Đường đi bị ngăn cản, Mộ Tinh Đan cũng không giận, ngẩng đầu lên, lười biếng hỏi, "Có chuyện gì quan trọng sao?" Chậc, mặc dù có náo nhiệt để xem, nhưng những người đến phá rối này cũng không khỏi quá nhập vai rồi.
Nhìn bộ dạng ngu ngốc của bọn họ, cả người nàng cũng đều không động đậy nổi. Ai, lát nữa nếu như không có gì ngoài ý muốn, sẽ phái ám vệ của nàng ở Tam Sắc lâu đi xử lý, loại mặt hàng này còn không xứng để nàng ra tay.
"Ngươi chính là Tình cô nương của Cầm Sắt tửu lâu?" Một hán tử có vóc dáng thấp bé nghiêng mắt nhìn thẳng trên người nàng bằng một đôi mắt gian tà.
"Cần ta treo một bảng hiệu lên người sao?" Nàng cười giễu cợt, "Ai nha! Nhưng ta sợ ngươi xem không hiểu chữ viết trên bảng thôi!"
"Đại ca, nàng có ý gì?" Vóc người hơi cường tráng, nam nhân đứng ở phía sau hán tử thấp bé ngu si hỏi.
Hán tử thấp bé hung hăng đánh hắn một quyền, tức giận mắng, "Ngươi thật ngu ngốc, nàng đang cười nhạo chúng ta không biết chữ."
"Ah? Nàng làm sao biết chúng ta không biết chữ?" Một tên hán tử khác kinh ngạc nói.
"Thật là một đám đần độn! Ngu ngốc!" Hán tử thấp bé giận dữ mắng mỏ, quay đầu nhìn nàng, "Kỹ nữ thối, ngươi chỉ là một nữ nhân bán rượu mua vui, lão tử nguyện ý thu ngươi làm tiểu thiếp phòng thứ tư cũng coi như đã coi trọng ngươi, còn giả bộ cao thượng cái gì. Nếu hôm nay lão tử không cho ngươi một chút giáo huấn, ngươi còn coi mình thanh cao hơn so với nam nhân rồi."
Híp mắt một cái, Mộ Tinh Đan vén vén tóc, trong lòng ẩn chứa tức giận, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc như cũ, "A? Phải không? Ta ngược lại muốn lãnh giáo một chút, ngươi muốn dạy dỗ ta như thế nào?”
Tần chưởng quỹ ở một bên nghe được, thiếu chút nữa bị dọa đến mức chân mềm nhũn. Cô nãi nãi kia rốt cuộc có biết nàng đang nói chuyện với ai hay không. Đây chính là Vương Nhị mặt rỗ - côn đồ lưu manh nổi danh nhất trong thành này!
"Tiện nhân, xem lão tử ta dạy dỗ ngươi thế nào!" Vương Nhị mặt rỗ lạnh giọng, phất tay ra hiệu, "Lên! Mang tiện nhân này đi cho ta, để nàng biết một chút lợi hại."
Nàng thật muốn xem là ai khiến ai biết chút lợi hại! Đôi mắt Mộ Tinh Đan lạnh lẽo, thủ thế muốn vung tay lên, triệu tập ám vệ vẫn luôn âm thầm đi theo bên người nàng.
Tần chưởng quỹ thì lại kéo dài cổ họng kêu cứu mạng.
Nhìn ba hung thần ác sát lao thẳng về phía Mộ Tinh Đan, mọi người vây xem đều nín thở mà chống đỡ.
Đúng lúc này, một tiếng quát lạnh nhạt đột nhiên vang lên, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, hơn nữa nhanh chóng tạo ra một con đường, để người anh hùng dám làm việc nghĩa có thể nhanh chóng đi tới.
Mộ Tinh Đan và nhóm người Vương Nhị mặt rỗ đang chuẩn bị động thủ cũng theo tiếng nói nhìn qua, nhưng Vương Nhị mặt rỗ miệng nhanh hơn mắt, tiện mồm nói một câu, "Tên khốn khiếp nào dám cản trở lão tử ta?"
Từ trong đám người, từ từ đi ra ba đạo bóng người, sau khi hai người trong số đó nghe thấy lời nói liều lĩnh này của hắn, không nhịn được cũng hút khí.
"Cản trở ngươi chính là ta, không biết ngươi có gì chỉ giáo?" Thịnh Hạo Nhiên mắt lạnh liếc qua đám côn đồ ỷ thế hiếp người kia.
