Thứ hai Trì Dao thức dậy muộn, không kịp nướng bánh mì, tóc cũng không buộc liền vội vàng đi làm.
Như mọi ngày, cô lại gặp Giang Diễm, nhưng lần này so với vài lần trước lại có vài sự khác biệt rất nhỏ.
Đấy là khi Trì Dao ra khỏi cửa vừa lúc thang máy đang sắp khép lại.
Cô nhất thời thất thanh, cũng quên mất phải làm gì. Mắt thấy Giang Diễm sắp biến mất trước mặt mình, cửa lại được mở ra.
Trì Dao thở phào, tầng lầu nơi cô ở hơi cao, đi lên đi xuống e là phải mất vài phút, cô ngước mắt nhìn người bên trong một cái, lên tiếng: "Cảm ơn."
Đây xem như là lần đầu tiên hai người tiếp xúc gần như vậy.
Trì Dao vẫn còn nhớ lần gặp mặt hôm trước trên sân bóng rổ, cách một khoảng khá xa, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy khí chất lạnh lùng toát ra từ chàng trai này.
Bây giờ nhìn gần mới phát hiện khuôn mặt hắn không lớn, các đường nét nhỏ gọn vừa phải, lộ ra nét trẻ con, lông mày và mắt sắc nét nhưng lại vô cùng hài hòa.
Hắn hình như ừ một tiếng đáp lại, cô nghe không rõ, cũng không biết hắn có trả lời thật hay không nên đành phải thu hồi tầm mắt, đứng yên ở một bên.
Không ngờ tới hắn đột nhiên mở miệng nói: " Hôm nay cô dậy muộn."
"......"
Trì Dao sững sờ.
Khi mới đến bệnh viện, các thực tập sinh đều cho rằng cô rất cao ngạo, cằm khẽ nâng, sống lưng thẳng như khảm thép, ít nói, ánh mắt lúc nào cũng mang vẻ lãnh đạm, xa cách. Có một khoảng thời gian, bọn họ còn không biết phải bắt chuyện với cô như thế nào.
Chính xác mà nói, mỗi một người mới vừa quen hoặc là không quen Trì Dao đều có ấn tượng đầu tiên về cô là một người khó tiếp cận.
Trên thực tế, cô chỉ lười xã giao mà thôi.
Trì Dao quy kết lần chủ động này của Giang Diễm với việc lần trước hai người chạm mặt nhau ở sân bóng rổ.
Nói thế nào thì hiện tại cô cũng biết tên hắn, hai người cũng rất hay gặp nhau, tóm lại không thể xem như hoàn toàn xa lạ.
Trong đầu Trì Dao cố nhớ lại bộ dạng nhiệt tình của Trì phu nhân, cô cười nhạt: "Đúng vậy" sau đó hỏi ngược lại:
" Hôm nay cậu cũng dậy muộn à?"
Cô chỉ thuận miệng nói nhưng Giang Diễm nghe xong, bả vai hơi cứng lại.
Hắn nhớ tới việc tối hôm qua mình mới làm, không dám đối mặt với cô, mất một lúc mới trả lời: " Ừm."
Hai người không nói thêm lời nào nữa.
Cũng may vừa xuống mấy tầng lại có người đi vào thang máy.
Trì Dao thả lỏng, không rõ vì sao người này chỉ là một chàng trai trẻ mà lại khiến cô khẩn trương như vậy.
*
Đến phòng ban bàn giao ca trực, Trì Dao đi theo chủ nhiệm kiểm tra phòng.
Mấy ngày nay tiếp nhận vài bệnh nhân mới, trong đó có hai người mắc chứng cuồng loạn*, không nghe lời hộ lý, lúc nào cũng làm ầm ĩ, động một cái liền quăng đồ, hôm trước có một y tá còn bị đập vào đầu. Mỗi lần có người mới nhập viện, Trì Dao lại thấy đau đầu, dù đã gặp trường hợp này nhiều lần cũng không cách nào thản nhiên tiếp nhận.
