Đã rất lâu rồi hai người đã không ra ngoài cùng nhau, Lưu Triêu nhiều công việc, thường là Cố Văn Sanh còn chưa thức thì hắn đã đi rồi, đến tối thì Cố Văn Sanh ngủ rồi hắn mới về nhà. Lúc Cố Văn Sanh nhận được điện thoại của Cố Nhượng thì cậu đã định từ chối, vì hôm nay cậu muốn về nhà với Lưu Triêu.
“Thế không phải là trùng hợp sao? Để Lưu Triêu đi cùng đi.”
Cố Nhượng đã nói như vậy, Cố Văn Sanh cũng không tiện từ chối nữa. Huống chi cậu cũng thật sự muốn ở bên Lưu Triêu nhiều hơn, đi thẳng về nhà luôn thì hai người chỉ có thời gian mười mấy phút ở trên xe thôi.
Cố Văn Sanh nghe giọng điệu của Lưu Triêu là biết hắn không muốn đi rồi, ủ rũ hỏi một câu: “Anh không muốn đi hả?”
Đầu điện thoại bên kia chợt yên lặng một lúc.
Cố Văn Sanh muốn nói là không muốn đi thì không đi cũng được, anh không đi thì em cũng không đi, vậy mà lời đã đến bên mép cậu lại không nói ra được. Đối với Lưu Triêu cậu luôn có tính trẻ con bỏ mãi không được, cậu không thích Lưu Triêu cứ im lặng hoài, thái độ của hắn đối với người xa lạ rõ là nhã nhặn, trong khi đối với mình thì…
Cố Văn Sanh đến nghĩ cũng không muốn nghĩ nữa, cậu thở dài một hơi, nói: “Anh không muốn đi thì thôi, một mình em đi, không cần rước em, em sẽ tự đón xe về.” Nói xong cậu lập tức cúp điện thoại.
Lưu Triêu ngẩn người, hắn không ngờ là tiểu thiếu gia sẽ vùng lên vào lúc này, sau khi ngồi nghe tiếng ‘tích tích’ vang lên trong điện thoại một lúc, hắn cầm điện thoại mở danh bạ ra tìm số của Cố Nhượng, gọi đi.
Trong điện thoại vang lên tiếng chuông chờ, nhưng không có người bắt máy.
Biểu cảm Lưu Triêu có thể nói là u ám, hắn nhìn chăm chăm vào tên của Cố Nhượng trên màn hình điện thoại, dáng vẻ như là muốn lôi Cố Nhượng từ trong điện thoại ra tẩn cho y một trận.
Tên khốn nào dám bắt cóc tiểu thiếu gia nhà hắn, đáng đánh chết hết.
#
Lúc Cố Văn Sanh đến nhà hàng, thì Cố Nhượng đang đứng ở cửa chờ cậu, y trông thấy em họ mình tới thì đương nhiên không hề tiếc tặng cho cậu một cái ôm.
“Anh họ.” Cố Văn Sanh định đi cùng với Lưu Triêu, Lưu Triêu lại không đến, nên cậu cũng không còn hứng thú gì với buổi hẹn này nữa, lời nói ra cũng chỉ còn là khách sáo.
Cố Nhượng lại không có ý định tha cho Cố Văn Sanh, y chồm người ra sau cậu ngó nghiêng trái phải, biết rõ còn hỏi: “Ồ, sao Lưu Triêu không đến?”
Thực sự là phiền chết người ta.
Cố Văn Sanh hé miệng nhưng không trả lời, bây giờ cậu hoàn toàn muốn không nghe đến hai chữ Lưu Triêu.
Cố Nhượng vẫn cười híp mắt như cũ, nhưng mọi suy nghĩ xấu xa trong bụng sắp tràn hết ra ngoài, chỉ tiếc là tiểu thiếu gia vì khúc gỗ nào đó mà đầy một bụng phiền não, nên là không có thời gian nhìn đến y.
“Tiếc ghê. Lý tiểu thư còn vì cậu ta mà đặc biệt đến chơi, thế mà lại không tới.”
Cố Văn Sanh đột nhiên ngẩng đầu, “Ai?!”
Cố Nhượng sung sướng ra mắt, em họ của y chỉ khi nào nghe được chuyện liên quan tới Lưu Triêu mới có biểu tình phong phú như thế này.
