“Môn chủ! Môn chủ” Tiếng hô hoán khẩn cấp từ bên ngoài truyền đến, cửa phòng bị đẩy ra, khiến hắn bừng tỉnh, nhìn hai chữ “ Hưu thư” trên giấy hồi lâu, hắn cũng không liếc đến kẻ vừa tới, chỉ nhàn nhạt đặt bút viết – Tô Thị Kính Nguyệt trong lòng ghen ghét…
Còn chưa viết xong, viên thị vệ vừa lao qua cửa đã quỳ rạp xuống mặt đấy, dập đầu ôm quyền: “Môn chủ! Phu nhân! Phu nhân bị mai phục…”
Một giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành, nhanh chóng lan thành một vệt, Tần Sơn giật mình, như còn chưa tỉnh táo, hắn ngẩng đầu nhìn về phía người kia, viên thị vệ cúi thấp đầu, nơm nớp lo sợ, nghiến răng cố gắng nói ra bốn chữ: “Thân thể đã rơi xuống vực”
Hô hấp như nghẹn lại, Tần Sơ sững sờ nhìn người báo tin, giống như hắn chưa hiểu rõ bốn chữ kia. Trầm mặc một lúc lâu, viên thị vệ chỉ nghe được một câu hỏi lạnh nhạt: “Thi thể giờ đang ở đâu?”
“Còn đang tìm kiếm. Chỉ là bờ vực kia vô cùng kì lạ, cho nên chúng thần… chưa tìm được đường xuống”
Tần Sơ nhìn chằm chằm vệt mực loang cắt giữa hai chữ “Hưu Thư” trên giấy, rồi bất ngờ lên tiếng: “Nàng sẽ không chết…” Giống như hắn đang tự an ủi chính mình, “Nàng còn chưa giành lại tự do từ ta, sao có thể cam tâm…” Gác bút lại, đứng dậy, “Chuẩn bị ngựa”. Hắn đi ra khỏi phòng, chân trái có chút trúc trắc không tự nhiên.
Thị vệ lo lắng khuyên nhủ: “Chủ thượng, phu nhân rơi xuống sườn núi, địa thế vô cùng hiểm trở, chân của Ngài…”
Tần Sơ hơi nghiêng đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho kẻ kia kinh sợ: “Chuẩn bị ngựa.”
Thị vệ im lặng, không dám nhiều lời.
Đi liên tiếp ba ngày, cũng đến được sườn núi nơi mà Tô Kính Nguyệt rơi xuống. Gió từ dưới vực thổi lên vun vút, thật giống như muốn ập vào trong ngực Tần Sơ: “Ta dùng Hưu Thư làm mồi nhử, rốt cục cũng dụ được nàng trở về”. Tần Sơ lẩm bẩm: “Nàng rốt cuộc cũng giành được tự do mình muốn, sao lại có thể dừng bước tại đây chứ?” Hắn nhìn ánh mặt trời không chiếu tới đáy vực, sắc mặt tái nhợt đến doạ người, đôi đồng tử như bị màu đen của đáy vực nhuộm sắc, không thấy một chút ánh sáng.
Đám người hầu im lặng.
Bọn chúng không tìm thấy đường đi xuống, không thể tìm thi thể nàng, nhưng nếu đã thực tâm muốn đi, thì sẽ luôn tìm ra con đường, Tần Sơ bước về phía trước một bước, áo bào của hắn cũng bay theo những cơn gió mạnh, vài sợi tóc bay tán loạn, khi mọi người xunh quanh còn chưa kịp phản ứng, hắn đã đi tới phía trước, nghiêng mình… cùng với tiếng gió gào rít là tiếng đám người hầu hoảng hốt hô hoán, hắn rơi xuống vách núi, bỏ lại ánh mặt trời..
Cho dù thế nào, phải dùng bất kể cách gì đi nữa, hắn cũng phải tìm được nàng. Tiếng gió mạnh thổi bên tai, Tần Sơ lẳng lặng nhắm mắt, không hề sợ hãi, thậm chí hắn còn có chút mong đợi.
