https://truyensachay.net

Trêu Chọc Tướng Quân

Chương 4.1

Trước Sau

đầu dòng
Đến lúc hoàn hồn, nàng muốn đẩy hắn ra, nhưng mặc dù hắn suy yếu thì suy yếu, sức lực lại không giảm, ôm chặt nàng, môi mỏng quấn quít chặt chẽ với nàng.

Đến khi hai người thở hồng hộc, hắn mới chịu rời khỏi môi nàng để nàng lấy hơi.

"Tại sao hôn ta?" Đợi đến khi hơi thở vững vàng, Mộ Tinh Đan cúi thấp đầu hỏi.

Hai người đầu tựa đầu, hơi thở ấm áp trong mũi hắn phả vào sau gáy nàng. Tuy nói tình cảnh này mập mờ tới cực điểm, nhưng có một số việc vẫn muốn hỏi rõ.

"Tại nàng! Ai cho nàng hôn người khác!"

"Ta hôn ai?" Vẻ mặt Mộ Tinh Đan khó hiểu.

Nam nhân này sẽ không phải là vừa ăn cướp vừa la làng đó chứ! Nụ hôn đầu của mình bị hắn cướp đi một cách bá đạo, bây giờ còn nói nàng hôn người khác, chẳng lẽ là nằm mơ giữa ban ngày sao! Nàng thật quá oan uổng.

"Nàng còn nói? Vừa rồi không phải nàng nói trận đấu đã kết thúc, người thắng cuộc cũng đã nhận thưởng rồi sao." Hắn càng nói càng căm tức.

Hắn chỉ là một người nam nhân, một nam nhân bình thường, nữ tử mình thích hôn nam nhân khác, sao hắn có thể không tức giận không để ý được?

Cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, nàng vùi ở trong lồng ngực hắn bật cười, "Ha ha, ta còn tưởng chuyện gì nữa chứ! Làm ta cười chết rồi, bởi vì chuyện này sao?"

Sắc mặt hắn không tốt, nàng cũng không thừa nước đục thả câu, giải thích: "Người tặng nụ hôn chính là Tình cô nương được mời tới từ thanh lâu, làm thế nào mà người trầm ổn như tướng quân đại nhân cũng bị lừa!" Nói xong, lại cười khanh khách.

Nghe nàng giải thích, chân mày Thịnh Hạo Nhiên mới buông lỏng, chợt nghĩ đến điều gì lại căng thẳng.

"Dù chuyện tình lúc đó là giả, nhưng nàng... Làm chuyện này không sợ tổn hại đến thanh danh sao?"

"Thanh danh?" Nàng lùi lại mấy bước kéo ra khoảng cách giữa hai người, sau đó nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, "Đó cũng là chuyện của ta, liên quan gì đến tướng quân đại nhân?"

Suy cho cùng loại mập mờ này lại tiếp tục, đều không tốt cho cả hai người.

Xoay người nàng lại, vẻ mặt hắn thận trọng nhìn nàng, "Ai nói không liên quan đến ta? Chẳng lẽ nàng còn không hiểu rõ, ta... Ta thích nàng."

Hai chữ yêu thích, suy cho cùng là khoảng cách vô biên vô thời, nhưng...

Mộ Tinh Đan lắc lắc đầu, mặc dù ánh mắt có dao động, nhưng vẫn khép lại để cho mình hạ quyết tâm sắc đá, "Tướng quân, chẳng lẽ thời gian trước ta trốn tránh ngài như vậy, ngài vẫn không hiểu ý của ta sao?"

Hắn biết rõ nàng cự tuyệt, cũng không muốn chấp nhận, "Nàng... Nếu nàng vô tâm với ta, tại sao còn để ta hôn nàng?"

Ai, có đôi khi không phản kháng cũng là một loại phiền toái! Nàng than thở trong lòng.

"Bởi vì ngươi là tướng quân." Nàng không tìm được lý do để lấy lệ, thì trả lời một câu đơn giản.

Nàng biết, đáp án như vậy là đả thương người nhất, nhất là đối với người cao ngạo, xưa nay không thích dùng quan uy áp chế người như hắn.

