Tô Bằng nghe xong, có chút nhăn mày, dựa theo tin tức bản thân mình lấy được, lời tiên đoán mà đứng đầu Ma Môn kia lưu lại hẳn là lời tiên đoán ma sát chứ, từ khi nào thì thành bảo tàng kinh thiên rồi?
Có điều Tô Bằng cũng chẳng biểu lộ ra gì. Tiếp tục hỏi Yến Thập Tam:
“Vậy về sau như thế nào? Bây giờ đúng lúc là thời gian của lời tiên đoán của người đứng đầu Ma Môn, chẳng lẽ phái Thanh Thành kia, còn có phái Không Động đều đi đoạt bảo tàng không thành phải không?"
“Chính là có chuyện như vậy."
Yến Thập Tam vỗ đùi, nói với Tô Bằng:
“Có điều không chỉ là phái Thanh Thành cùng với phái Không Động, ngoại trừ hai kiếm phái này ra, Hằng Sơn, Thục Sơn, Hoa Sơn, Tiêu Tương... Cửu đại môn phái năm đó trưởng lão trong môn hoặc sáng hoặc tối phái đệ tử đến đây, chính là muốn tận mắt nhìn thấy bảo tàng kinh thiên này!"
“Vậy cuối cùng đã tìm được rồi sao?"
Tô Bằng nghe xong, tiếp tục truy vấn nói.
“Đương nhiên đã tìm được rồi!"
Chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
“Đệ tử môn nhân của cửu đại môn phái kia. Một chỗ nào đó trong núi rừng Tô Châu, dường như quả thật phát hiện một bảo tàng, chẳng qua là bảo tàng này tự hồ chỉ có chút ít bảo vật, nội dung cụ thể ta không nghe được. Có điều bọn danh môn chánh phái kia đều rất xem trọng bảo vật này, liền tại chỗ chém giết lẫn nhau. Mà đến cuối cùng, bởi vì là ở địa giới Tô Châu, chỉ có phái Không Động cùng với phái Thanh Thành kiên trì chém giết đến cuối cùng, nhưng mà cũng là thảm thiết nhất. Bốn trưởng lão cấp cao thủ của phái Không Động cùng với một đám đệ tử ra tay, kết quả trong đám trưởng lão chỉ có một người còn sống trở về, còn bị chặt đứt một cái tay thành tàn phế, thương vong của bên Thanh Thành cũng không biết sao, có điều có lẽ cũng không quá tốt, nhưng mà chiếm bảo vật được."
"Mà còn trưởng lão Không Động kia, sau khi trở lại trong thành Tô Dương đã được báo tin cho phái Không Động, rất nhanh thành Tô Dương cũng tuyên bố chuẩn bị chiến đấu, tựa hồ là muốn khai chiến với quận Giang Ninh, người sáng suốt đều nhìn ra, chủ yếu vẫn là bảo vật, người của phái Không Động thật sự là không cam lòng cứ như vậy để phái Thanh Thành hậu bối chiếm được bảo vật lần này, mà còn các môn phái khác cũng rục rịch, bây giờ thế cục của Tô Châu đã trở nên phức tạp rồi."
Tô Bằng nghe đến đó, cũng coi như đã hiểu một cách đại khái.
Tô Bằng nghe xong, trong lòng lại vẫn còn có chút nghi hoặc, bởi vì tin tức biết được được nhiều hơn một ít, Tô Bằng biết rõ đứng đầu Ma Môn năm đó, lưu lại là lời tiên đoán về tai hoạ, chứ không phải nói cái gì bảo tàng kinh thiên, chẳng qua là bây giờ tin tức mình lấy được cùng với tin tức tự mình biết được lại có sự chênh lệch lớn như vậy?
"Tề huynh đệ, ngươi phong trần mệt mỏi từ Tây Vực gấp trở về, mục đích cuối cùng nhất chính là chỗ thành Tô Dương này, hay là muốn tiếp tục hướng đông đi tới quận Giang Ninh?"
Yến Thập Tam sau khi nói qua nhiều thứ như vậy với Tô Bằng, dường như có một chút sâu kín hỏi Tô Bằng.
"Ta chỉ là chạy về nơi này, vốn là muốn đi quận Giang Ninh, nhưng nghe xong lời nói này của Yến huynh, ngược lại cũng có một chút do dự nha, còn chưa nghĩ ra nên ở lại Tô Dương hay là đi quận Giang Ninh nữa đây."
Tô Bằng nghe xong nhưng nhưng lại không có nói thật, hắn không muốn cho người khác biết mục đích hành tung của mình, cho nên chỉ trả lời bâng quơ vậy.
"Nếu vậy, ta khuyên huynh đài vẫn nên ở lại thành Tô Dương đi, tối thiểu ở chỗ này bầu không khí coi như cũng khá hơn một chút."
Yến Thập Tam nói, sau đó suy nghĩ một lát, hạ giọng nói với Tô Bằng:
"Thật ra thì ta xem ra, tuy rằng từ góc độ môn phái nhìn lại, phái Thanh Thành mạnh hơn Không Động một ít, nhưng lần này phái Thanh Thành cũng là mang ngọc mắc tội, dẫn đến có rất nhiều môn phái khác đỏ mắt ngấp nghé, mà còn tài nguyên của phái Thanh Thành đã bị thành Tô Dương ở hướng tây bắc mắc kẹt, tuy rằng nó dựa vào Đại Giang, có thể từ trên nước vận chuyển vật tư, nhưng mà những người ở hạ du cũng đều có một chút ngấp nghé bảo vật mà bọn họ tìm được, nếu cùng nhau phát lực, hắc, sợ là phái Thanh Thành cũng không sống nổi..."