Kính Nguyệt, đây là con đường cuối cùng nàng đã đi qua, đây là nơi nàng thuộc về sao?
Nàng đừng sợ, Ta sẽ đến bên cạnh nàng.
Tần Sơ tỉnh lại giữa những chùm rong trên dòng nước, bầu trời bị những ngọn lau cao cắt ngang, chiếu sáng từng chút từng chút. Có vẻ như hắn bị thương khá nặng, thân thể hoàn toàn không còn chút cảm giác, bầu trời xa xôi và những đám mây hờ hững trôi, hắn cũng không còn nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy có một bóng người nho nhỏ ở bên cạnh khẽ lắc lư.
Là một tiểu cô nương? Cảm giác này thật giống Tô Kính Nguyệt… Khi Tô Kính Nguyệt còn bé…
Tần Sơ vẫn cho rằng mình không muốn nhớ lại quá khứ, những đau đớn không thể chịu nổi đã phải trải qua khiến hắn chán ghét, nhưng giây phút này, nghĩ đến Tô Kính Nguyệt, hắn chợt nhận ra, thật hổ thẹn khi hắn vẫn luôn ghi nhớ mãi những kỉ niệm lúc đó.
Lúc Tần Sơ mười tuổi, hắn theo bà nội đi ra miếu ngoài thành dâng hương, vì ham chơi nên đi lạc, liền gặp phải Tô Kính Nguyệt đang bị đói đến xanh xao vàng vọt, lúc đó, tiểu nha đầu này mới chỉ có bảy tuổi, mái tóc rối tung, trong mắt một mảnh tĩnh mịch. Nàng ngồi đó giống như cây khô sắp chết, không sao tả xiết được sự bi thương.
Giống như những thiên thần nghịch ngợm đã sắp đặt cho cuộc gặp gỡ định mệnh này, khiến cho hai người họ vô tình bị thu hút lẫn nhau, tiểu Tần Sơ động tâm, hắn “nhặt” Tô Kính Nguyệt về, cho nàng ăn cơm, chữa thương cho nàng.
Bắt đầu từ ngày đó, nha hoàn luôn hầu bên cạnh tiểu thiếu gia cao quý là tiểu cô nương gầy còm xanh xao, nàng trầm mặc, ít nói chuyện với người khác, luôn là một gương mặt thờ ơ, mặc kệ cho những kẻ khác ức hiếp hay nịnh nọt, nàng vẫn không để ý dù chỉ một chút, thỉnh thoảng lúc Tần Sơ rảnh rỗi, nàng lại lặng lẳng ở bên cạnh hắn.
Bởi thế nên tất cả mọi người đều cho rằng nàng là một cô nương vô cùng nhát gan. Tần Sơ cũng cho là như thế.
Cho đến một lần, Tần Sơ đánh nhau với mấy cậu công tử ở gần nhà, khi hắn đánh người khác, Tô Kính Nguyệt luôn im lặng đứng ở một bên, không tỏ bất kì thái độ gì, nhưng đối phương lại lôi tới thêm ba bốn tên lớn nhỏ, Tần Sơ bị đánh, mắt thâm tín, khóe miệng bị rách, Tô Kính Nguyệt đứng ở bên cạnh bỗng nhiên ra tay.
Tiểu cô nương bảy tuổi, đôi chân còn nhỏ hơn cả tay của hắn, lại có thể đánh cho cả đám, có kẻ còn lớn hơn cả hắn khóc ròng: “Xin lỗi mau”. Nàng ra lệnh cho đám người kia nhận sai, nói xin lỗi với Tần Sơ, sau đó mới thả người đi.
Tần Sơ sững sờ nhìn nàng, Tô Kính Nguyệt giúp hắn sửa sang lại đầu tóc đã rối loạn do bị đánh, rồi giống như tỷ tỷ, cầm lấy tay hắn: “Để tôi bôi thuốc cho Thiếu gia”. Nàng nói thế, rồi nắm tay hắn trở về nhà.