“Lý tiểu thư đó.” Y lặp lại một lần nữa.
Cố Văn Sanh nhìn thấy vẻ mặt đó của Cố Nhượng thì cảm thấy không đúng lắm, cẩn thận ngẫm nghĩ…
“Lý Văn Huệ?”
Cố Nhượng gật gật đầu.
Trong lòng Cố Văn Sanh lén lườm nguýt một cái, vẻ mặt vẫn là vững như kiềng ba chân, “Anh họ thích đùa ghê.”
Lý Văn Huệ là Lý tiểu thư không sai, còn là bạn học cấp ba với Cố Văn Sanh và Lưu Triêu. Người không xấu, chính là có hơi mê trai, chỉ cần là nam có ngoại hình ưa nhìn một chút, cô đều thích hết.
Cố Nhượng bảo Cố Văn Sanh đi lên trước, nói là còn có người chưa tới, y đứng chờ một chút. Đợi Cố Văn Sanh đi rồi, Cố Nhượng lấy điện thoại đang không ngừng rung ra, “Alo?”
“Anh nhất định sẽ chết.”
Mới mở miệng ra đã nặng lời như thế rồi, Cố Nhượng lắc đầu một cái, “Lầu ba, 332, có tới hay không tùy cậu.” Y không dám trì hoãn, vừa nói xong là cúp ngay.
Ố là la, Cố Nhượng khẽ lẩm bẩm hát, lắc lư đầu, Diêm La Vương sắp tới rồi, tiểu thiếu gia không ngoan lần này thảm rồi.
Cố Nhượng nhìn hai người họ tới tới lui lui giằng co nhiều năm như vậy, nhìn mãi đến mệt mỏi rồi. Tên Lưu Triêu này cứ thận trọng từng bước, khi dễ cậu em họ ngốc nghếch nhà y, y thân là anh họ, dù sao cũng nên giúp em mình đòi chút gì đúng không?
—— hít drama không chê nhiều. Điển hình là Cố Nhượng.
#
Lúc Lưu Triêu đến, đồ ăn gần như đã lên hết.
Cố Văn Sanh nhìn thấy hắn đứng ở cạnh cửa gỗ, đôi mắt đều trợn tròn.
Không phải là không muốn tới sao, sao giờ tới rồi?
Lý tiểu thư nhìn thấy Lưu Triêu quả nhiên rất hưng phấn, không hề biết giữ kẽ mà nhảy cẫng lên chỉ chỉ vào chỗ ngồi kế bên mình, “Lưu Triêu ngồi đây này, ngồi đây này!”
Khi Cố Văn Sanh ở ngoài cửa nghe là Lý Văn Huệ thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng như thế thì cũng không hề gây trở ngại gì tới chuyện cậu đang ghen lên. Tiểu thiếu gia nhẹ nhàng đến mức không thể nhìn thấy mà cau lại hàng mày thanh tú, nụ cười ôn hòa nơi khóe miệng càng đậm hơn.
Cố Nhượng bị em trai nhà mình chọc vui muốn chết. Rõ ràng là để ý vô cùng, còn phải làm ra vẻ như không quan tâm, hèn chi Lưu Triêu thích em trai nhà mình như thế, vì trêu Cố Văn Sanh thật sự vui vô cùng.
Lưu Triêu chào hỏi đơn giản, khéo léo từ chối lời mời của Lý Văn Huệ, đi tới chỗ Cố Nhượng ở đằng sau.
Cố Nhượng bị cái nhìn chăm chú của Lưu Triêu làm tê cả da đầu, đứng lên nhường chỗ bên cạnh Cố Văn Sanh cho hắn, chạy đi ngồi chỗ nào cách hai người xa nhất.
“Không phải anh nói không tới à?” Cố Văn Sanh kề sát Lưu Triêu, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi.
“Tôi chưa từng nói.”
“Anh…!”
Cố Văn Sanh bị hắn chặn họng đến á khẩu không trả lời được, Lưu Triêu thực sự chưa từng nói rõ là mình có muốn tới hay không… Nhưng mà loại thái độ đó, rõ ràng là không muốn đến! Đã là người lớn rồi, sao còn chơi xấu vậy chứ!
