“Ta ở mộ thất hoàng đế cổ dưới mặt đất kia, vốn dĩ đã không có bất kỳ tiếp tế gì, mắt thấy sắp chờ chết, nhưng mà trước mấy ngày khi ta sắp đến cực hạn, không biết nguyên nhân gì, côn trùng tựa như thủy triều lại xuất hiện lần nữa, ngươi cũng thấy đấy, trên thạch bích rộng lớn bên trong ngôi mộ hoàng đế kia, cũng có thể lấp đầy côn trùng.”
“Lúc ấy ta bèn nghĩ, nếu những con côn trùng kia có thể tồn tại trong này, bọn chúng cũng cần nước, hơn nữa cần thức ăn, hoặc là, trong cơ thể bọn chúng, có chỗ nào đó có thể ăn, hoặc là chứa nước.”
“Vì vậy, ta liền theo cầu treo, vào lúc côn trùng đi đến bên rìa quảng trường, dùng nội lực đánh chết cùng kiếm ý giết chết trên trăm côn trùng, sau đó chờ đợi.”
“Đợi đến khi thủy triều côn trùng lui xuống, nơi này để lại hơn trăm thi thể bọ cánh cứng màu đen, ta đi qua cạy mở mấy con bọ cánh cứng, lại phát hiện, bọ cánh cứng màu đen này, hóa ra quả thực có thể ăn được... Trong giáp xác của nó, có một khối thịt côn trùng khoảng một phần ba ngón út, có thể hút ra ăn được, chỉ là mùi vị có chút là lạ, ta lúc ấy đã đói vô cùng, cũng không cần biết nhiều như vậy, liền thật sự ăn hết, nhưng cũng không có độc chết ta.”
“Sau khi ăn thịt côn trùng của hơn hai mươi bọ cánh cứng, chợt phát hiện, trong thi thể bọ cánh cứng màu đen, ở nơi gần phần đầu, có một túi nước nhỏ bằng móng tay, bên trong có chứa hơn mười giọt nước trong, vì vậy, vấn đề nước uống, cũng đã giải quyết...”
Ý thức cầu sinh của con người, quả nhiên là thứ không thể nào khinh thường được, Vân Diệp sư thúc, Tô Bằng nhìn tướng mạo cùng khí độ của hắn, đều cảm thấy là một con người cực kỳ cao ngạo. Loại người này vừa nhắc tới, đều là loại người rất là bắt bẻ cuộc sống. Người như vậy, dưới áp lực sinh tồn, không ngờ có thể ăn thịt côn trùng, uống nước không rõ nguồn gốc trong cơ thể côn trùng, như vậy chỉ có thể kết luận rằng ý thức cầu sinh quá mãnh liệt.
Nhìn thấy biểu tình của Tô Bằng, Vân Diệp mỉm cười, nói:
“Thật ra khắc phục được tâm lý bản thân và cảm giác chán ghét trong tâm tình, thì mùi vị của thịt côn trùng kia dù sao cũng không tồi, còn có chút giống mùi thịt gà.”
“Thịt gà, giòn sao?”
Tô Bằng không biết tại sao, cảnh tượng “bối gia” ăn côn trùng nhìn thấy trên mạng, chợt hiển hiện ở trước mặt mình.
Mắt thấy hình tượng bối gia và hình tượng Vân Diệp sư thúc của mình rất giống nhau, Tô Bằng vội vàng lắc đầu, quẳng cảm xúc này ra khỏi đầu óc mình.
“Sư điệt thật sự là bội phục.”
Nhìn Vân Diệp sư thúc, Tô Bằng chân thành nói.
Vân Diệp cười khổ lắc đầu, nói:
“Bức đến đường cùng, ngươi cũng sẽ làm thế thôi... Có điều cho dù mùi vị thứ kia sánh bằng mỹ vị nhân gian, ta cũng không muốn ăn nữa...”
“Đại khái nửa tháng sau, ta thật sự là người chịu không được cô đơn và cảm giác chờ chết, bắt đầu miên man suy nghĩ... Đột nhiên có một ngày ta nghĩ đến, những con côn trùng màu đen này, nếu như biết khoan lỗ, vậy thì có thể chui lên mặt đất hay không, gặp được người nào hay không?”
“Ý nghĩ này rất vớ vẩn, nhưng mà ta chính là không ngừng nghĩ như vậy, cuối cùng cũng bắt đầu hành động... Trong một lần thủy triều côn trùng, ta cố gắng chỉ dùng nội lực đánh cho choáng váng, nhưng không đánh chết, để lại hơn một trăm con côn trùng.. Sau đó, ở trên vỏ của mỗi một con, ta đều khắc tin tức cầu cứu, sau đó lại thả những con côn trùng đó đi.”
“Chuyện này ngược lại trở thành chuyện giết thời gian duy nhất ta có thể làm được trong thời gian đó, côn trùng sống ta không thể cũng không dám nuôi, chỉ đánh cho chúng chóng mặt, đầu tiên là có được một chút thức ăn và nước uống, sau đó trên lưng bọ cánh cứng màu đen còn sống nhưng hôn mê khắc chữ cầu cứu... Chỉ là dựa vào chuyện này phân tán chú ý của ta, ta mới không phát điên trong những ngày chờ chết ở mộ hoàng đế cổ này...”
“Thời gian đơn điệu như vậy, e rằng là gần trăm ngày, đột nhiên hôm nay, nữ nhân kia mang theo thây khô xong vào trong này, sau đó, sư điệt ngươi lại đến đây... Ta đúng là tuyệt đối không ngờ, ta ở trên vỏ của những con côn trùng kia khắc chữ cầu cứu, không phải thật sự cầu cứu, bản thân ta cũng không ôm bất cứ hy vọng nào, lại không nghĩ rằng, những con côn trùng kia không ngờ quả thật chui lên khỏi mặt đất, sau khi bị người bắt gặp giết chết, còn có người nhìn thấy chữ trên vỏ côn trùng kia, mà người kia, không ngờ quen biết sư điệt ngươi, mà sư điệt ngươi, không ngờ còn quả thật dẫn người tới cứu ta, ha ha ha ha... Bây giờ nghĩ lại, đúng là trời không quên ta ha ha ha ha...”
Tô Bằng nghe thế, cũng thập phần cảm khái, nhất thời im lặng.
Nhớ tới, tỷ lệ xảy ra chuyện này, ngược lại thật sự rất nhỏ.
Âu Dương Khánh giết chết những con bọ cánh cứng kia, không ngờ chú ý tới chữ cầu cứu trên vỏ côn trùng, mà mỗi khi nhìn thấy kỳ văn dị sự, lại còn viết thư cho Tô Bằng, mà Tô Bằng, đúng lúc nhận biết tín hiệu cầu cứu trên vỏ côn trùng, cảm thấy dưới mặt đất chính là người trong Tử Hà môn, quyết định đi cứu giúp.
Tỷ lệ này, e rằng lại là một phần trăm ngàn vạn.
Sau khi Tô Bằng đi đến Tây Vực, thuận lợi tìm được đội ngũ như thế, hơn nữa quen biết A Đỗ Lạp, từ A Đỗ Lạp cùng Âu Dương Khánh lấy được tin tức, tìm được thành cổ, vào trong thành cổ trải qua các loại thám hiểm, cuối cùng tìm được Vân Diệp...
Phương thức cầu cứu này của Vân Diệp, không ngờ lại được đáp lại chính xác, hơn nữa thành công hoàn thành cứu viện, đây quả thực là một câu chuyện thần thoại.
Vân Diệp cùng Tô Bằng nói nhiều chuyện như vậy, bản thân cũng có chút mệt mỏi, hắn ở dưới mặt đất những ngày này mặc dù chỉ là hữu kinh vô hiểm, nhưng cho dù thể lực hay là tinh lực, đều tiêu hao rất nhiều, hắn cưỡi ở trên lạc đà, bất chợt thiếp đi.
Tô Bằng cũng không lo lắng Vân Diệp ngã xuống từ trên lạc đà, võ công Vân Diệp đạt đến cảnh giới này, biểu hiện theo bản năng ở nhiều mặt, Vân Diệp mặc dù ngủ, thân thể cũng sẽ giống như là đang tỉnh táo cưỡi trên lạc đà, Tô Bằng cũng như vậy, giống như lúc hắn đang đi trên đường, cho dù trong lòng suy nghĩ chuyện khác mà không chú ý dưới chân, cũng có thể tự nhiên thi triển thân pháp nhanh chóng tránh qua chướng ngại.
Lúc này, gió đêm thổi từ trong sa mạc tới, Tô Bằng cảm giác được chút cảm giác mát lạnh, hắn nhìn thoáng qua sắc trời, bây giờ đại khái đã là hơn tám giờ tối, trong sa mạc đã lạnh dần, không thích hợp đi đường.
Vì vậy, Tô Bằng liền gọi Cam La thống lĩnh, bảo đội ngũ dừng lại, dựng trại đóng quân ở gần đó.
Bản thân Tô Bằng tiến vào trong chủ trướng vốn thuộc về Dương Hi, bọn người Âu Dương Khánh, lại áp giải Dương Hi vào trong trướng.
“Dương hội trưởng, đắc tội, ban ngày không quá thuận tiện thẩm vấn ngươi, bây giờ, ngươi có lẽ nên nói rồi, bí mật của ngươi là gì.”
Tô Bằng nhìn Dương Hi, nói với nàng.
“Ta đã nói sẽ nói cho ngươi biết bí mật của ta, nhưng lại có một điều kiện, ta chỉ có thể nói cho một mình ngươi, ngươi cho lui thuộc hạ đi, ngươi hỏi cái gì, ta sẽ nói cái đó.”
Dương Hi nhìn Tô Bằng, cũng không sợ hãi, giống như là nàng bình thường, nói với Tô Bằng.
“Ồ, ngươi có lời gì, không thể nói với những người khác sao? Cho ta lý do một mình thẩm vấn ngươi đi.”
Tô Bằng nhìn Dương Hi, nói với nàng.
Dương Hi dùng đôi mắt đẹp liếc nhìn Tô Bằng, lại nhìn thoáng qua mấy người chung quanh, mở miệng nói ra một câu khiến cho Tô Bằng khiếp sợ...