Đây là lần đầu tiên Tần Sơ biết rõ Tô Kính Nguyệt rất lợi hại.
Mặc dù, lần đó sau khi trở về, cả hai đều bị phạt, thế nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến sự hiếu kì của Tần Sơ đối với Tô Kính Nguyệt, rồi từ tò mò trở thành ngưỡng mộ, cuối cùng là rất yêu mến…
Tần Sơ vẫn luôn cho rằng, nếu ba năm sau, không xảy ra thảm án diệt môn kia, có lẽ hắn sẽ dưới sự an bài của gia đình nạp Tô Kính Nguyệt làm thiếp, sau đó đợi đến một ngày nào đó, sẽ cưới một cô nương môn đăng hộ đối về làm chính thê, và rồi cứ thế hưởng thụ hạnh phúc đời người, an ổn suốt đời.
Làm như thế cũng khiến Tô Kính Nguyệt phải chịu thiệt thòi rồi, nhưng Tần Sơ cảm thấy, hai người họ ở cạnh nhau cùng nhau trải qua càng nhiều chuyện, hắn càng hiểu rõ, rất khó có cơ hội gặp được một người như Tô Kính Nguyệt.
Tần Sơ nhìn thấy người ở bên bờ lau chậm rãi lùi lại, rồi lại như có người đang kéo lê thân thể hắn, hắn có cảm giác rất quen thuộc, giống như trở về cơn ác mộng mười mấy năm về trước, Tần Sơ dùng sức cố mở đôi mắt đang trĩu nặng, nhưng cho dù hắn có cố sức ra sao thì vẫn không thể nhìn thấy dáng vẻ của người kia: “Đừng cứu ta…” Giọng hắn khàn khàn: “Ta phải gặp… Kính Nguyệt..”
Công cuộc kéo lê trên đồng cỏ bên dòng nước cũng dừng lại.
“Ngươi chết rồi, có muốn gặp ai cũng không được.”
Giọng nói non nớt nhưng lại mang theo chút bi thương một cách kì lạ, khiến hắn có ảo giác như người đó ghé sát vào tai hắn thầm thì. Lúc này Tần Sơ đang hôn mê, hắn không thể xác định nổi xem có đúng là hắn đã nghe được giọng nói này không, hai mắt nặng trĩu khép lại, thế giới trở nên yên tĩnh.
Tần Sơ mơ một giấc mộng rất dài.
Trong mộng, toàn thân hắn be bét máu, xung quanh là ánh lửa lan tràn khắp phòng, trận hoả hoạn lớn thiêu cháy, thanh xà ngang rơi sập xuống, đè lên mắt cá chân của hắn, nướng chín da thịt hắn, đau đớn, tuyệt vọng, hắn muốn gào khóc hô hoán, nhưng khói đặc mịt mù làm tắc cổ họng hắn.
“Tần Sơ!” Hắn nghe thấy có người đang gọi hắn, thanh âm vô cùng lo lắng, “Thiếu gia ở đâu?”
Hắn bị khói hun đến mờ cả mắt, chỉ nhìn thấy một bóng người nhỏ nhắn lao vào trong ánh lửa, nàng sốt ruột tìm kiếm, dáng vẻ bình tĩnh như xưa đã không còn. Tần Sơ nói không ra lời, hắn nhanh tay túm lấy mảnh gỗ, dùng sức gõ gõ trên mặt đất.
Tiếng động rất nhỏ, nhưng Tô Kính Nguyệt vẫn nghe được. Nàng tìm được hắn rồi, nhưng không cách nào kéo hắn ra ngoài, xà nhà quá nặng.