Cố Văn Sanh ở bên Lưu Triêu, thì không tự chủ lại lộ ra tính trẻ con. Tính cậu hồi học cấp ba chính là như thế, bây giờ tốt xấu gì cũng đã trưởng thành rồi, ở trước mặt cha mẹ cũng ít hành xử như vậy, nhưng chỉ cần có Lưu Triêu là ngay lập tức hiện nguyên hình.
“Lưu Triêu, cậu đừng chỉ có ăn, nói chuyện với bọn tôi chút nào, mọi người đã lâu không gặp nhau, cậu không muốn biểu thị gì sao?” Có người ồn ào nói.
“Anh ấy phải lái xe.” Không chờ Lưu Triêu mở miệng, Cố Văn Sanh đã tranh đáp lời thay, cậu cầm ly rượu, thái độ tự nhiên, “Tôi uống với cậu, anh ấy là tài xế chuyên dụng của tôi mà.”
Một câu nói hóa giải lúng túng không cần cầu, người kia chỉ hơi sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại, cười nói được.
Lưu Triêu biết phân lượng của thiếu gia nhà mình, cậu không thường đi xã giao, chỉ mấy chén là gục rồi. Đương nhiên là hắn không muốn để Cố Văn Sanh sáng mai tỉnh dậy lại đau đầu khó chịu, vừa mới định ngăn cản Cố Văn Sanh, thì nghe giọng nói ồn ào của Cố Nhượng.
“Lái xe có thể thuê người mà, thực sự không được thì qua khách sạn đối diện ngủ một đêm, nếu còn ngại không thoải mái, thì sang nhà anh đây! Đã lâu không gặp, đương nhiên phải chơi cho tận hứng…” Cố Nhượng quay đầu nhìn Lưu Triêu, “Cậu nói đúng không?”
“Đúng.” Lưu Triêu đứng lên, đỡ lấy ly rượu trong tay Cố Văn Sanh, cầm lấy uống một hơi cạn sạch.
Sau đó có người lục tục đòi uống với Lưu Triêu, bất kỳ ai đến Lưu Triêu cũng không từ chối, mặt không biến sắc uống hết.
Cố Văn Sanh ngồi ở bên cạnh Lưu Triêu mà phiền muộn muốn chết, cậu cảm giác được Lưu Triêu đây là đang tức giận, cố ý đối nghịch với mình. Cậu buồn phiền như thế, nên cũng một mình uống hai ba ly.
Không sai, Lưu Triêu đúng là tức giận thật, hắn tức là bởi vì Cố Nhượng cứ cố tình tiếp cận Cố Văn Sanh mãi. Chứ hắn làm sao mà giận Cố Văn Sanh được? Giận thì cũng là tự mình dỗi tự mình bực.
Lý Văn Huệ thừa dịp Lưu Triêu uống rượu với người khác, lén lút chuyển qua bên cạnh Cố Văn Sanh, chọt chọt vào hông tiểu thiếu gia: “Chao ôi, A Triêu nhà cậu đẹp trai quá nha.”
Hồi cấp ba có rất nhiều người thích gọi Lưu Triêu như thế trước mặt Cố Văn Sanh, lúc đó Cố Văn Sanh sẽ luôn không được tự nhiên như bình thường mà trả lời: “Cậu ấy không phải của nhà tớ.” Trên cậu thiếu niên khi ấy sẽ ửng lên một màu hồng phấn nhàn nhạt, ai cũng thấy Cố Văn Sanh như vậy đẹp vô cùng, thế là cứ đùa cậu mãi.
Sau này lên đại học, họp lớp cấp ba, có người cũng trêu Cố Văn như vậy, nhưng cậu không còn đỏ mặt nữa. Lúc đó Lý Văn Huệ nghĩ, cậu thiếu niên thanh tú năm đó thật sự đã lớn rồi, đã có thể bình thản nói những lời khách sáo, đã có thể nhã nhặn cười mỉm.
Cô vẫn thích cậu thiếu niên trước kia hơn, Cố Văn Sanh của hiện tại, cách cô, cách mọi người xa quá. Thế nhưng con người thì phải đi về phía trước mà, cô cũng tự hỏi bản thân, đã nhiều năm như vậy, thật ra chính cô cũng đã thay đổi rất nhiều.