Vừa tuần tra thành trở về, trên đường lại nhìn thấy người ở đây chen lấn giống như xảy ra chuyện lớn gì. Theo dọc đường, nghe người ta nói chuyện mới biết được lại có người giữa ban ngày ban mặt dám đùa giỡn con gái nhà lành, thậm chí tính ra tay bắt người.
Từ trước đến giờ hắn chỉ chú trọng bộ phận quân sự ở biên thành, trị an trong thành đều giao cho phủ nội vụ xử lý, cũng không biết bên trong thành này có côn đồ lớn lốí như thế.
"Ai nha! Là Tướng quân đại nhân." Mấy dân chúng nhanh mắt lập tức nhận ra hắn. Tướng quân đại nhân? Mộ Tinh Đan nghiền ngẫm lặp lại bốn chữ này, đôi mắt lập tức càn rỡ quan sát Thịnh Hạo Nhiên.
Tư thế đứng thẳng, vừa nhìn liền biết đúng là quân nhân có yêu cầu rất cao với bản thân. Diện mạo anh tuấn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tiêu sái, xem ra là người có đọc sách. Vóc người cao gầy, cơ bắp ẩn dưới quân giáp không quá mức khoa trương, mà tròng mắt đen thâm thúy khó dò kia lại là nơi hấp dẫn người nhất của hắn.
Tổng kết mà nói, hắn không tính là mỹ nam tử, nhưng phong thái sáng ngời, là một nam nhân ngay thẳng điển hình.
"Tướng, Tướng quân đại nhân?" Vương Nhị mặt rỗ cảm thấy tai vạ đến nơi, không thể tin được tại sao mình lại xui xẻo như vậy, lập tức mang theo một đám tiểu lâu la quỳ xuống cầu xin tha thứ, "Xin Tướng quân đại nhân tha cho ta lần này đi! Ta... ta không phải cố ý..."
Thịnh Hạo Nhiên ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời cầu xin tha thứ của hắn, quay đầu đi hỏi, "Liễu Chính, ban ngày ban mặt đùa giỡn dân nữ phải bị tội gì?"
Liễu Chính lập tức tiến lên, khom người trả lời, "Theo luật pháp hoàng triều, phạt mấy chục roi, cộng thêm tiền phạt hai mươi lượng."
"Nếu như người đó không có tiền nộp phạt, sau khi đánh mấy chục roi sẽ cưỡng chế đi lao động."
Nhóm người Vương Nhị mặt rỗ nghe Liễu Nghĩa bổ sung xong, chân cũng mềm nhũn rồi. Đừng nói là hai mươi lượng, bọn họ đến năm lượng cũng không lấy ra được.
"Những người này..." Thịnh Hạo Nhiên bình thản liếc mắt nhìn đám người sắp bị dọa ngất một cái, "Không cần mấy chục roi, tất cả phạt năm roi để cảnh cáo. Mặt khác, nếu không giao ra được ngân lượng, thì mang đi giữ thành." Nhân thủ giữ thành vẫn luôn không đủ, sau khi chịu một chút trừng phạt nhỏ, để cho bọn họ đi bổ sung nhân lực cũng là lựa chọn đúng đắn.
Hắn nói nhẹ nhàng, nhưng khí phách vương giả không cho phép nghi ngờ kia đủ để toàn trường khiếp sợ, không chỉ là đám người phạm tội Vương Nhị mặt rỗ, dân chúng vây xem cũng đều im lặng không dám nghị luận nhiều.
Sau khi huynh đệ Liễu gia trầm giọng đáp ứng, dẫn binh lính áp giải mấy người Vương Nhị mặt rỗ qua một bên, lúc này Thịnh Hạo Nhiên mới xoay đầu lại an ủi Mộ Tinh Đan.
"Cô nương, khiến cho ngươi bị kinh sợ rồi."
Rốt cuộc cũng chú ý tới nàng sao? Mộ Tinh Đan buồn cười nghĩ.
Dáng vẻ trang nghiêm vừa rồi của hắn quả thực làm cho nàng rung động không nhỏ, nhưng nàng cũng không phải dân chúng bình thường, không dễ dàng bị hù dọa như vậy.
Nàng ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng vào Thịnh Hạo Nhiên, cẩn thận lưu ý phản ứng của hắn, "Cảm tạ Tướng quân đã cứu tiểu nữ."
Trong nháy mắt bốn mắt giao nhau, trong lòng Thịnh Hạo Nhiên có cảm giác chấn động.
Một thân hồng y, nàng như một ngọn lửa đang thiêu đốt, dáng người thướt tha mềm mại, trên khuôn mặt trái xoan tinh khiết chỉ tô một chút son bóng nhưng vẫn không che giấu được vẻ diễm lệ của nàng. Trên đầu còn cài một cây trâm hoa mẫu đơn khiến nàng càng lộ ra vẻ ung dung xinh đẹp. Mắt của nàng cười như không cười nhìn hắn, chọc cho cõi lòng tĩnh lặng như nước của hắn không nhịn được nổi lên từng đợt gợn sóng.
