Đêm hôm đó lúc Lộ Thịnh Minh đi, mưa vẫn tí tách rơi bên ngoài, mang theo cả tuyết.
Lộ Nam Tâm không có đi ra ngoài, đứng thừ người ra ở bên cửa sổ hồi lâu.
Bộ dáng trầm mặc an tĩnh, ánh mắt buông thỏng, lông mi khẽ run. Một chút biểu cảm cũng không có.
Cố Trầm Quang đến gần, nhìn thấy móng tay cô xiết chặt đến trắng bệch, nhíu mày, lần đầu tiên không biết mở miệng như thế nào.
Lộ Nam Tâm nghe thấy tiếng bước chân của anh, ánh mắt vẫn thẳng tấp nhìn về phía ngoài cửa sổ, vẻ mặt không biểu hiện gì, nhẹ nhàng mở miệng: “Lúc mẹ nói muốn đưa Nam Nam đi, Nam Nam không muốn, khóc ròng một ngày, ôm bà mà khóc cầu xin. Nam Nam hỏi mẹ tại sao, tại sao không quan tâm Nam Nam…..”
Cố Trầm Quang yên lặng lắng nghe, nghiêng mặt, nhìn về phía cô, khẽ nhấp môi.
Lộ Nam Tâm thu lại ánh mắt, bên trong có ánh sáng gì đó trong suốt, “Bà nói, bởi vì mẹ yêu cha con, nên mẹ không thể để cho cha sống không được tốt.”
Nam Nam vẫn không hiểu. Rốt cuộc là yêu nhiều như thế nào mới có thể góp cả cuộc đời của mình vào cũng không đủ. Đến cuối cùng, ngay cả Nam Nam cũng chấp tay đưa đi…..” Lộ Nam Tâm xoay mặt nhìn về phía Cố Trầm Quang, trong ánh mắt tia bi thương so với nước mắt còn nhiều hơn không chút kiêng kỵ bị phá vỡ, sụp đổ……
Cô nói: “Cho đến bây giờ Nam Nam vẫn không hiểu . . . . .
Cố Trầm Quang giơ tay lên, nhẹ nhàng lau nước mắt ràn rục không thể giữ lại được của cô, ánh mắt thương tiếc. Sau đó anh ôm cô vào trong ngực, thật chặt, tư thế mang theo một loại an ủi, dựa vào, không thể dao động.
Anh mở miệng, giọng nói vẫn trầm tĩnh như ngày thường, ánh mắt kiêng quyết, nhìn về phía trước, một tay lại cẩn thận đặt ở sau ót cô, “Chú không biết.”
Lộ Nam Tâm không lên tiếng, hồi lâu, mặt chôn sâu ở trong ngực anh, khóc không ra tiếng.
————
Đêm 30, hai người mang tấm thớt ra ngoài phòng khách, vừa xem tiết mục cuối năm vừa làm sủi cảo.
Trên TV một mảnh ca múa mừng cảnh thái bình, tiếng cười chúc phúc không ngừng, tràn ngập ở trong phòng, hai người cũng có vẻ đặc biệt náo nhiệt.
Lộ Nam Tâm lén lút bỏ vào miệng nếm một miếng, lập tức nhíu chặt mày, khuôn mặt đau khổ nhìn về phía Cố Trầm Quang, ghét bỏ: “Mặn.”
Cố Trầm Quang nghiêng người nhìn cô một cái, “Vậy à.”
Lộ Nam Tâm ngừng phê bình, đàng hoàng cúi đầu tạo dáng đường viền hoa bánh sủi cảo.
9:30, chính thức bắt đầu dùng cơm tối. Cố Trầm Quang tự mình xuống bếp, chuẩn bị một bàn đầy thức ăn. Nhiều lúc ở loại chuyện như vậy, anh vô cùng chú trọng, bất kể nhiều người hay ít người, thân đang ở chỗ nào, nên có thì nửa phần cũng không thể thiếu.
Hai người ngồi