Khuê nghe xong lời nói của Tiểu Mỹ, bất động nhìn cô, trong lòng không khỏi tức giận, lạnh lùng nói.
" Hôm nay cho dù em có nguyện ý hay không nguyện ý đều phải chúng ta về."
" Anh thật sự là người đáng ghét nhất anh biết không, anh luôn không biết tôn trọng người khác, tại sao anh không nghĩ tới nguyên nhân tôi không muốn gặp các anh là vì sao? Nếu không muốn tôi hận các người, đi nhanh đi, đi càng xa càngtốt." Tiểu Mỹ tức giận thét lên.
Khuê trong lòng rất khó chịu, nhưng anh lại bất động thanh sắc, chỉ nhìn chăm chú Tiểu Mỹ, rồi mới thản nhiên liếc mắt nhìn Liệt.
Liệt cầm lấy cán dao hạ xuống trên gáy Tiểu Mỹ một cái, rồi sau đó tiến lên một bước tiếp được thân thể đang ngã xuống của cô. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hơi xanh xao, Liệt thở dài, đem cô ôm lấy.
Lúc này đây bọn họ vì an toàn nên không về chỗ ở trước kia, mà là trực tiếp mang Tiểu Mỹ về nhà chính, tuy rằng nơi đó cũng bị công kích, nhưng ít nhất sẽ không dễ dàng mà lẻn vào.
Thời điểm Tiểu Mỹ tỉnh lại, cô chán ghét nhìn nơi mình đang nằm, vừa định đứng dậy, cổ lại truyền đến một trận đau đớn, đau đến nước mắt thiếu chút nữa liền rớt xuống. Tiểu Mỹ gắt gao cắn môi nằm trên giường, tay nhẹ nhàng xoa vào chỗ đau, dù hơi chạm một chút cũng rất đau, nhưng cô lại mượn sự đau đớn đó để áp chế ủy khuất mà muốn khóc.
" Hắc, em tỉnh, em đừng chạm vào nơi đó a, sẽ đau." Lý Tử Nguyệt cầm một cái lọ nhỏ đi ra, vừa mở lắp lọ, mùi hương của dược thảo liền toả ra khắp gian phòng.
" Dùng cái này bôi xuống cam đoan ngày mai em sẽ vô sự nha." Lý Tử Nguyệt lấy một ít thuốc vừa định bôi xuống. Tiểu Mỹ không để ý tới đau đớn mà trở mình né tránh .
" Tốt xấu gì tôi cũng là cô giáo của em nha, em cũng không chịu nể tình đi." Lý Tử Nguyệt lẩm bẩm, thấy Tiểu Mỹ vẫn không động đậy, lại nói. " Không phải tôi đoạt đàn ông của em."
" Cô muốn thì cứ lấy đi, cùng em không có quan hệ, cũng thỉnh cô đi ra ngoài giùm, đừng làm trở ngại tầm mắt của em." Tiểu Mỹ đau đến nỗi trên trán đã thấm ướt mồ hôi.
" Trách không được bọn lại không giám vào gặp em." Hoá ra là sợ bị người trong lòng ghi hận, cho nên vừa thấy người trong lòng sắp tỉnh, bọn họ liền nhanh chóng chuồn êm. Lý Tử Nguyệt chịu không nổi đảo cặp mắt trắng dã nhìn.
" Tiểu mỹ nữ, em không cần lạnh lùng như thế đi, như vậy tôi sẽ có cảm giác bị đóng băng a."
Lý Tử Nguyệt nhăn mặt. " Ngày đó sự tình không phải như thế, em nghe tôi giải thích đi."
" Em nói bọn họ cùng em không có quan hệ, cô có thể đi ra ngoài hay không, vừa nhìn thấy cô liền cảm thấy phiền."
" Xem ra chỉ có thể như vậy ." Lý Tử Nguyệt lộ ra bộ dạng bất đắc dĩ.
Tiểu Mỹ cho rằng Lý Tử Nguyệt sẽ đi ra ngoài, lại không nghĩ tới, cô ta lại đột nhiên cửi quần mình ra, rồi sau đó trực tiếp đem quần lót kéo xuống..
" Aaaa....!"
Tiểu Mỹ nhìn thấy hạ thể của Lý Tử Nguyệt, sợ tới mức hồn bay khỏi xác, xoay người muốn xuống giường, kết quả không cẩn thận té sấp xuống giường, cả người mơ màng ghé vào đầu giường.
Bốn người canh giữ ngoài cửa nghe thấy tiếng thét hoảng sợ của Tiểu Mỹ. Bọn họ liền phá cửa vọt vào trong phòng, kết quả nhìn thấy Lý Tử Nguyệt hạ thể lồ loã quần rải rác trên mặt đất. Trên giường Tiểu Mỹ nằm úp sấp..
Mẫn vọt tới bên giường, bộ dáng sắp khóc, anh cẩn thận đem Tiểu Mỹ ôm vào trong ngực.
" Không có việc gì. . . Đừng sợ, bảo bối, có chúng ta ở đây rồi, không ai dám khi dễ em nữa . .." Mẫn nhẹ nhàng kiểm tra một chút, phát hiện trên trán Tiểu Mỹ sưng lên một khối, làm tâm anh rất đau.