Trở lại phủ tướng quân, Thịnh Hạo Nhiên lập tức sai người quét dọn sạch sẽ sương phòng đối diện phòng hắn. Sau đó sai người chuẩn bị một thùng nước nóng đưa vào phòng, mà Mộ Tinh Đan có lẽ là mắng mệt mỏi, cũng yên lặng mặc cho hắn ôm.
Trong phủ tướng quân, hạ nhân nhìn thấy vị tướng quân đại nhân chính trực trong mắt bọn họ ôm một nữ nhân đi vào đều xem đến mắt choáng váng, nhưng không ai dám nói nhiều, đều ngoan ngoãn làm chuyện của mình.
Dù sao, chủ tử chính là chủ tử, chuyện tình của chủ tử sao bọn họ có thể hỏi tới.
Sau khi Thịnh Hạo Nhiên ôm nàng vào phòng, Mộ Tinh Đan có vẻ yên lặng khác thường thì lúc này mới bộc phát ra.
"Thịnh Hạo Nhiên, đừng quá đáng, bây giờ ta muốn ngươi thả ta rời đi ngay lập tức."
Mới vừa rồi ở trước mặt hạ nhân của hắn nàng không tiện phát tác, hiện tại đã vào trong phòng, nàng cũng sẽ không khách khí.
Sắc mặt Thịnh Hạo Nhiên trầm xuống, quả quyết cự tuyệt, "Ta đã nói rồi, từ hôm nay trở đi nàng chỉ có thể ở đây."
Nàng không thể an phận một chút sao? Nhất định phải ở thời điểm hắn tâm phiền ý loạn tranh chấp với hắn sao?
"Ta không muốn!" Nàng trợn to mắt, bày ra thái độ hoàn toàn không phối hợp, "Ta cũng không phải không có tiền, tại sao ta nhất định phải ở đây? Ngươi đường đường là một đại tướng quân lại bất chấp ý nguyện của ta mang ta đến đây, ta có thể..." Nàng có thể làm sao? Kiện hắn tội bắt cóc? Hay là đi kích trống kêu oan? Thiếu chút nữa nàng đã quên mình đã đi tới một thế giới khác, không phải thế giới cũ.
Đáng giận! Nàng buồn bực chuyển đề tài, "Tóm lại, ta muốn rời đi."
"Không cho phép!" Thịnh Hạo Nhiên đặt nàng lên giường, ánh mắt thâm trầm phức tạp nhìn chằm chằm nàng không tha.
Nàng nghĩ nàng là ai? Dựa vào cái gì mà sau khi quấy nhiễu cõi lòng tĩnh lặng của hắn loạn thành một đoàn thì liền tiêu sái rời đi?
Mộ Tinh Đan tránh né ánh mắt của hắn, sợ cõi lòng không mấy an ổn của mình sẽ bị hắn trêu chọc mà dao động.
"Tinh nhi..." Hắn ngồi ở mép giường, hô nhỏ tên của nàng.
Gọi thẳng khuê danh của nữ tử, không phải là chuyện hắn nên và sẽ làm, nhưng tối nay hắn đã phá lệ rất nhiều chuyện vì nàng, cũng không quan tâm nhiều thêm một lần.
Nàng cắn môi, vẫn không muốn đối mặt hắn như cũ, vậy mà, giọng nói ôn nhu kia lại nặng nề đánh vào trong lòng của nàng.
"Tinh nhi, nhìn ta." Giọng nói của hắn có chút mệt mỏi gọi tên nàng lần nữa, bàn tay còn vô cùng không hợp lễ giáo xoa nhẹ gò má trắng noãn của nàng.
Nàng bị động tác cợt nhả này của hắn dọa cho giật mình, hoảng sợ quay đầu, "Ngươi đang làm gì?"
Vừa nhìn qua, nàng liền biết mình phá hủy, đôi mắt thâm thúy của hắn chăm chú nhìn nàng, khiến trái tim nàng không kềm chế được chấn động, muốn dời mắt đi cũng không cách nào làm được.
"Ở lại đây không tốt sao?" Hắn hỏi.
"Ta... Ta không biết tại sao mình phải ở lại chỗ này." Nàng mấp máy môi, cặp mắt rũ xuống, không dám nhìn thẳng hắn.
"Chỗ ở của nàng bị thiêu rụi, trong thành này nàng lại không có nơi nào để đi, ở lại đây không có gì không đúng."
"Cái này đơn giản, ta vừa mới nói, ta có thể ở khách điếm." Nàng vội vàng phản bác.
"Một nữ tử một thân một mình như nàng ở khách điếm? Nàng phải biết đó không phải là một chuyện khôn ngoan." Nhíu nhíu mày, Thịnh Hạo Nhiên hết sức xem thường.
Biên thành là nơi giao giới của hai nước, người lui tới mồm miệng phức tạp, một thiếu nữ như nàng ở khách điếm, tính nguy hiểm không cần nói cũng biết, cho dù không phải vì tư tâm, hắn cũng tuyệt đối không có khả năng để nàng trọ ở khách điếm.