Cố Văn Sanh không có tâm tư mềm mại của con gái, trong vài giây ngắn ngủi có thể nghĩ nhiều chuyện như vậy, cậu uống mấy ly đã mặt mày choáng váng, nói năng cũng không còn suy nghĩ nữa.
“Xấu!”
“Gì cơ?” Lý Văn Huệ nghĩ là mình nghe nhầm rồi
Tiểu thiếu gia say sẩm mặt mày lặp lại một lần nữa: “Lưu Triêu xấu quá!”
“Há…” Lý Văn Huệ bật cười thành tiếng, nhận ra là Cố Văn Sanh say rồi.
Dù là bên ngoài có thay đổi như thế nào đi chăng nữa, bên trong vẫn y như vậy. Lý Văn Huệ có phần dở khóc dở cười, kêu Lưu Triêu một tiếng bảo hắn tới thu dọn tàn cục.
Lưu Triêu quay đầu, đập ngay vào mắt là cảnh Cố Văn Sanh đang ngoẹo cổ cười với Lý Văn Huệ —— trí nhớ của hắn rất tốt, nhớ lại hồi cấp ba từng có thời gian Lý Văn Huệ vô cùng mê tiểu thiếu gia nhà hắn.
Lưu Triêu đi tới ôm lấy Cố Văn Sanh tựa vào người mình, hắn uống nhiều hơn so với Cố Văn Sanh, nhưng bởi vì thường xuyên phải đi xã giao, nên giờ vẫn chưa ngấm men say.
Mục đích của Cố Nhượng vẫn chưa đạt được, đương nhiên sẽ không tha cho Lưu Triêu. Vướng cái là Cố Văn Sanh đã say mất tiêu rồi, không tiện xử lí.
“Trước tiên đem Văn Sanh qua khách sạn đối diện đi.” Cố Nhượng vừa nói vừa định giúp Lưu Triêu đỡ Cố Văn Sanh đứng lên, Lưu Triêu nghiêng người sang, chặn y lại.
Tay Cố Nhượng ngừng giữa không trung, coi như là phục Lưu Triêu rồi.
Dục vọng chiếm hữu có cần mạnh như vậy không hả?
Lưu Triêu nói tạm biệt với mọi người, những người khác nhìn thấy Cố Văn Sanh say thành như vậy cũng không tiện bảo ở lại, rối rít bảo hắn đi đường cẩn thận chút, đến Lý Văn Huệ lại biến thành “Dịu dàng với A Sanh một chút nha,”, câu này nghe sao cũng thấy lạ lạ, nhưng lẫn trong nhiều người, cũng không ai để ý.
“Tôi đưa hai người.” Cố Nhượng đương nhiên là không cam lòng, đuổi theo.
Lưu Triêu liếc y một cái, không nói được hay không được, thế là Cố Nhượng đành mặt dày đi cùng.
Dọc đường đi Cố Văn Sanh đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ bởi vì thấy hai má ngứa ngứa mà cọ cọ vào cổ áo của Lưu Triêu, mái tóc mềm mại xẹt qua cổ Lưu Triêu làm lưu lại xúc cảm mềm nhẹ.
Vừa vặn để Cố Nhượng trông thấy cảnh này, hai mắt y chua loét.
Mẹ, ngược chó (FA).
Nếu không phải vì hóng drama, y cũng không thèm đi tìm ngược như này đâu.
Đợi đến khi Lưu Triêu sắp xếp cho Cố Văn Sanh xong xuôi, Cố Nhượng mới mở miệng: “Đi ra ngoài với tôi một chút đi, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Lưu Triêu nhẹ nhàng xoa xoa hai gò má Cố Văn Sanh mấy cái, buông bỏ biểu cảm dịu dàng trên mặt, lạnh lùng đi ra ngoài cùng Cố Nhượng.
Lưu Triêu đi không bao lâu, Cố Văn Sanh cũng tỉnh. Cậu vốn là không uống bao nhiêu rượu, say nhanh, tỉnh cũng nhanh.
Lúc Cố Văn Sanh say thì không nhớ gì, chỉ khi nào tỉnh lại, chuyện ngốc nghếch gì từng làm trong lúc say, đều sẽ nhớ lại hết. Tình huống bây giờ là như thế, cậu lăn vào trong chăn, lấy gối đặt lên đầu, hai tai đỏ bừng.