Sáng hôm sau, vẫn như thường ngày Diệp Sở Noãn tỉnh dậy với thân dưới đau nhức và những vết hôn đỏ chót gai mắt.
Diệp Sở Noãn đi tới cửa sổ, ngắm nhìn khung cảnh buổi sáng bên ngoài, từng ánh nắng mỏng manh len lỏi vào trong phòng qua khung cửa kính. Ở đây không khí cũng như thời tiết mọi thứ đều tốt đẹp, ấm áp nhưng cô lại thấy lòng mình rét lạnh tới lạ thường.
Bây giờ là mùa hè, ở trong nhà nên không có cảm giác nóng thất thần một hồi Diệp Sở Noãn vẫn xuống nhà ăn sáng. Vừa ăn xong thì quản lý của cô gọi tới: "Alo, chị Văn Văn"
"Noãn Noãn, hai ngày nữa là tới buổi biểu diễn rồi em đã chuẩn bị kĩ chưa?"
"Ừm, em chuẩn bị rồi" Diệp Sở Noãn nói.
"Tốt lắm, hai ngày nữa chị tới Cảnh Nguyệt đón em"
"Không cần đâu, em mới chuyển nhà chị đợi em ở công ty là được rồi" Cảnh Nguyệt là nhà ở công ty sắp xếp cho cô, hiện tại ngoại trừ hai nhà Diệp-Lãnh thì không ai biết hai người họ kết hôn.
"Vậy sao? Được rồi đừng để muộn nhé!" Trần Văn cũng không hỏi nhiều qua điện thoại đợi gặp mặt rồi nói cũng được.
Hai người hàn thuyên một lúc rồi tắt máy, cô là một nghệ nhân Dương Cầm cũng coi là nổi tiếng lấy tên biểu diễn là Hoa Sở, là nghệ sĩ Dương Cầm của công ty giải trí Thánh Dư, được công ty cấp sân khấu biểu diễn riêng, Trần Văn chính là quản lý riêng của cô theo cô được 6 năm từ khi cô gia nhập nghành này.
"Phu nhân người dậy chưa?" Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng với giọng của dì Nhan.
Diệp Sở Noãn vuốt tóc rồi đi ra mở cửa: "Sao vậy ạ?"
"Phu nhân dưới nhà chú thím của người tới rồi" Dì Nhan thông báo một tiếng.
"Vâng con xuống ngay" Diệp Sở Noãn gật đầu rồi đi xang phòng thay đồ bên cạnh, cởi bỏ bộ đồ ngủ ra thay vào một chiếc váy mỏng rồi đi xuống nhà. Lãnh Ngụy Thần mất ba mẹ từ sớm mà nguyên nhân lại là do ba cô gây nên, anh được một tay chú thím muôi nấng bảo vệ, rồi giúp sức cho anh gây dựng lại Lãnh gia, đối với anh họ chẳng khác ba mẹ là bao.
Vừa xuống dưới nhà đã thấy hai người trung niên ngồi trên Sofa, biểu cảm của họ không mấy dễ nhìn cho lắm, cũng phải thôi làm gì có ai chịu được cháu mình kết hôn với con gái của kẻ thù.
"Con chào chú, con chào thím!" Diệp Sở Noãn cúi đầu chào.
"Cô là Diệp Sở Noãn?" Người lên tiếng là thím của Lãnh Ngụy Thần tên là Trúc Niệm Đan.
Chú Lãnh Ngụy Thần thì không nói lời nào chỉ dùng ánh mắt dò xét nhìn cô từ đầu tới cuối.
"Vâng, là con ạ!"
"Ngồi xuống" Lãnh Mục, chú của anh lên tiếng.
Diệp Sở Noãn đáp một tiếng rồi đi lại sofa ngồi ở ghế đơn.
"A Thần đâu?" Trúc Niệm Đan hỏi.
