Ban đêm, một khoái mã cấp tốc chạy băng băng, thẳng đến trước phủ tướng quân, Thịnh Hạo Nhiên nhảy xuống, sau khi giao ái mã đang không ngừng thở phì phì cho người gác cổng, hắn sải bước đến hậu viện.
Hắn chưa bao giờ hoảng loạn giống như vậy, đến nỗi cảm thấy tất cả mọi chuyện đều dồn nén lại một chỗ.
Đi vào hậu viện, hắn dừng lại trước sương phòng của mẫu thân, sau đó hít một hơi thật sâu mới khẽ gõ cửa phòng, "Nương, ta đã trở về."
"Vào đi." Âm thanh nhàn nhạt của Thịnh mẫu truyền ra, làm cho người ta nghe không ra hỉ giận.
Thịnh Hạo Nhiên thận trọng tiến vào phòng, không hề bất ngờ khi nhìn thấy có thêm một thiếu nữ cũng đang ở bên trong.
"Nương."
Thịnh mẫu cũng không thèm liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: "Bây giờ ngươi đã là một tướng quân, ta cũng không thể trừng phạt ngươi nữa, nhưng ngươi có biết mình đã phạm sai lầm gì không?"
Mắt Thịnh Hạo Nhiên trầm xuống, biết mình lập tức sẽ gặp phải vấn đề không thể không đối mặt, hắn tận lực đáp lời bằng âm thanh vững vàng, "Nương, hài nhi không hiểu người đang nói gì?"
Thật ra thì quản gia đã sai người đến nói với hắn chuyện đã xảy ra vào sáng sớm hôm nay, về chuyện này hắn cũng đã hiểu sơ qua. Nhưng một bên là mẫu thân một thân một mình nuôi dưỡng hắn lớn lên, một bên là nữ tử mình yêu mến, phải che chở ai đây?
"Không hiểu?" Ánh mắt sắc bén của Thịnh mẫu nhìn hắn, "Thật sự không hiểu, hay là không muốn hiểu? Ngươi có biết nữ tử ngươi nuôi dưỡng ở trong phủ kia đã nói những lời phóng đãng đến mức nào hay không? Ngươi có biết nàng chống đối ta như thế nào không? Nếu như ngươi hiểu lời ta nói, nên sớm đuổi nàng ra khỏi phủ, tránh phá hư quy củ của phủ tướng quân."
Thịnh Hạo Nhiên cúi đầu, không nói một câu.
"Sao lại không nói lời nào?" Thịnh mẫu không nhịn được lửa giận càng cháy mạnh, "Chẳng lẽ ngươi còn định giữ lại nữ nhân không đứng đắn đó?"
"Hài nhi... Quả thực hài nhi không có ý định để cho nàng rời đi." Hắn cắn răng, lần đầu tiên chống lại yêu cầu của mẫu thân.
Đó là nữ nhân hắn yêu, là thê tử duy nhất mà hắn đã sớm quyết định muốn lấy, sao hắn có thể để cho nàng rời đi như vậy được?
Cho dù là mẫu thân mà từ trước đến giờ hắn luôn tôn kính cũng không thể buộc hắn làm ra quyết định như vậy.
"Hồ đồ!" Thịnh mẫu giận dữ vỗ bàn.
Hứa Như Yên đứng ở một bên thì lại cắn môi, chịu đựng không để tiếng nấc nhẹ của mình truyền ra. Nhưng vành mắt đỏ hồng không dám tin nhìn hắn.
"Ngươi làm như vậy có để Như Yên vào mắt, có để nương như ta vào mắt sao?" Nàng giận dữ mắng mỏ, bởi vì tức giận mà lồng ngực nhanh chóng phập phồng.
Hắn cắn răng, "Xin nương tha thứ."
"Tha thứ? Ngươi lấy Như Yên ta mới có thể tha thứ." Thịnh mẫu lạnh lùng nói, "Chỉ có Như Yên mới đủ tư cách làm con dâu của nhà chúng ta, xứng đáng là một tướng quân phu nhân, những nữ tử khác ta đều sẽ không thừa nhận, về phần nữ nhân lớn mật vô sỉ kia lại càng không thể nào."