"Ta còn có tỳ nữ của ta, không phải một mình." Mộ Tinh Đan nhàn nhạt tiếp lời, cũng không tiết lộ Lưu Tinh thật ra là ám vệ của nàng.
Ở nơi này, nàng vẫn chưa có cách nào quyết định được những nhân vật của Tam Sắc lâu là chính hay là tà, cho nên thân phận và lai lịch của Lưu Tinh nàng có thể không tiết lộ thì sẽ không tiết lộ.
"Đừng tranh luận với ta, nàng phải biết ta lo lắng là cái gì." Mấy nữ tử đều giống nhau, trọng điểm, là các nàng không cách nào chống lại những phần tử phức tạp kia xuất nhập.
"Ta... Chúng ta có thể ứng phó." Hiểu rằng một khi mình yếu thế, thì sẽ phải ở lại chỗ này, miệng nàng tỏ vẻ cứng rắn.
"Có thể ứng phó?" Hắn thâm trầm hỏi, "Vậy tối hôm nay xảy ra chuyện gì? Vô cớ bốc cháy? Còn chuyện nàng bị hạ mê dược thì sao?"
Trợn to mắt, nàng kinh ngạc hỏi, "Ngươi... Sao ngươi biết ta bị hạ độc?"
Hắn nắm tay nàng, "Thời điểm ta ôm nàng về phủ, từng xem qua mạch tượng của nàng, thân thể không có vấn đề mà lại hư thoát vô lực, trừ mê dược, ta không nghĩ ra được thứ khác." Có thời gian hắn từng học qua một chút dược lý đơn giản, mới có thể suy đoán như thế.
Nhưng nghe câu trả lời của nàng, hắn biết mình đã đoán đúng. Điều này không làm cho hắn lộ ra nụ cười hả hê, ngược lại là mặt lạnh xuống, tức giận nổi lên trong mắt "Bị hạ dược, phóng hỏa, nàng còn dám nói nàng có thể ứng phó?" Hắn thật muốn vạch đầu óc của nàng ra, xem xem nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
Bị hắn hung như vậy, Mộ Tinh Đan sợ hãi nhỏ giọng phản bác, dưới cái nhìn chằm chằm của hắn thì càng ngày càng nhỏ tiếng, "Cái đó chẳng qua là ngoài ý muốn... Cũng không phải rất thường..."
"Ngoài ý muốn? Nếu hôm nay chơi đùa không được, nàng ngay cả mạng của mình đều đã mất. Lĩnh quân đánh giặc sợ nhất chính là ngoài ý muốn, ta từ trước đến giờ sẽ không xem thường một chút ngoài ý muốn có thể mang đến hậu quả nghiêm trọng cỡ nào, mà bây giờ nàng còn dám nói với ta đó chỉ là ngoài ý muốn?" Hắn trầm giọng trách móc, cố gắng để cho người không biết trời cao đất rộng như nàng tỉnh táo một chút.
Hắn nghe được chỗ ở của nàng bốc cháy thì trong lòng liền sốt ruột, nhìn thấy lửa kia cháy đến khói bay mù mịt khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nàng thì hoảng sợ, lúc thấy lầu các kia sụp đổ không cách nào cứu vãn thì tim liền lạnh, đủ loại suy nghĩ chưa từng thể nghiệm, hắn tuyệt đối sẽ không sáng tỏ, thì ra nàng đã vẽ xuống trong lòng hắn một nét bút hồng.
Không nhìn thấy thì sẽ nhớ thương, không sờ được thì sẽ hoảng thần, thấy rồi lại phiền lòng, làm sao mà nữ tử thích mặc hồng y này hiểu được mâu thuẫn trong lòng hắn cùng với tối nay bị kinh sợ?
Lâu không thấy hắn, trong lòng nàng cũng buồn bực, muốn đi lại bị hắn cứng rắn bắt ở lại, hiện tại hắn vừa rống lên như vậy, nàng đột nhiên cảm thấy ủy khuất, hốc mắt ửng hồng, vài giọt nước mắt không bị khống chế rơi xuống.
Thịnh Hạo Nhiên thấy nàng rơi lệ cũng luống cuống, miệng vụng về dụ dỗ, "Đừng khóc, nàng đừng khóc!"
Nàng không để ý tới hắn, ngược lại khóc càng dữ hơn, cố tình lại quật cường không chịu khóc ra thành tiếng, môi cắn chặt, rỉ ra nhàn nhạt tia máu.
Vệt đỏ kia thu hút toàn bộ ánh mắt của hắn.
Ngón tay khẽ vuốt ve cánh môi nàng đang cắn chặt, trong mắt trong lòng cũng không còn nghĩ đến điều gì khác nữa, hắn chậm rãi cúi người, môi mỏng hôn lên môi nàng.
