Tô Bằng xách Dương Hi, nhanh chóng đi tới phía trước tế đàn kia, quẳng Dương Hi sang bên cạnh tế đàn.
Không cần lên tiếng, Dương Hi cũng biết Tô Bằng là có ý gì, hai tay của nàng không ngừng đặt trên những ký hiệu kia, không bao lâu, giống như là nhập vào một chuỗi mật mã, tảng đá to lớn lơ lửng kia chậm rãi rơi xuống, dán vào bên trong tế đàn kia. Không còn sức mạnh níu giữ, vách đá kia nặng nề rơi “ầm” xuống bên dưới.
Những bọ cánh cứng màu đen kia, lúc này đại khái chỉ chạy đến vị trí trung tâm bên dưới vách núi lơ lửng, một bộ phận lớn bị vách đá chặn đứng lại, trực tiếp đập dẹp thành bánh bọ cánh cứng, vĩnh viễn ở lại bên dưới.
“Đừng nên chủ quan! Loại côn trùng màu đen này, không biết có bao nhiêu con, nói không chừng lại từ chỗ nào đó chui ra, huống chi còn có những ánh sáng kỳ quái kia, chúng ta nhanh chóng rời khỏi nơi này đi!”
Vân Diệp vẫn còn giữ vững tỉnh táo, nói với Tô Bằng.
Tô Bằng gật đầu, cầm hòn đá cuội cao bằng một người lên, có điều Tô Bằng cũng không cẩn thận nghiên cứu, ánh sáng màu trắng sữa nơi này, không biết còn khuếch tán bao lâu, nơi này hiển nhiên là không an toàn, Tô Bằng nhanh chóng cất hòn đá cuội này vào trong túi Càn Khôn, sau đó nói với mọi người:
“Đi mau!”
A Đỗ Lạp cùng bọn người Cam La, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của Tô Bằng, cũng biết chuyện đã xảy ra không phải chuyện đùa, lập tức thúc giục người phía dưới, cùng nhau đi theo bọn người Tô Bằng ra ngoài.
Lúc này nơi đây, mực nước dâng lên đã hạ thấp rất nhiều, trong những lỗ hổng to lớn kia, mực nước đã cách trên mép lỗ hổng khoảng chừng hai mươi mét. Đã không có thể có quái ngư từ bên trong nhảy lên, Tô Bằng dẫn theo thủ hạ, dùng tốc độ nhất định, nhanh chóng đi về phía trước.
Không cần đến mười phút, bọn người Tô Bằng đã đi tới chỗ cầu thang lên xuống.
“Sử dụng ròng rọc! Mau chóng đi lên!”
Tô Bằng thúc giục thủ hạ của mình nhanh chóng đi vào trong cầu thang, quát hô những người đứng đẩy ròng rọc.
Thang máy không ngừng lên xuống với tốc độ cực nhanh, khi đám người Tô Bằng biến mất ở nơi này không đến hai giây, thang máy lên xuống, lại hạ xuống bên dưới, hơn mười người bộ dáng chật vật, dường như điều khiển ròng rọc của thang máy, vừa mới từ bên trên đi xuống.
Thang máy lên xuống rơi xuống dưới, chỉ thấy bên trong, là mười hộ vệ Quy Tư Càn chật vật, còn có hai võ giả một nam một nữ.
Hai người kia, chính là Y Bổn cùng Tân Cát Na đã cùng chia ra mỗi người một ngả với bọn người Tô Bằng.
Lúc này hai người kia đều thập phần chật vật, Y Bổn một thân hắc bào bị rách nát rất nhiều chỗ, còn Tân Cát Na thì trên người không ít vết thương vẫn còn dang chảy máu.
“Thật không dễ dàng... Nơi này tại sao nhiều cơ quan như vậy? Y Bổn, ngươi nói phía dưới chắc hẳn là nơi cất giấu bảo tàng chứ?”
Tân Cát Na nhìn nơi này, hỏi Y Bổn.
