấy Hoàng Thượng.
“Đem đến Nhân Tâm Các đi, trẫm đến đó bằng mật đạo.”
“Dạ.” Không hề ngoài ý muốn.
Trước khi rời khỏi, Ôn Quế dặn dò ngự thiện phòng, trong khi người nọ đã ly khai bằng mật đạo. Chờ đến khi phân phó xong xuôi, Ôn Quế dành một chút thì giờ chạy về phòng của mình, đem phần ‘lễ mọn’ lấy ra, rồi bỏ vào làn xách, sau đó rời đi.