Ngủ thẳng tới nửa ngày Tiểu Mỹ mơ mơ màng màng tỉnh lại, hai mắt ngập sương, một bộ dáng ngây thơ nhìn bốn người.Ám vệ sớm đã lui ra ngoài, bốn người đàn ông mang theo khuôn mặt lãnh khốc, đem cô ôm trở về phòng, tắm rửa, thay quần áo, xem tv, không nhìn cô lấy một cái.
Lại ngủ thẳng đến khi bị không gian quỷ dị làm tỉnh, cô chớp mắt ngồi ở trên giường nghịch ngón tay. Bốn người đàn ông từ trong phòng tắm đi ra, thấy người trong lòng còn ngồi đó không ngủ, tất cả dường như đều trốn tránh vọt đến một bên xem tv, chuyển kênh lung tung, rồi mới đem khuôn mặt hờ hững nhìn chăm chú, không cần biết trong tivi đang chiếu thứ gì. Cả bốn người đều nghĩ thầm, chỉ cần không cho cô có cơ hội nói phải rời đi, cô sẽ vẫn luôn đứng ở bên người bọn họ.
Tiểu Mỹ nhăn mày, hai chân bước xuống giường, không thấy được sắc mặt trắng bệch của bốn người đàn ông cùng sự căng thẳng của bọn họ, cô lập tức đi đến trước bàn nhỏ cầm lấy gói kẹo trên bàn, sau đó quay trở lại giường. Cả bốn người thấy cô chạy trở về trên giường, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Cô xé mở giấy gói kẹo, quyệt miệng nhìn bọn họ, này đường đều đã ăn xong rồi, bọn họ sao vẫn không có động tĩnh. Tiểu Mỹ nhỏ giọng muốn thăm dò
Này.. . Các anh. . . Không ngủ được sao?
Bốn người run rẩy, phía sau lưng căng cứng nhưng vẫn không có hành động. Cô đột nhiên cảm thấy chính mình thực ủy khuất, cũng có chút tức giận, thế là vọt tới trước TV, trực tiếp đem chốt mở đè xuống. Thấy bọn họ vẫn không nhìn mình, mà chỉ lạnh băng quay đầu nhìn ra chỗ khác.
Tiểu Mỹ quyệt miệng đứng tại chỗ, đột nhiên tiến lên ngồi xổm trước mặt Liệt, nắm lấy cổ áo anh
Nhìn em, nhìn em!
Thấy nắm lấy cổ áo anh vẫn không thể đem tầm mắt anh đặt ở trên người cô, Tiểu Mỹ luống cuống, hai bàn tay áp lấy khuôn mặt người đàn ông xoay lại phía mình, khiến anh không thể không đối mặt với cô. Liệt có chút không kiên nhẫn xoay mặt qua chỗ khác, lại đột nhiên bị một thứ mềm mại áp lên môi ngăn trở hoàn toàn động tác của anh, ngây ngốc cảm nhận đầu lưỡi muốn tiến vào trong khoang miệng anh, anh khẽ buông lỏng khớp hàm, để chiếc lưỡi mềm mại kia tiến vào.
Khuôn mặt Tiểu Mỹ khi hôn anh rất nghiêm túc, một bên hôn một bên nhắm hai mắt lại hồi tưởng phương thức khi bọn họ hôn cô, rồi mới bắt chước hôn môi người đàn ông.
Khoé môi Liệt nhịn không được câu lên một tia cười khẽ, giữ chặt lấy người trong lòng, kịch liệt mút lấy chiếc lưỡi đang thâm nhập vào trong miệng anh, rồi sau đó nhẹ nhàng cắn mút không cho lùi về, tiếp theo một lần lại một lần đổi từng góc độ để có thể thật tốt chà đạp chiếc lưỡi phấn hồng, còn đem cả người cô chậm rãi đặt ở dưới thân. Liệt bắt đầu động thủ xé rách quần áo của cô.
Chờ, chờ một chút rồi. . .
Tiểu Mỹ nhẹ nhàng đẩy anh ra, ngồi dậy.
Thân thể Liệt cứng đờ, thống khổ muốn xoay người ngồi sang một bên, Tiểu Mỹ nhanh tay lẹ mắt một phen khóa ngồi trên chân anh, không cho anh trốn.
Được rồi, em giải thích, là em không đúng, không nên khiến cho hôn lễn trở lên như vậy, thực xin lỗi.