Nhưng mê muội kia rất nhanh bị hắn cất giấu ở đáy mắt, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt.
Mộ Tinh Đan thấy hắn khôi phục trấn định ngay lập tức, trong lòng không khỏi cảm thấy thú vị, bước từng bước nhỏ đến trước mặt của hắn.
A! Lại có nam nhân lần đầu tiên nhìn vào mắt của nàng mà có thể phục hồi lại tinh thần nhanh như vậy, có thật là không bị vẻ đẹp của nàng rung động? Hay là, giả bộ nghiêm chỉnh đây? Khiến người ta rất xấu bụng muốn kiểm nghiệm một phen. Lông mày Thịnh Hạo Nhiên khẽ nhăn lại, nhìn đối phương không biết xấu hổ đến gần hắn. Khoảng cách quá gần, hắn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, chuyện này đã vượt qua lễ giáo, hắn vội vàng lui về phía sau để kéo ra khoảng cách.
Nhưng hắn lui về phía sau cũng không thành công, bởi vì nàng đã vươn bàn tay nhỏ bé trắng thuần kéo lấy vạt áo trước ngực hắn, khiến hắn không thể lui về phía sau, trừ phi hắn dùng lực đẩy ngã nàng.
"Tướng quân đại nhân, ngài dám làm việc nghĩa cứu tiểu nữ như thế, tiểu nữ thật không biết lấy gì để báo đáp." Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng, mị nhãn như tơ, phong tình vạn chủng nhìn hắn.
"Xin cô nương tự trọng." Hắn hơi nhếch môi, chân mày nhíu càng chặt hơn, "Cứu người vốn không cần hồi báo, cô nương không cần suy nghĩ nhiều."
Tuy rằng hắn không có hứng thú với những tiểu thư khuê các mà mẫu thân giới thiệu, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn thích nhìn thấy nữ tử tán tỉnh nam tử giữa ban ngày ban mặt.
Ah? Như vậy mà vẫn có thể kiên trì không động lòng? Xem ra cần thêm chút liều thuốc mạnh rồi. Mộ Tinh Đan chớp mắt thầm nghĩ .
"Sao lại nói như vậy chứ!" Áo khoác hồng sa không cẩn thận tuột xuống mấy phần, cái yếm màu trắng như ẩn như hiện trêu chọc hắn, cánh tay trắng nõn cũng lộ ra mấy phần xuân sắc, ngực càng thêm gần sát trên người hắn, "Nếu không chê, đêm nay ta muốn thiết yến chiêu đãi Tướng quân trong Cầm Sắt tửu lâu, để đáp tạ ân cứu mạng của tướng quân... Tướng quân thấy thế nào?" Nàng cố ý phóng ra giọng điệu mềm mại, giọng nói quyến rũ khiến chân mọi người gần như đều mềm nhũn.
Thấy nàng dán thẳng vào trên người hắn, ấn tượng về nàng vốn đã không tốt, Thịnh Hạo Nhiên xuống tay không hề lưu tình, hung hăng đẩy nàng ra, không để mùi thơm trên người nàng tiếp tục ảnh hưởng đến suy nghĩ và phán đoán của hắn nữa.
Cứ tiếp tục như vậy, hắn sợ mình sẽ hối hận vì đã cứu nữ tử này, không nói một câu xoay người rời đi.
Mộ Tinh Đan bị đẩy ra được Tần chưởng quỹ đỡ lấy, đáy lòng nàng hiểu được Thịnh Hạo Nhiên để ý phương hướng nàng ngã xuống, tránh làm cho nàng có khả năng té nhào xuống đất mà bị thương.
Nàng ổn định thân thể, khóe miệng không nhịn được nâng lên nụ cười, đôi mắt chớp động hứng thú theo dõi bóng lưng rời đi của hắn, thật lâu sau vẫn không dời mắt.
Tướng quân đại nhân này, xem ra đúng là không bị vẻ đẹp của nàng mê hoặc! A, lần này có thể thú vị rồi.
Mộ Tinh Đan cười, cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của hắn nữa, nàng mới quay đầu, nói với Tần chưởng quỹ đã sắp ngất xỉu "Đi, trở về thôi!"
Quả nhiên xuất môn mới gặp được chuyện tốt! Tướng quân đại nhân, hi vọng ngươi không ngại trở thành món đồ chơi của ta đây trong một năm này...