"Anh ấy tới công ty rồi ạ"
"Cô biết mục đích thằng bé kết hôn với cô không?" Lãnh Mục lại hỏi.
Diệp Sở Noãn ngây người hai giây rồi đáp lại: "Con biết"
"Nói thử ta xem!" Lãnh Mục híp đôi mắt phượng giọng nói ẩn chứa đầy sự phức tạp.
"Là để trả thù ạ!" Diệp Sở Noãn tỉnh bơ trả lời, dường như một tháng qua cô đã quen với sự hành hạ của anh rồi.
"Cô tình nguyện làm vật thế chỗ cho ba cô?" Trúc Niệm Đan nhíu mày hỏi.
"Coi như con báo hiếu ông ấy đã nuôi con" Ngoài chấp nhận thì còn có thể làm gì nữa, cô đã chẳng còn đường lui rồi.
"Hàm hồ! Người đáng chết là ông ta mới đúng!" Lãnh Mục tức giận đập mạnh ly trà xuống bàn tạo ra âm thanh chói tai.
"Con biết ba con đã hại mọi người như thế nào, con gả tới đây cũng như thay ông ấy trả nợ, số mệnh của con tùy thuộc vào mọi người định đoạt" Diệp Sở Noãn đứng lên khẽ cúi người, từ bé cô đã phải sống khổ sở rồi lớn lên mong muốn sẽ lấy chồng để giải thoát khỏi Diệp gia ấy nhưng không nghĩ tới còn đau khổ hơn là ở Diệp gia, một khi rơi vào tay Lãnh Ngụy Thần thì không còn lối thoát nữa.
"Ôi trời! Tạo nghiệt mà!" Trúc Niệm Đan hô lên, một người còn trẻ như vậy mà lại có ý niệm phó thác số mệnh cho người khác tự nói không còn gì luyến tiếc với nơi này rốt cuộc đã trải qua những gì vậy chứ?
"Cô có hiểu được giá trị lời nói của mình không?" Lãnh Mục trầm ngâm một hồi rồi lên tiếng.
Diệp Sở Noãn im lặng, giá trị lời nói? Từ lâu cô đã không có cái đó rồi, chẳng có ai tin lời cô cả hay dành một chút tôn trọng cho lời nói của cô hết, làm gì có cái giá trị nào cơ chứ nhưng một khi đã nói cô sẽ làm: "Con nói được làm được"
"Tôi không chấp nhận thằng bé lấy con gái của kẻ thù sát gia như vậy được" Trả thù còn có nhiều cách không nhất thiết phải rước kẻ thù vào nhà.
"Hai đứa ly hôn đi, chuyện còn lại sẽ do thằng bé định đoạt" Trúc Niệm Đan cũng nói ra suy nghĩ của mình.
Diệp Sở Noãn xiết chặt bàn tay, tựa hồ có chút mất mát nhưng vẫn gắng giọng nói: "Vâng, con sẽ nói lại với anh ấy"
"Đừng có giữ suy nghĩ không an phận, cô là con gái kẻ thù của Lãnh gia nhất định sẽ không được kết cục tốt" Lãnh Mục nói xong liền đứng dậy rời đi. "Con hiểu ạ" Diệp Sở Noãn gật đầu.
Trúc Niệm Đan nhìn Diệp Sở Noãn thở dài tội lỗi do một mình Diệp Kình gây nên nhưng người hứng tội lại là con gái ông ta, trần đời có câu yêu ai yêu cả đường đi lối về, ghét ai ghét cả tông chi họ hàng quả là không sai. Sau đó cũng đứng dậy đi theo chồng ra ngoài.
Hai người vừa ra khỏi cửa Diệp Sở Noãn đã không kìm được nước mắt lập tức rơi lã chã, cô ngồi phịch xuống ghế, đưa tay lau nước mắt có lẽ số phận cô chỉ có thể chịu đựng mà thôi, đừng mơ tới một ngày sẽ hạnh phúc.