Y Bổn gật đầu, nói:
“Chúng ta là từ trung tâm thành phố xuống đây, phía dưới nhất định là nơi cất giấu bảo tàng.”
Tân Cát Na cũng không dám xác định, nàng cùng Y Bổn đã gặp phải rất nhiều cơ quan, đều dựa vào mệnh lớn, mới không chết ở đây, lúc này đã không còn mấy lòng tin với Y Bổn.
“Này? Chỗ kia có âm thanh gì vậy?”
Y Bổn cẩn thận nghe ngóng, đột nhiên sắc mặt thay đổi, nói:
“Không xong rồi! Chúng ta mau chóng trở lên...”
Nhưng mà, không đợi hắn nói xong câu đó, trong thành lũy dưới mặt đất, dâng lên bọ cánh cứng màu đen giống như thủy triều, Tân Cát Na cùng Y Bổn hai người còn có những thành hộ vệ Quy Tư Càn đó, không ngừng kinh hô, nhưng mà không đợi đến lúc cầu thang đi lên, đã bị bọ cánh cứng màu đen giống như thủy triều nhào tới này bao phủ lấy toàn bộ...
...
Bọn người Tô Bằng, không biết Y Bổn cùng Tân Cát Na đã chết, Tô Bằng thúc giục các hộ vệ, nhanh chóng điều khiển ròng rọc, mau chóng đi lên.
Vốn dĩ cầu thang lên xuống này tốc độ cũng không chậm, tốc độ lên xuống mỗi giây hơn ba thước, chỉ cần khoảng thời gian đại khái mười bốn mười lăm phút, bọn người Tô Bằng, lại lần nữa đi lên bên trên.
Lúc này, những cơ quan Khôi Lỗi bên trên, cũng không tụ tập vây xung quanh cầu thang, bọn chúng dường như phát hiện không thấy kẻ địch đâu nữa, bèn tự do rải rác khắp nơi xung quanh, thế nhưng vừa nhìn thấy bọn người Tô Bằng xuất hiện, những cơ quan Khôi Lỗi Khôi Lỗi này lại lần nữa tụ tập.
Tô Bằng đi trước, mở đường cho đội ngũ, rất nhanh, hắn đã đung đầu với bốn năm Khôi Lỗi phía trước.
Tô Bằng cũng lười đổi binh khí, trực tiếp dùng trường đao màu đen đã rèn qua trong ngọn lửa màu đen trong tay, sử dụng Tam Hợp kiếm cảnh giới Hợp Khí, chém chết những Khôi Lỗi này.
Nhưng mà kết quả, lại vượt qua dự đoán của Tô Bằng.
Khi Tô Bằng sử dụng thanh trường đao này, đột nhiên có biến hóa khác thường, thế nhưng Tô Bằng không có cảm giác không phù hợp, ngược lại, sức mạnh của ngọn lửa màu đen trong trường đao này khi tiến vào thân thể của mình, Tô Bằng ngược lại cảm giác, bản thân mặc dù nội lực không gia tăng, nhưng sức mạnh thân thể cùng phản xạ thần kinh, đều tăng lên tăng lên đến mức độ rất lớn.
Trường đao màu đen được rèn qua ngọn lửa màu đen, sau khi đang thi triển Bạt Kiếm thức cảnh giới Hợp Khí, không ngờ trực tiếp giống như là cắt đậu hủ chém đứt thân thể những Ky Quan Nhân này vô cùng đơn giản, Tô Bằng thậm chí không hề có cảm giác một chút cản trở, chém đôi đối phương thành hai đoạn.
“Đao thật sắc bén!”
Sắc bén đến mức độ này, thậm chí khiến cho Tô Bằng kinh ngạc, hắn dùng Vô Phong kiếm biết rõ những thứ này cứng rắn cỡ nào, nhưng mà lúc này, chất liệu đặc biệt như Ky Quan Nhân, không ngờ không chịu nổi một đòn của trường đao màu đen này.
“Đúng là bảo đao!”