Nếu có thể, nàng cũng không muốn như vậy, nhưng nàng vẫn phải làm như vậy, trước khi đoạn tình cảm này nảy mầm, phải tự tay bóp chết nó.

Buông tay ra, hắn nhìn biểu tình không gợn sóng của nàng, cắn răng nói: "Phải... Phải... Ta sai lầm rồi! Là ta tự mình đa tình hiểu lầm."

Ánh nắng cuối chiều phản chiếu lên dung nhan mĩ lệ kia giờ phút này lại đặc biệt tàn nhẫn, giọng nói và câu trả lời của nàng giống như đao cắt khiến cho tim của hắn mơ hồ đau đớn.

Giọng nói của hắn mang theo đau xót, sao nàng không hiểu tâm tình của hắn lúc này. Nhưng nàng không thể nói ra lời an ủi nào, chỉ có thể kiêu ngạo ngẩng đầu,làm cho những giọt nước mắt muốn rơi xuống ở lại trong hốc mắt.

"Nếu... Nếu tướng quân đã khỏe rồi thì xin mời quay trở về! Trong phủ đã có người đang đợi ở bên ngoài." Nàng buộc mình nói ra lệnh đuổi khách trái lương tâm.

Thật ra nàng rất muốn giữ hắn lại, bởi vì những mẩn đỏ trên người hắn vẫn chưa biến mất, thân thể vẫn còn phát sốt, ngay cả thuốc nàng cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng sau khi "Ngả bài", nàng không hề biểu hiện sự quan tâm của mình nữa, như thế chỉ làm sự tình trở nên phức tạp hơn mà thôi.

Hắn lặng lẽ lướt qua người nàng, thân mình hơi lung lay, nàng muốn đưa tay ra dìu hắn rồi lại rụt trở về, hắn nhìn thấy, ánh mắt không nhịn được vừa buồn bã vừa chua chát, tiêu sái đi ra ngoài.

Cho đến khi hắn đi xuống lầu, nàng mới dám chạy ra ngoài nhìn bóng lưng rời đi của hắn, thời khắc đó bóng lưng thẳng tắp trong ánh nắng cuối chiều có vẻ tịch liêu khiến người ta không đành lòng.

"Đừng trách ta... Thật sự đừng trách ta..." Nàng cúi đầu lẩm bẩm, nước mắt rơi xuống trong hoàng hôn tỏa sáng lấp lánh.

Muốn trách, chỉ có thể trách bọn họ là người của hai thế giới!

Mộ Tinh Đan và Thịnh Hạo Nhiên ai cũng không hề tiếp tục quấy nhiễu ai nữa, bình tĩnh trải qua cuộc sống của từng người.

Tửu lâu vẫn rất náo nhiệt, Mộ Tinh Đan nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm thì sẽ chỉ bảo cho lương tửu sư làm ra rượu mới, nhưng lại rất ít ra khỏi cửa.

Chỉ có điều người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, mới yên tĩnh không được mấy ngày, thì lại bắt đầu không yên tĩnh.

Đầu tiên là liên tục mấy đêm đều có bọn đạo chích muốn đột nhập vào kho rượu. Mặc dù bị mấy tên hộ viện đả thương, nhưng vài ngày kế tiếp lại có người tới cửa nói muốn hạ xuống biển hiệu Cầm Sắt tửu lâu, tâm tình Mộ Tinh Đan vốn đã không tốt giờ càng thêm tồi tệ.

Kết quả vẻ mặt Tần chưởng quỹ hốt hoảng xông vào hậu viện, nói là một vị quan lớn chỉ đích danh muốn gặp nàng.

Đùa gì vậy, coi nàng là bồi tiếu sao! Còn phải ra ngoài xã giao?

Vốn quyết định không để ý tới, ai ngờ đối phương càng nháo càng hung, Lưu Tinh cũng đi thăm dò là tên nhi tử chó má của tên giám quân nào, muốn nàng đi ra ngoài.

Nàng cười lạnh, hừ hừ, dù sao một bụng tức của nàng không có chỗ xả, phải đi gặp cái tên không có mắt kia, nếu hắn hiểu chút quy củ thì không tính, nếu vẻ mặt hèn hạ, thì đừng trách quả đấm của nàng không có mắt.