Giọng nói mềm mại truyền vào tai bốn người đàn ông, sự lãnh khốc trên mặt bọn họ cũng giảm xuống hơn phân nửa, nhưng vẫn còn bất mãn.
Hôn lễ trở lên như vậy cũng không còn quan trọng, quan trọng là .... . . Em không yêu chúng tôi, Liệt khiếp đảm rụt lại lời nói, nhìn chăm chú khuôn mặt đầy hoang mang của người trong lòng, đem cô đặt sang một bên, đứng dậy muốn chạy trốn.
Ô ô. . . Chỉ biết các anh bên ngoài có người phụ nữ khác. . . Trách không được lại không chạm vào em . . .
Đối mặt với phụ nữ khóc, bốn người đàn ông đều cảm thấy vô lực, kia người khóc lại khiến cho bọn họ cảm thấy rối loạn, bất quá lại khiến cho người nghe hiểu được sự ghen tuông ê ẩm trong đó, trái tim bốn người đàn ông đập rất nhanh, khát vọng nhìn chăm chú cô.
Em chính là vì cái này mà muốn chạy trốn?
Khuê thấp thỏm bất an hỏi, mấy ngày đó bọn họ đúng là bận chuẩn bị hôn lễ bận tới có chút sứt đầu mẻ trán, liên tiếp mấy ngày để giai nhân vắng vẻ.
Chuyện này rất nghiêm trọng . . Ô. . . Đáng giận. . . Rõ ràng có em rồi còn ở bên ngoài làm loạn, Tử Nguyệt còn nói các anh đối với những phụ nữ khác đều không được, cái gì mà không được, nhất định là các anh dạy anh ta gạt em. Đẩy cánh tay người đàn ông ra, cô tiếp tục khóc lóc kể lể Còn nói cái gì yêu em, kết quả còn không phải khi dễ người ta khi dễ tới muốn chết, còn nói muốn kết hôn, hôn lễ đều đã cử hành lại còn đi ra bên ngoài tìm phụ nữ. . .
Khoé miệng bốn người đàn ông co rút,bọn họ cực lực muốn che dấu còn không tiếc bị ông nội dùng bí mật để uy hiếp, hoá ra đã có người nói cho cô.
Ai nói với em bọn anh ở bên ngoài có phụ nữ?
Người đàn ông bất động thanh sắc đem người trong lòng ôm đến trên giường, bốn người phát ra khí tức nguy hiểm vây quanh người cô.
Em cũng không phải ngu ngốc, chính mình cũng sẽ đoán ra, bình thường muốn các anh một ngày không chạm vào em đều rất khó, đột nhiên vài ngày không chạm vào em, còn liên tục nửa tháng cũng không nói một câu yêu với em, nhất định đã không còn yêu em nữa bắt đầu ở bên ngoài đi tìm phụ nữ.
Bốn người đàn ông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến thê thảm, ngược lại cảm thấy vui sướng yêu thương, trong lòng hoa nở, có chút đắc ý có chút bá đạo tươi cười hỏi Tại sao khi em cảm thấy tụi anh không yêu em, liền rời đi?
Bởi vì. . . Cô đột nhiên không nói nên lời . Bởi vì em yêu bốn anh, chịu không nổi bốn anh đi tìm người phụ nữ khác.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đỏ ửng, ánh mắt né tránh không dám nhìn về phía bọn họ. Phản ứng của cô khiến cho bốn người đàn ông vui vẻ muốn thét lên, hận không thể khiến cho toàn thế giới cùng biết.
Bảo bối, tụi anh yêu em chết mất! Sớm biết như thế sẽ không cử hành hôn lễ tại nhà.
Liệt sủng nịnh ôm chặt lấy cô, nghĩ đến hôn lễ thế kỷ nhất thời bị huỷ bỏ, có chút tiếc nuối, bọn họ muốn khiến cho cô trở thành cô dâu đẹp nhất hạnh phúc nhất.
. . . Các anh hối hận?
Bốn người đang chìm đắm trong hạnh phúc lại đột nhiên bị câu hỏi kia làm cho hoảng sợ, cô cố ý không để cho mình thẹn thùng, vội vàng ngẩng đầu hỏi.
Không nghĩ muốn em nữa, vẫn là muốn đi tìm phụ nữ khác?
Khuê xoa đầu cô. Không có phụ nữ khác, chỉ có em, ngoan, bảo bối, đem lưỡi le ra. ..