Trong lòng Tô Bằng vui vẻ, thanh trường đao màu đen này, thật sự đúng là quá thuận tay.
Tô Bằng dùng thanh đao này, thật ra cũng giống như xài kiếm, toàn bộ võ công đều không ảnh hưởng thi triển, hơn nữa so với Vô Phong kiếm sắc bén hơn rất nhiều, cũng dài hơn, trong lòng Tô Bằng mừng rỡ, đã quyết định sau này chế tạo một vỏ đao thật tốt, dùng trường đao màu đen này làm binh khí chủ chiến.
Có Tô Bằng mở đường như vậy, đội ngũ tiến đi cực kỳ nhanh chóng, rất nhanh, bọn người Tô Bằng đã chạy ra khỏi nội thành.
Tất cả mọi người không dám dừng lại, đi theo con đường mà Dương Hi dẫn người vào trong, nhanh chóng ra khỏi thành cổ.
...
Đại khái sau nửa giờ, bọn người Tô Bằng, đã đi tới chỗ hang gió bọn người Dương Hi tiến vào thành, tất cả mọi người biết hang gió hoạt động theo nguyên lý như thế nào, mọi người nương theo hang gió, toàn bộ ra khỏi thành thị dưới lòng đất.
Chỉ là nơi này cũng không an toàn, hang gió bọn người Tô Bằng ra ngoài, nơi đó cũng không phải nơi Tô Bằng tiến vào, mà lại là một nơi khác.
Người Dương Hi để lại trên sa mạc, còn có hai người Chân Thần giáo, Tô Bằng thấy, cũng không nhiều lời, trực tiếp xuất đao, chết hai người này.
Sau khi tiêu diệt hai người này, Tô Bằng phát hiện một hiện tượng kỳ lạ.
Trường đao màu đen trên tay Tô Bằng kia, sau khi tiêu diệt hai người kia, ác nghiệp trên người hai người không ngờ cũng không có tiêu tán, mà lại bị trường đao màu đen hút vào trong thân đao, dường như càng làm cho thanh đao trở nên sắc bén hơn trước đó.
“Đúng là một thanh kỳ đao.”
Tô Bằng không khỏi tấm tắc khen ngợi, trong lòng suy nghĩ.
“Các ngươi nhìn kìa!”
Sau khi Tô Bằng giết chết hai thuật sĩ Chân Thần giáo, Âu Dương Khánh đột nhiên quay đầu nhìn thấy gì đó, hô lên.
Tô Bằng quay đầu lại, chỉ thấy trong thành thị dưới lòng đất mình chạy ra, ánh sáng màu trắng đã lan tràn ra ngoài, có điều ánh sáng màu trắng này, giống như có phản ứng đặc biệt gì đó với ánh mặt trời, nó mặc dù từ lòng đất lan tràn ra ngoài, bao phủ toàn bộ phạm vi gần trăm kilomet vuông, nhưng mà dưới ánh mặt trời, ánh sáng màu trăng này lại phát ra ánh sáng bảy màu, giống như thủy tinh, lại giống như bọt xà phòng dưới ánh mặt trời.
Trong phạm vi ánh sáng bao phủ, tất cả mọi thứ không ngờ lại bắt đầu hòa tan, biến thành chất lỏng nhiệt độ cực cao, cuối cùng, ánh sáng bảy màu kia đột nhiên giống như bọt xà phòng tan chảy, một luồng sóng vô hình dao động khắp bốn phía.
“Nằm xuống!”
Mọi người cảm giác, gió nóng nhiệt độ cực cao quét qua trên đầu mọi người, sau đó ánh hào quang bảy màu kia, biến mất vô hình.
Chỉ là mọi thứ xung quanh nóng chảy giống như nham thạch, những thứ này, một khi lạnh đi, sẽ xuất hiện thủy tinh lưu ly gần trăm kilomet vuông.
Nhìn thấy cảnh tượng này, bọn người Tô Bằng, trong lòng đều cảm thấy rung động rất lớn...