Không báo động trước bị hôn, Mộ Tinh Đan trong nháy mắt thất thần.
Hoàn hồn lại, nàng đang muốn mở miệng, lại làm cho hắn bắt được khe hở, cái lưỡi linh hoạt chui vào trong miệng nàng, lôi kéo nàng cùng hắn đắm chìm, "Ngươi... Ưm..."
Nụ hôn của hắn cũng không bá đạo, thậm chí dịu dàng đến mức khiến hắn không nhịn được trầm luân. Cánh môi dịu dàng triền miên với nhau, hắn cẩn thận dụ dỗ nàng, mấy lần môi đã tách ra ở lúc tầm mắt của hai người giao nhau lập tức lại quấn quít cùng một chỗ, đến khi Mộ Tinh Đan không chịu nổi thở hồng hộc mới dừng lại.
Hắn không rời đi, đầu tựa vào cần cổ nàng thở hổn hển, hai người yên lặng ai cũng không lên tiếng, chờ đợi dư vị của nụ hôn vừa rồi thối lui.
Đợi đã lâu, Mộ Tinh Đan rốt cuộc không nhịn được mở miệng trước, "Ngươi... Sao lần này ngươi không hỏi ta?"
"Ta thích nàng, ta đã nói rồi, không phải sao?" Ánh mắt hắn dịu dàng nhìn nàng.
Hắn là người chính trực không sai, nhưng hắn hiểu có một số việc nên nói liền nói, nên làm thì phải làm, huống chi, vì nàng, hắn tình nguyện buông tha những nguyên tắc kia.
"Ta đã nói rồi, ngươi... Ai, tóm lại, chúng ta không có khả năng." Mộ Tinh Đan rũ mắt xuống, mỗi lần nói một câu, lòng của nàng cũng đau một lần.
"Sao lại không thể?" Hắn nhìn nàng, nhỏ giộng thổ lộ, "Ta chưa từng để tâm đến nữ tử nào, chỉ có nàng. Ta cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng cứ như vậy tiến vào trong lòng ta. Nàng cười, ta cũng muốn cười theo, nàng khóc, ta cũng thấy không thoải mái. Ta biết nàng không muốn lưu lại, là vì không muốn tiếp nhận tâm ý của ta. Nhưng xin hãy tin tưởng ta chỉ muốn đối tốt với nàng, đây là lần đầu tiên ta đối tốt với một nữ nhân, nếu như nàng nguyện ý, ta muốn cưới nàng để nàng trở thành thê tử duy nhất của ta cả đời này."
Nói không cảm động là giả, nhưng nghĩ tới ở đây tam thê tứ thiếp và không có các loại phương tiện... Mộ Tinh Đan chần chờ.
Không cảm nhận được tâm ý của nàng đang lay động, hắn vẫn tiếp tục nói, "Tinh nhi, đừng nói nửa tháng này, ta vẫn nghĩ đến nàng như cũ, chính là tối hôm nay biết nàng có thể vẫn còn ở trong đám cháy, nàng biết ta gần như sắp điên rồi hay không? Ta..." Hắn ôm chặt nàng.
Cảm nhận được hắn hơi run rẩy, sao cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm này không phải là thật lòng cho được?
Nước mắt nhẹ nhàng chảy xuống, tay của nàng ôm lại hắn, biết lòng mình đã làm ra lựa chọn.
Vốn dĩ không phải nàng không thích hắn, chỉ là chán ghét quan niệm tam thê tứ thiếp của thế giới này, chỉ là nhớ tới cuộc sống tiện lợi trong quá khứ mà thôi.
Cứ như vậy đi...
Lưu lại đi... Trong lòng nàng có chút chua chát nghĩ.
"Được rồi, không phải ta đang ở đây sao?" Nàng cười nói.
Dường như phát hiện nàng bất đồng, hắn ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Tinh nhi, nàng..."
"Ta cái gì? Ta thua ngươi." Nàng chu mỏ một cái, "Nhà của ta ở rất xa, nên ta mới nghĩ chúng ta nên kéo ra chút khoảng cách. Lâu dài, có lẽ tình cảm của ta và ngươi đều phai nhạt, nhưng trước đó ngươi ở chỗ ta làm khổ nhục kế khiến lòng ta đau, hiện tại lại bá đạo như vậy, ta... Ta bình tĩnh không được, tính đổ thừa ngươi."
Nghe nàng đối với mình cũng có mấy phần tình ý, Thịnh Hạo Nhiên không nhịn được vui mừng hỏi, "Thật? Nàng không gạt ta chứ... Nàng đối với ta cũng..."
"Thật!" Mặt nàng đỏ một chút, nghe người khác tỏ tình với mình là một chuyện, mình nghiêm túc tỏ tình lại là một chuyện khác.
Hắn hưng phấn hôn nàng một trận mãnh liệt, cho đến khi nàng không thở nổi mới buông tha nàng, hài lòng ôm nàng không buông.