( Chứng cuồng loạn ( Hysteria): Là một dạng rối loạn tâm thần và thần kinh xảy ra do một chấn thương tâm lý.Biểu hiện bệnh rất đa dạng: Những dấu hiệu dạng cơ thể như mệt mỏi hụt hơi, khó thở, đau nhức... nhưng không có bằng chứng xác đáng về bệnh cơ thể. Những biểu hiện về tâm thần kinh như khóc cười, sợ hãi vô cớ, la hét, mất hoặc tăng cảm giác.... Đặc điểm quan trọng là bệnh nhân rất dễ tự ám thị và bị ám thị ly kỳ hóa hiện tượng, kịch tính hóa, thích được mọi người chú ý.)
Kiểm tra hằng ngày kết thúc, Trì Dao trở về văn phòng được một lúc thì Diêu Mẫn Mẫn mò qua, hỏi đối tượng xem mắt của cô thế nào.
Diêu Mẫn Mẫn cùng Trì Dao có quan hệ không tồi. Lúc trước hai người vào bệnh viện cùng một thời gian. Ban đầu, Diêu Mẫn Mẫn cảm thấy Trì Dao mắt cao hơn đầu, còn có chút coi thường cô, sau này tiếp xúc vài lần mới bỏ được thành kiến vô lí này.
Cô biết đây là lần thứ hai Trì Dao đồng ý gặp mặt Trương Nhất Minh, Trì Dao cũng không có gì giấu giếm cô, nói thẳng: " Có lẽ là bỏ đi thôi."
" Tại sao?" Diêu Mẫn Mẫn mở to hai mắt, "Không phải cậu nói mọi phương diện đều đạt tiêu chuẩn sao?"
"Đạt tiêu chuẩn là đủ qua loa lấy lệ với mẹ tớ, nhưng tớ thì thấy không hợp, không có cảm giác."
" Vậy thì khó giải quyết rồi......"
" Vì vậy mới càng phải xem xét kĩ lưỡng hơn đấy."
Sau khi hết ca trực, Trì Dao rời khỏi bệnh viện lúc trời đã nhá nhem tối. Cô đi đến cửa hàng phía đối diện ăn chén cháo gà, ăn xong liền lấy một chiếc xe đạp lướt gió trở về tiểu khu, đến khi dừng lại mới biết Trương Nhất Minh gọi điện thoại cho cô.
Cô trả lời một dấu chấm hỏi.
Trương Nhất Minh: Vốn dĩ tôi muốn hỏi em đã ăn cơm chiều chưa?
Trì Dao: Mới ăn xong, vừa về đến nhà.
Trương Nhất Minh: Công việc trong bệnh viện hẳn là rất bận, em có mệt lắm không?
Trì Dao cười nhạt, thầm nghĩ cuộc trò chuyện lần này thật vô vị, tùy tiện trả lời hai câu cho có lệ rồi không nhắn lại nữa.
Khi còn nhỏ, Trì Dao từng được bà chăm sóc một thời gian. Bà thương cô, đối với cô luôn chiều chuộng hết mực, cái gì cũng muốn cho cô thứ tốt nhất, nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Nhưng đồng thời lại tạo thành không ít tật xấu cho Trì Dao, ví dụ như thói kén ăn, phàm là đồ ăn không hợp khẩu vị, cô đều sẽ thượng thổ hạ tả, càng miễn bàn những thứ thực phẩm rác rưởi. Thân thể cũng ốm yếu theo, cô chỉ cần khóc một chút liền không thở nổi, ra mồ hôi mà không kịp thời thay quần áo, ngày hôm sau nhất định sẽ bị bệnh.
Thế cho nên, sau khi cô trở về bên cạnh người không câu nệ tiểu tiết như Trì phu nhân, dăm ba hôm là lại lên bệnh viện.
Mãi đến mấy năm sau, ba Trì và Trì Dao cùng nhau chạy bộ, tình huống mới có chuyển biến tốt hơn.
Trừ những hôm gió lớn trời mưa, mỗi buổi tối cô đều phải chạy năm vòng quanh sân thể dục trong trường.