Đến đại sảnh, nàng không nhịn được nhăn mày, bàn ghế ngổn ngang không nói, trừ một người ngồi ở chỗ kia giống như là côn đồ, thế nhưng một khách nhân cũng không có.

Tốt! Cản trở việc buôn bán kiếm tiền của nàng, tội danh cộng thêm một khoản, nàng hừ lạnh trong lòng, đối với mấy tên ngu ngốc không biết lễ độ này, thì nửa điểm mặt mũi nàng cũng không muốn cho.

Ngồi ở ghế trên chính là Chu Quan, là nhi tử của giám quân biên thành này. Thường ngày không có việc gì chỉ thích đùa giỡn phụ nữ làm ra một vài chuyện vô lương tâm. Mấy ngày trước đi nơi khác, vừa trở về thì nghe nói biên thành mở một nhà Cầm Sắt tửu lâu, chẳng những bán rượu thơm ngon, còn có một đại chưởng quỹ xinh đẹp như hồ tiên.

Vốn dĩ hắn cũng không cảm thấy quá hứng thú đối với vị mỹ nhân trong lời đồn, dù sao thì vùng đất khô cằn sỏi đá này làm gì thật sự có thủy linh mỹ nữ nào tồn tại. Ngược lại đối với tửu phường kia là tình thế bắt buộc. Ai ngờ đã không trộm được tửu phương, còn tổn hại một ít nhân thủ, ngay cả đàm phán cũng không thành, khiến hắn chỉ có thể tự thân xuất mã.

Không ngờ đến lúc này khiến hắn thay đổi tâm ý, người và vật, hắn đều muốn!

"Chắc đây là đại chưởng quỹ của tửu lâu?" Chu Quan đã biết rõ còn cố hỏi, đôi mắt gian tà còn không ngừng quét qua quét lại trên người nàng.

Mộ Tinh Đan nhìn thấy gương mặt làm người ta chán ghét kia thì càng tức giận, "Nếu ngươi còn có chút đầu óc thì phải biết lời này không cần phải hỏi."

Chu Quan bị nàng châm chọc như vậy trong lòng cũng buồn bực, "Tinh cô nương cần gì phải ác khẩu như vậy, ta là có việc làm ăn muốn bàn với Tinh cô nương!"

"Làm ăn?" Mộ Tinh Đan hừ lạnh một tiếng."Làm ăn gì? Không phải là bán gia cụ đó chứ! Trước tiên đập vỡ đồ của người ta sau đó muốn ta mua lại cái mới?"

Bị châm chọc lần nữa, mặt Chu Quan vốn là cười mờ ám cũng trầm xuống, "Hừ, ngươi nếu không khách khí với ta, ta cũng không nói nhiều, thành thật một chút mang tửu phương racho ta, sau đó ngoan ngoãn làm ngũ phòng tiểu thiếp của gia, như thế cái gì đều dễ nói."

Tửu phương còn chưa tính, còn muốn nàng làm ngũ phòng? Nàng nhìn hắn cười lạnh. Đầu óc tên ngốc tử này không phải bị hỏng rồi chứ!

Nhưng mà, nếu ngay cả nam nhân như vậy đều có thể thú từng người từng người, vậy hắn thì sao? Có phải trong nhà nam nhân cực phẩm như vậy đã sớm thê thiếp thành đàn hay không?

Nghĩ đến loại khả năng này, trái tim của nàng không khỏi co rút, có chút đau xót.

Thấy nàng không nói lời nào còn tưởng rằng nàng sợ, Chu Quan cười giả tạo, cao giọng hô: "Lên cho ta, bắt đại chưởng quỹ kia, trở về có thưởng."

Hắn tưởng rằng lần này có thể thuận lợi giống như thường ngày, nhưng sau một khắc khuôn mặt lại trắng bệch, bởi vì chỉ trong nháy mắt, mấy tên thủ hạ đã bị hai ba chiêu của Mộ Tinh Đan đánh cho nằm chồng lên nhau trên mặt đất.