"Nương, ta khẳng định sẽ không lấy Như Yên, hơn nữa...", hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn mẫu thân, "Ta hi vọng người có thể chấp nhận cho Đan nhi vào cửa, bởi vì nàng là thê tử duy nhất ta muốn lấy."
"Không thể nào! Ta tuyệt đối sẽ không cho phép nữ nhân phóng đãng kia vào cửa." Thịnh mẫu cự tuyệt không chút cân nhắc, "Hạo Nhiên, ngươi phải suy nghĩ kỹ một chút, ngươi thân là một tướng quân, lại lấy một nữ hầu rượu vào cửa, người ngoài sẽ nhìn ngươi ra sao? Con đường làm quan của ngươi ở đây sẽ phải chịu bao nhiêu chê cười? Những vấn đề này ngươi đã từng nghĩ tới chưa?" Thịnh mẫu cố gắng ân cần khuyên bảo.
"Hài nhi... Chưa từng nghĩ tới." Vẻ mặt hắn kiên định nhìn lại mẫu thân, "Đan nhi là nữ nhân ta yêu, cũng là nữ tử duy nhất mà cả đời ta muốn lấy, ta không muốn ủy khuất nàng, cho dù ta sẽ mang tiếng xấu gì đi nữa."
"Ngươi --" Thịnh mẫu còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Hứa Như Yên kéo kéo ống tay áo, bà quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng lắc đầu một cái.
Hứa Như Yên ngẩng đầu lên, hốc mắt ửng hồng không thấy nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một vẻ kiên định, "Hạo Nhiên ca ca, ta nguyện ý để cho Đan nhi tỷ tỷ vào cửa, cùng hầu hạ phu quân."
Thịnh Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó lộ ra nụ cười nhạt, "Như Yên, cảm ơn ngươi đã tác thành, nhưng ngươi không cần phải như thế. Nếu ta đã quyết định Đan nhi là thê tử duy nhất của ta, thì đối với những nữ nhân khác, ta cũng sẽ không còn bất cứ tâm tư gì khác nữa."
Như Yên vừa nghe hắn nói như vậy, nhất thời ngốc lăng, nên không biết phải nói gì.
"Nương, hài nhi công vụ bề bộn, xin được cáo lui trước rời đi." Hắn vội vàng muốn gấp gáp rời đi.
Thịnh mẫu thấy con dâu tương lai cũng đã mở miệng, cũng chỉ có thể lắc đầu một cái, sau đó khoát tay, "Đi làm việc đi!"
Mặc dù không hài lòng, nhưng đây cũng là lần đầu tiên nàng nhìn thấy ánh mắt kiên trì như vậy của nhi tử, tiếp tục tranh chấp cũng sẽ không có kết quả gì, không bằng trước cứ qua loa với hắn đã rồi nói sau.
Hạo Nhiên ca ca, ta nguyện ý để cho Đan nhi tỷ tỷ vào cửa, cùng hầu hạ phu quân.
"Như Yên, cảm ơn ngươi đã tác thành...
"Ha... Ha..." Sắc mặt Mộ Tinh Đan khó coi cười cười, trong đầu không ngừng hiện lên giọng nói của nam nhân kia.
Nam nhân đó đã từng hôn nàng, sủng ái nàng, cũng đã từng nói chỉ thích một mình nàng!
Hắn còn nói tiếp cái gì, nàng không biết, bởi vì nàng chạy, nhưng mà cũng không quan trọng. Dù sao, ý tứ của hắn đã rất rõ ràng, không phải sao?
Bóng dáng yếu ớt của nàng chạy về trong phòng, trong mắt ngoài hoảng hốt, còn có nhàn nhạt oán hận và không hiểu.
Nếu muốn lấy nữ nhân khác, tại sao còn muốn kiên trì giữ nàng lại?
Hắn coi nàng là gì? Hắn tưởng rằng nàng nói đừng phụ nàng, cũng chỉ là muốn một danh phận thê thiếp thôi sao? Hắn cho là nàng hiếm lạ danh hiệu nhàm chán ấy hay sao?
Rốt cuộc nam nhân mà nàng thích là người như thế nào? Nàng đột nhiên không hiểu.
Nếu hắn thật lòng thích nàng, vì sao không dựa vào lý lẽ để tranh đấu cho tình yêu của bọn họ với mẫu thân của hắn?