Từ lúc mới bắt đầu còn thở hổn hển đến khi có thể chạy liên tục một vòng, thân thể của cô thật sự khoẻ hơn nhiều.
Dần dần việc này cũng trở thành thói quen.
Chỉ cần ngày hôm sau không có ca trực, mỗi đêm cô đều sẽ chạy quanh bờ hồ của tiểu khu.
Như thường lệ, sau khi thay quần áo, Trì Dao đeo tai nghe ra cửa.
Trời còn chưa lạnh nên buổi tối rất nhiều người ra ngoài tản bộ, chạy bộ cũng không thiếu. Ánh đèn vàng nhạt ấm áp phủ lên đá lát trên đường, Trì Dao chạy một vòng quanh bờ hồ hiu hiu gió, cuối cùng dừng lại ở công viên để dãn cơ.
Chân ép xuống, tầm mắt của Trì Dao lơ đãng quét qua quán đồ nướng ở phía xa, cảm thấy có chút đói bụng.
Hôm nay cơm chiều cô chỉ ăn một chén cháo gà, căn bản không đủ no bụng.
Đúng lúc trong đầu Trì Dao đang tranh đấu với bản thân xem rốt cuộc có ăn BBQ hay không, đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng "Bang", trong lòng cô hơi cả kinh, quay người nhìn lại liền thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu đen đứng yên phía sau.
Lưng hơi gù, dáng người không quá cao, trên chân đeo đôi giày thể thao vừa cũ vừa lớn, đầu cúi thấp, không nhìn rõ mặt.
Trì Dao nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Người đàn ông này nhìn rất bình thường, cô không hề có chút ấn tượng nào nhưng lại cảm giác như đã từng gặp hắn. Nếu phải nói cụ thể thì cô lại không thể nhớ ra đã thấy ở đâu.
Trì Dao nhìn xung quanh, lúc này đã không náo nhiệt bằng một giờ trước, bản năng nói cho cô biết phải mau rời khỏi đây, giác quan thứ sáu của Trì Dao luôn luôn chính xác.
Để hành động của mình không quá mức đột ngột, Trì Dao cúi đầu lấy di động ra, gọi điện thoại cho Diêu Mẫn Mẫn.
Trong lúc chờ Diêu Mẫn Mẫn nghe máy, cô xoay người rời đi.
Ngay sau đó, phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Sẽ không xui xẻo như thế chứ......
Ở đây cũng hơn nửa năm nhưng đây là lần đầu tiên Trì Dao gặp phải sự việc thế này. Diêu Mẫn Mẫn vẫn không nghe điện thoại, cô càng thêm khẩn trương, mồ hôi lạnh vã ra, cố tỏ vẻ trấn định nói chuyện với điện thoại.
" Alô, Mẫn Mẫn."
Tiếng bước chân đột nhiên dừng lại, không đợi Trì Dao thả lỏng lại tiếp tục vang lên, thậm chí còn dồn dập hơn trước.
Trì Dao âm thầm kêu không ổn, cô lười che giấu, bước chân phải chạy về hướng quán đồ nướng.
" Chị ơi. "
Trì Dao kịp thời dừng lại, tiếng dây đàn căng chặt trong lòng đứt phựt một tiếng.
Trước đó không lâu cô mới nghe qua thanh âm này, nhưng chưa bao giờ cảm thấy dễ nghe như hiện tại.
Trì Dao quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông xa lạ đang thay đổi phương hướng, đè thấp mũ, bỏ lỡ hình ảnh Giang Diễm.
Ánh mắt Giang Diễm hung ác nham hiểm nhìn theo bóng dáng người vừa rời đi, chân mày nhíu chặt, không biết đang nghĩ gì.
" Giang Diễm."
Giang Diễm giật mình, dòng suy nghĩ bị cắt đứt bởi tiếng nói của Trì Dao, hắn không nhìn theo người đàn ông mà nhìn về phía cô. Chỉ thấy Trì Dao mệt mỏi ngồi xổm một chỗ, vẫy tay với hắn, "Lại đây đỡ chị một chút, chân chị giờ mềm nhũn, đứng dậy không nổi."