“Đau quá….” Tần Sơ mười ba tuổi vẫn chỉ là một nam tử chưa trưởng thành, khuôn mặt tái nhợt vì đau đớn, “Để ta chết ở nơi này đi…” Hắn nói: “Ta không ra được…”
Tô Kính Nguyệt hung dữ trừng mắt nhìn hắn: “Nam tử hán đại trượng phu, thu ngay lại cái bộ dáng nhát chết này cho ta” Nàng vỗ vỗ gương mặt của Tần Sơ, để cho hắn giữ được tỉnh táo: “Cậu nghe đây, nếu hôm nay, cậu có thể thoát khỏi nơi này, một ngày nào đó, cậu có thể quay về đây, đem những đau đớn lúc này, nỗi khổ nhà tan cửa nát, đòi lại toàn bộ!”
Tần Sơ nghiến răng, âm sắc Tô Kính Nguyệt hơi ngừng lại: “Cậu nghe cho kĩ đây, chút nữa ta sẽ nâng cái xà nhà này lên, nhưng sẽ không giữ được lâu, cho nên, ngay khi có cảm giác hơi buông lỏng, cậu phải dùng hết sức rút chân ra, biết chưa hả.”
Tần Sơ gật đầu, trong ánh lửa, hắn nhìn Tô Kính Nguyệt nhỏ nhắn, tay không nâng cái xà nhà nóng rực đang cháy kia, quả nhiên, mắt cá nhân có hơi lỏng lỏng, Tần Sơ dùng sức rút chân ra, chỉ một động tác này cũng đã khiến hắn tiêu hao hết mọi khí lực còn sót lại, trước mắt hắn chỉ toàn một màu đen, không rõ bản thân đang ở nơi nào, đầu óc rối loạn, có ánh đao, có máu tươi, người thân đang đau đớn gào thét, tiếng thét chói tai, cả thế giới như chìm trong bùn lầy.
Sau đó, các tiếng động trở nên mơ hồ, lại có một thanh âm vọng đến, mang theo chút non nớt của một đứa trẻ, nhưng lại khiến người khác cảm thấy yên ổn, nói cho hắn biết: “Cố gắng lên, rồi tất cả sẽ ổn thôi”
Giấc mộng quá dài, khiến cho hắn gần như đã lạc trong mộng cảnh, nếu không phải cảm nhận được một cơn lạnh buốt ở trên mặt, Tần Sơ sợ rằng sẽ không thể tỉnh lại từ trong mộng.
Đập vào mắt là ánh lửa chiếu trên vách đá trong sơn động, màu da cam lùng bùng khiến cho Tần Sơn giật mình ngỡ vẫn ở trong mộng. Đốm lửa nổ “ bụp” một tiếng, Tần Sơ hoàn hồn, làm sao có thể là khi đó chứ, chỉ trong nháy mắt, mười lăm năm đã trôi qua….
Tần Sơ lấy lại bình tĩnh thầm suy tính, quay đầu quan sát sơn động, chắc hắn rơi từ trên vách núi xuống được một người cứu được…. Nhìn đống lửa vừa mới cháy, trong ngực hắn bỗng bạo gan đoán rằng, nếu hắn được một người cứu được, vậy thì có thể Kính Nguyệt cũng sẽ được cứu ? Mà có lẽ là, người cứu hắn, là Tô Kính Nguyệt!
Nàng không xảy ra chuyện, nàng vẫn rất tốt!
Trong lòng nghĩ vậy, Tần Sơ có chút sốt ruột, hắn muốn đứng dậy, nhưng mà thân thể lại không nghe theo, chỗ mắt cá chân đau đớn như bị cưa đứt vậy.
Bỗng nhiên, trong tiếng mưa rơi ngoài động, có tiếng bước chân vang lên, chậm rãi tới gần.
Tần Sơ nhất thời nín thở, đã một năm nay, hắn không gặp nàng, hắn đã phải chôn chặt nỗi nhớ nhung da diết… Tiếng bước chân rất nhẹ, cực kì giống Tô Kính Nguyệt, chính là nàng rồi, Tần Sơ chắc chắn điều đó, Tô Kính Nguyệt luôn luôn thần bí như thế, luôn mang đến cho hắn nhiều điều ngoài dự tính như vậy.