"Mà còn Yến Thập Tam ta lần này tới Tô Dương, chính là vì tìm tìm cơ hội... Không Động cùng với Thanh Thành nếu đánh nhau, sợ là có thật nhiều xung đột, chỉ bằng võ giả bản thân hai phái bọn họ sợ là không đủ, ta tới Tô Dương chính là tìm cơ hội, để van cầu một lần bỗng nhiên nổi tiếng, trở nên nổi bật mặc dù không thể một bước lên mây, ít nhất cũng phải kiếm được chút ít tiền tài, mới xem như sống khá giả... Huynh đệ ngươi thoạt nhìn cũng không giống là người giang hồ bình thường, không bằng cùng ta mưu đồ một chút như thế nào?"
Tô Bằng nghe xong, không khỏi bật cười, tiền tài của mình ngược lại cũng đủ rồi, hơn nữa có mục đích khác, tất nhiên không có gì hứng thú cho việc làm tay chân cho hai đại môn phái này.
Có điều Tô Bằng cũng không nên cự tuyệt quá trực tiếp, chẳng qua là uyển chuyển nói:
"Lão đệ ta thật sự là bản lĩnh thấp kém, không dám làm chuyện đại sự như vậy, ngoài ra trên người coi như có chút tài sản, tạm thời vẫn làm quần chúng mà xem là được rồi, không can thiệp vào chuyện bên trong."
Yến Thập Tam nghe xong, không khỏi có chút thất vọng, có điều trong miệng cũng nói một câu:
"Người đều có chí, ta đây cũng không miễn cưỡng."
Tô Bằng gật đầu, lúc này rượu và thức ăn của tửu lâu cũng đã được đưa lên, hai người Tô Bằng liền bắt đầu ăn.
Chẳng qua là hai người đều có một chút tâm sự, một người lại có hơi thất vọng, hai người ai cũng không có nói gì, ngược lại ăn có chút nặng nề.
Ăn xong một bữa, Tô Bằng nói hắn có việc đi trước một bước, cáo lỗi rời khỏi, thuận tiện trả tiền giùm cho Yến Thập Tam, liền cưỡi ngựa ra khỏi thành.
Chuyện đã xảy ra ở phụ cận, Tô Bằng cũng biết được đại khái, hắn không muốn kéo dài quá lâu, nếu hai bên thật sự đánh nhau, mình đi quận Giang Ninh, cũng không dễ dàng hành động được.
Từ trong thành Tô Dương đi ra ngoài, tiếp tục hướng về phía đông, chính là con đường lúc trước đi đến Cổ Kiếm Sơn Trang kia, đi thêm một thời gian ngắn chính là Thanh Sơn trại, sau đó đi bốn mươi dặm chính là quận Giang Ninh, Tô Bằng một đường giục ngựa, chạy tới quận Giang Ninh.
Chỉ là trên đường, kiểm tra rất nghiêm ngặt, có doanh trại đội quân tiền tiêu đóng quân ở ba mươi dặm ngoài thành Tô Dương, phòng ngự hắc thủy quân quận Giang Ninh đánh bất ngờ tới.
Tô Bằng mất một phen khí lực mới đi qua được trạm kiểm soát nơi đó, theo đường núi đi đến Thanh Sơn trại.
Thanh Sơn trại vẫn giống như lúc Tô Bằng mới vừa gia nhập trò chơi, giống như là thế ngoại đào nguyên, chẳng qua là Tô Bằng đến bên trong mới phát hiện, tình thế đã khẩn trương rồi.
Thanh Sơn trại nơi này, cũng có một doanh trại đội quân tiền tiêu của hắc thủy quân quận Giang Ninh đóng ở, năm trăm người đang hạ trại ở nơi này, trong Thanh Sơn trại, cũng là một bầu không khí khẩn trương, các yếu đạo phụ cận trại đều có hắc thủy quân phòng ngự.
Tô Bằng dùng giấy thông hành Lương Châu, trải qua sự hoài nghi thẩm vấn của những Hắc Thủy quân đó mới rốt cuộc coi như là qua quan, từ trạm kiểm soát nơi này tiếp tục đi.
Lúc đi qua Thanh Sơn trại, Tô Bằng còn tiện đường thăm trại chủ Hàn đại phu, lại bị báo cho biết, Hàn đại phu đã được thăng đến Đại thống lĩnh đại lý hắc thủy quân, đã đến ở lại quận Giang Ninh, không có ở đây.
Tô Bằng nghe xong, có chút buồn vô cớ, Hàn đại phu là người đầu tiên hắn gặp được trong trò chơi Tử Vong Luân Hồi, lại đã kết thành bạn vong niên với hắn, chẳng qua là lần từ biệt này cũng đã lâu như thế, mà còn hắn đã bị Hàn Thác đón đi, mình trong thời gian ngắn sợ là không thấy được hắn.
“Cũng được, lúc cần gặp được thì sẽ gặp được thôi."
Trong lòng Tô Bằng suy nghĩ.
Có điều Tô Bằng cũng không nhàn rỗi, ở trong thanh sơn trại, mua một số sản vật núi rừng cùng với hai bộ y phục của người bên trong trại hay mặc, bỏ vào trong túi Càn Khôn, sau đó liền đi đến quận Giang Ninh