Nàng cười lạnh nhìn hắn, "Thế nào? Ngươi cũng muốn lên sao?"

"Ngươi... Ngươi..." Chu Quan bị dọa sợ đến choáng váng, mãnh liệt lùi lại mấy bước, kết quả lại bị người ngáng chân té ngã vô cùng thê thảm.

"Ta? Ta cái gì ta?" Nàng chậm rãi đi lên phía trước, cười đến xinh đẹp, một cước dẫm nát bắp chân hắn, lập tức nghe thấy tiếng xương cốt vỡ vụn, "Phế vật như ngươi ngay cả nữ nhân đều đánh không lại, lại dám đến tranh giành đồ của ta? Dạy dỗ một chút cho ngươi nhớ lâu, nhớ kỹ, lần sau lại đến trêu chọc ta, sẽ không kết thúc như vậy đâu, ta sẽ khiến ngươi chết rất thê thảm!"

Rút chân lại, nàng quay đi, dặn dò "Kêu những tên đang thở hổn hển kia dìu thiếu gia của bọn hắn trở về, đừng làm cho hắn bò trở về, mất mặt!" Nói xong cũng không quay đầu lại bước đi, không chú ý tới khuôn mặt Chu Quan nằm trên mặt đất hiện lên âm ngoan.

Đêm lạnh như nước, Thịnh Hạo Nhiên ngồi một mình trong thư phòng, trên bàn trải ra giấy Tuyên thành, cầm trên tay cây bút đã chấm mực, thật lâu không cách nào hạ bút.

Trên giấy Tuyên Thành trống rỗng, tâm tư của hắn lại càng bay càng xa. Mấy lần muốn viết, nhưng hắn lại không nhìn thấy chỗ có thể đặt bút, trên tờ giấy trắng noãn chỉ nhìn thấy bộ dáng nữ tử quyến rũ quay đầu.

Cuối cùng, hắn buông bút, vẻ mặt âm trầm nhìn chòng chọc cửa thư phòng, trong lòng nôn nóng khiến người xưa nay ổn trọng như hắn khó cũng có cảm giác đứng ngồi không yên.

Gần nửa tháng trôi qua, nhớ tới sự lạnh nhạt ngày đó của nàng, hắn vẫn không nhịn được đau nhói lòng. Vậy mà, cho dù bị đả thương nặng như vậy, nhớ tới những lần đối mặt của bọn họ, trong lòng hắn vẫn tràn đầy vô tận tương tư như trước.

Nhưng nàng vô tình hắn biết làm thế nào bây giờ?

Càng nghĩ càng tâm phiền ý loạn, hắn đứng dậy rút ra bội kiếm treo trên tường, định đến đình viện múa kiếm giải phiên, đúng lúc này cửa thư phòng lại bị người đẩy ra một cách gấp gáp, lão quản gia hốt hoảng chạy vào.

"Tướng quân, không tốt! Biên thành xảy ra hỏa hoạn!"

"Hỏa hoạn?" Thịnh Hạo Nhiên để xuống bội kiếm, cau mày truy vấn: "Hỏa hoạn ở đâu? Phái người đi dập lửa chưa?"

Thời tiết phương Bắc khô ráo, nguồn nước cũng không dễ lấy, phòng ốc biên thành đa phần được xây từ gỗ, một khi hỏa hoạn phát sinh lại có thêm sức gió thì sẽ càng không thể cứu vãn.

"Hỏa hoạn bắt đầu từ lầu các Cầm Sắt tửu lâu, hiện tại cả Cầm Sắt tửu lâu đã lâm vào một vùng biển lửa. Bây giờ còn chờ tướng quân điều thêm một ít nhân thủ trợ giúp những hộ gia đình ở phụ cận của Cầm Sắt tửu lâu không bị làm hại." Lão quản gia nói một hơi tin tức mới truyền đến.

Cầm Sắt tửu lâu? Trong lòng Thịnh Hạo Nhiên kinh hãi, đẩy cửa bay nhanh ra ngoài, phi thân nhảy lên nóc nhà, vài cái lên xuống, hướng về ánh lửa rõ ràng giữa không trung kia.

alt
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc