Thấy lời của mình đã có hiệu quả, Tô Bằng thừa thắng xông lên, trường đao sát sanh của hắn, chỉ hướng Vân Cổ Lặc, nói:
"Vân Cổ Lặc! Nếu ngươi còn muốn bảo vệ tôn nghiêm cùng vinh dự của ngươi, liền chứng minh xem, ta cho ngươi một cơ hội, tới quyết đấu công bình với ta, ta sẽ không để cho ngoại nhân nhúng tay, nếu ngươi có thể đem ta chém dưới đao, lời ta mới vừa nói dĩ nhiên là trò cười, nhưng nếu ngươi thua, vậy... Ha ha..."
Vân Cổ Lặc nghe xong, sắc mặt âm trầm gần như có thể nhỏ nước, tay hắn bắt đầu sờ loan đao của mình.
"Giết gà cần gì dao mổ trâu?"
Vào chính lúc này, đột nhiên một thanh âm u ám, vang lên.
Bọn người Tô Bằng tập trung ở người nói ra lời này, chính là Đông Phương Cử một mực trầm mặc, chỉ thấy hắn nhìn Tô Bằng cười lạnh, nói:
"Vân tông sư thân là tông sư duy nhất Tây Vực, sao có thể tùy tiện ra tay? Không bằng để ta thử nhân tài mới xuất hiện như ngươi đi."
Lúc hắn nói lời này, chỉ thấy có một người đọc sách trung niên ăn mặc tương tự hắn, đem một thanh bảo kiếm hai tay cầm, đưa cho Đông Phương Cử.
Đông Phương Cử cầm bảo kiếm, xoẹt một tiếng rút ra, chỉ thấy hào quang bảo kiếm hết sức ôn hòa, có chút cảm giác ôn nhuận như ngọc, Đông Phương Cử tay cầm bảo kiếm, nhìn thoáng qua, nói:
"Đàn ông khi cầm Tam Xích Kiếm, xây bất thế công, chính là quân tử đại trượng phu... Thanh kiếm này, tên Quân Tử Kiếm, liền để ta tới chiến Tô Bằng ngươi."
Hắn động tác như thế, ngược lại có phần khiến mọi người ngoài ý muốn.
Cho dù Vân Cổ Lặc, cũng chẳng đoán ra, vì sao Đông Phương Cử này ra sức như thế, không ngờ vào lúc này quyết định xuất chiến.
Ngược lại Đông Phương Cử trong cục tự hiểu, Tô Bằng đã trở thành tâm chướng của hắn.
Đông Phương Cử vì một vạn lượng hoàng kim kia, giả cướp muốn chặn Lương Đại Mễ, lại bị Tô Bằng ra tay phá hư, chật vật mà chạy, lúc ấy Tô Bằng xuất hiện đột ngột, kiếm pháp sắc bén, Đông Phương Cử nếu không phải bảo giáp hộ thân, sợ là đã bỏ mạng ở đó, trong lòng không khỏi sinh ra một tia sợ hãi với Tô Bằng.
Lần này gặp mặt, Đông Phương Cử cũng có chút bối rối.
Có điều hắn mặc dù có chút vô sỉ, nhưng dù sao coi như là từng tu hành nho thuật, hết sức tinh thông thuật giết tâm, sau một tia hoảng loạn, lại khiến hắn nghĩ rõ, Tô Bằng ở trong lúc lơ đãng, đã trở thành tâm chướng của hắn.
Vừa rồi Tô Bằng khiêu chiến Vân Cổ Lặc, Đông Phương Cử tự mình biết, nếu Vân Cổ Lặc giết chết Tô Bằng, bản thân Tô Bằng cho dù chết, nhưng vẫn lưu lại một tia dấu vết trong tâm mình, làm cho lòng mình không cách nào thanh thản, mà nếu Tô Bằng giết chết Vân Cổ Lặc, đến lúc đó khí thế Tô Bằng như cầu vồng, hắn cũng trong khoảng thời gian ngắn không có lòng tin khiêu chiến.
Đông Phương Cử mặc dù da mặt đủ dày, cũng đủ dối trá vô sỉ, nhưng dù gì cũng là cao thủ gần cấp tông sư, có sự quyết đoán của hắn.
Hắn nhớ lại, ngày ấy hắn ra tay, cũng không mang binh khí, nếu mang binh khí, chưa hẳn liền không phải là đối thủ của Tô Bằng.
Ở vào tâm lý như thế, hắn vào lúc bọn người Tô Bằng vừa cứu viện thành chủ thành Quy Tư Kiền, liền sai người lấy vũ khí của hắn ra, chính là vì khiêu chiến Tô Bằng.
Chỉ là tâm tư này của hắn, quả thật dễ dàng đạt thành như vậy sao?
"Ha ha ha ha... Đúng là buồn cười, một ngụy quân tử, cũng dám cầm bảo kiếm được xưng quân tử?"
Sau lưng Tô Bằng, Vân Diệp cười ha hả, đi lên.
"Kẻ kia, ta thấy ngươi cũng sắp bất lực nhỉ, mới có thể ở trong bữa tiệc vừa rồi nghĩ ra điểm hoang dâm như thế, giúp ngươi kích thích một chút? Nghe nói ngươi còn là một Đạo học tiên sinh, ngược lại đúng là ngụy Đạo học nha, cuộc đời ta cực xem thường người như ngươi, ngươi muốn đánh với người khác? Đến đây, ta với ngươi đánh thử!"
Vân Diệp từ bên cạnh Tô Bằng đi tới, rút ra bảo kiếm màu tím của mình, nói với Đông Phương Cử:
"Kẻ kia, người ta muốn so võ, ngươi cũng đừng nhúng tay vào, tới đây, so thử với ta, đương nhiên, ngươi không dám so thì thôi vậy, có điều vậy thì ngươi phải thừa nhận mình là một nam nhân bất lực, sau đó từ dưới háng ta chui qua thế nào? Có lẽ da mặt ngươi dày như vậy, làm ra chuyện này cũng chẳng tốn sức chút nào nhỉ? Ha ha ha ha..."
Đông Phương Cử nghe nói như thế, cho dù với công phu hàm dưỡng của hắn, cũng không khỏi giận tới mức râu đã bắt đầu run rẩy.
Tô Bằng thấy, cũng cười ha ha, nói:
"Vân Cổ Lặc, chẳng lẽ ngươi muốn trốn ở sau lưng nam nhân của ngươi, để hắn ra tay thay ngươi sao?"
Vân Cổ Lặc nghe xong, lập tức phẫn nộ, hắn đem loan đao bên hông rút ra, nói với Tô Bằng:
"Ngươi muốn chết... Vậy liền không oán ta được!"
"Tới đây, cùng ta chiến một trận!"
Tô Bằng quát to một tiếng, thân thể đột nhiên nhảy lên, liền hướng Vân Cổ Lặc mà đi.
Mà Vân Diệp, cũng cười lớn, cầm kiếm đánh tới Đông Phương Cử.