Sau khi bế Đông Nghi lên giường nằm ngủ, Hoàng Phong rời khỏi phòng đi đến thư phòng, nơi K đã ngồi chờ sẵn từ nãy đến giờ.
Anh bước vào ngồi xuống ghế đối diện, khoan thai dựa hờ lên nệm ghế phía sau, trầm giọng hỏi.
“Em tìm tôi có chuyện gì?”
K từ tốn nhấp ngụm trà trong chén nhỏ trên tay, không vội vàng trả lời. Anh để cô chờ hơn nửa ngày trời, cô cũng không việc gì gấp gáp.
“Chú của anh đã bắt đầu hành động rồi. Cuộc họp cổ đông sắp sửa được diễn ra, mũi nhọn nhắm vào chủ tịch trẻ tuổi vẫn chưa có đóng góp gì nổi bật cho tập đoàn ngoài việc lấy được cô vợ xuất chúng.”
“Chỉ thế thôi à?”-biểu cảm trên khuôn mặt anh không hề thay đổi, vẫn điềm nhiên lên tiếng, giống như mọi thứ đều trong dự liệu của mình.
“Lão đã nôn nóng lắm rồi, nhìn tôi không làm gì vẫn ngồi trên chỗ cao nhất, khiến nhiều người nhịn không được phải ra tay phá hoại.”
K gật gù, cô cũng không xa lạ thái độ của người trước mặt: “A Cầu đã thu xếp mọi thứ, chỉ đợi anh xuất hiện cùng vợ của mình thôi.”
Đôi mắt phượng ánh lên vẻ thâm thúy nhìn vào không gian vô định trước mặt, khóe môi mỏng cong lên nụ cười nhạt, xem ra đã đến lúc anh lột chiếc mặt nạ ngờ nghệch ra rồi. Không thể để kẻ khác xem anh là đứa bù nhìn sống bám vào ông nội. Bởi vì hiện tại anh là chồng của Đông Nghi, anh càng phải làm chỗ dựa vững chắc cho cô, không để bất cứ kẻ nào dám động đến một sợi tóc của vợ mình.
“Lần trước bắt cóc cố ý sát hại vợ của tôi, cũng nên cho ông ấy nếm chút mùi vị thống khổ đi!”- lời nói âm lãnh tràn đầy nguy hiểm bức người, tỏa ra một loại áp lực vô hình khiến người khác khiếp sợ.
K chớp nhẹ mắt không phản ứng lại với lời nói của anh, cô đứng dậy đi ra ngoài. Lúc bước ngang qua người anh, buông lại câu cuối cùng: “Cô ấy sức khỏe vốn không thật tốt, đừng bắt vợ mình vận động quá sức.”
Hoàng Phong vốn dĩ định cho qua chuyện K xông vào phòng anh đột ngột, bị cô đâm chọt một câu, nhịn không được đáp trả: “Sức khỏe không tốt có thể bồi dưỡng, nhưng vóc dáng với tỉ lệ hoàn hảo thì không mấy ai có được đâu.”
Mi mắt K khẽ giựt nhẹ, bước chân khựng lại một lúc cũng nâng gót rời khỏi.
“Tôi còn dạy em ấy nhiều trò lắm, tôi chỉ lo anh sẽ bị phế thật thôi.”
Khuôn mặt Hoàng Phong từ đắc ý dần chuyển sang xám xịt âm u, bàn tay nắm chặt lại đặt trên đùi kìm nén nhìn K đã hoàn toàn rời khỏi thư phòng. Con người này bình thường vốn ít nói, không ngờ lời nói ra lại độc địa như vậy.
Hàng chân mày cong vút khẽ rung động, Đông Nghi giật mình tỉnh giấc, phát hiện ra bản thân từ bao giờ đã ngồi trên xe được anh đưa ra ngoài.
“Anh đưa tôi đi đâu vậy?”
Hoàng Phong hơi nghiêng đầu lướt nhìn cô, bàn tay đặt trên vô lăng vươn ra vuốt nhẹ lên mái đầu bồng bềnh sau giấc ngủ sâu vừa tỉnh lại: “Thấy em ngủ ngon quá nên không gọi dậy.”
Cô rời mắt nhìn xuống quần áo trên người mình, khẽ cau mày nhìn lên anh trách: “Quần áo gì thế này? Lần trước lôi tôi trong bộ đồ ngủ ra ngoài, lần này lại là bộ đồ rộng thùng thình của anh.”
“Thoải mái là được rồi, đến nơi tha hồ quần áo cho em chọn. Tôi gom hết vào vali cho em rồi.”-Hoàng Phong không ngạc nhiên với thái độ của cô, anh biết người ưa cái đẹp như Đông Nghi nhất định sẽ phản ứng lại với những thứ không vừa mắt, cho nên anh càng cố tình muốn chọc giận cô để được ngắm nhìn dáng vẻ phụng phịu đáng yêu này.
Đông Nghi thở nhẹ ra giữ cho bản thân bình tĩnh lại, nhìn chiếc áo phông rộng màu xám tro của anh đang khoác trên người, cô miễn cưỡng cho qua, khẽ khàng lặp lại câu hỏi: “Chúng ta là đang đi đâu?”
“Hưởng tuần trăng mật.”
Ai đó đang đơ ra chưa hiểu vấn đề.
“Lần trước chẳng phải là diễn trò thôi sao? Bây giờ đi hưởng tuần trăng mật cùng nhau, tận hưởng cuộc sống hôn nhân của chúng ta.”