Ngày hôm sau, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn cùng cha mẹ đi đến bệnh viện kiểm tra lại lần nữa. Hai mẹ con, ai cũng không nói với ai lời nào, nhưng mặc kệ là vì đứa bé, hay là vì sức khỏe của người lớn, không thể không kiểm tra được, cho nên Mạnh Tĩnh Nghiên cũng không phản đối chuyện này.
Ở bệnh viện còn gặp phải một nhân viên của cha cô, người nọ thấy ông chủ tới đây liền muốn chạy đến nịnh nọt gây chú ý một chút, lỡ đâu ngài ấy biết chuyện người nhà của mình ngã bệnh, lại kiếm thêm được giỏ trái cây hay thực phẩm dinh dưỡng nữa thì càng tốt. Kết quả vừa sáp lại ông chủ đã đen mặt, chỉ nói là cả nhà đến đây kiểm tra sức khỏe, thấy người nào đó mất hứng, vị nhân viên kia vô cùng thức thời nhanh chóng tìm một cái cớ rồi rời đi.
Thật ra thì việc giữ lại đứa bé này không phải chuyện riêng của Mạnh Tĩnh Nghiên, cô và Thành Trạm Vũ là cha mẹ của nó, có trách nhiệm bảo vệ con mình là hoàn toàn không sai, nhưng cha mẹ Mạnh hay thậm chí là cha của Thành Trạm Vũ, cũng có mối liên hệ chặt chẽ không rời.
Cha cô ở trước mặt người ta từ trước tới nay sống lưng luôn thẳng tắp, mẹ lại là một nhà giáo, hiện tại lại phát hiện con gái mình chưa kết hôn mà đã có con cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì, chắc hẳn sẽ có không ít người đâm thọt sau lưng. Bản thân cô cũng đã sự nỗ lực để làm một người con ngoan để cho cha mẹ phải nở mày nở mặt, ai ngờ được, quay ngoắt một cái, hãnh diện đâu không nói, lại còn khiến cho bọn họ bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ.
Mạnh Tĩnh Nghiên vô cùng áy náy, cô cũng chưa làm được gì báo đáp với bọn họ cả. Cho dù là đời này hay đời trước cũng đều là nước mắt chảy xuôi, áo mặc không qua nổi đầu chẳng có cha mẹ nào mà không yêu thương con mình chẳng cần bất cứ hồi báo nào.
Nhưng lúc này đây, dù có thế nào, cô đều không thể thuận theo ý kiến của họ, đứa bé, đối với bản thân cô cực kỳ quan trọng.
Tối hôm qua, cô liên tiếp gặp mấy cơn ác mộng, đều là mơ thấy cục cưng kiếp trước chết ở trên bàn mổ trở lại tìm mình, khóc hỏi cô rằng tại sao lại không cần nó, tại sao lại vứt bỏ nó. Sau khi tỉnh lại, hai bên áo gối nghiễm nhiên ướt đẫm, cả người nhớp nhúa toàn là mồ hôi lạnh.
Từ trước tới nay cha mẹ Mạnh luôn yêu thương con gái cho nên liền dẫn Mạnh Tĩnh Nghiên tới bệnh viện tốt nhất của thành phố, đăng ký khám chuyên gia tốt nhất. Nếu không sao người ta lại nói xem bệnh khó, coi bệnh đắt đâu chứ, vì muốn lấy số của bác sĩ giỏi mà cha Mạnh cha còn mặt mo vận dụng các mối quan hệ nhờ giúp một tay.
Hơn nữa ở đây trang thiết bị tối tân hiện đại, nếu không có bệnh sau khi kiểm tra nhất định phải ra bệnh. Mạnh Tĩnh Nghiên tự hỏi tình trạng cơ thể bản thân không tệ, nào có như bác sĩ nói nếu như không chú ý phối hợp dinh dưỡng, làm việc và nghỉ ngơi, vận động điều độ hợp lý thì sẽ phải nhập viện.
Trong lòng mặc dù thắc mắc, nhưng vì đứa bé, nên vẫn cẩn thận tỉ mỉ ghi chép lại dặn dò những lời của bác sĩ như đang tiếp thánh chỉ.
Bác sĩ, với tình trạng cơ thể bây giờ của con gái tôi có thể thực hiện phẫu thuật không?
Mẹ! , Mạnh Tĩnh Nghiên hô lên chặn lại: ! Con đã nói, nửa đời sau sẽ không kết hôn, tự mình nuôi đứa bé rồi mà! .
Con gái, đừng nói linh tinh! . Dùng sức bấm lên mu bàn tay Mạnh Tĩnh Nghiên một cái, rồi lại ngước ánh mắt lo lắng sang nhìn bác sĩ: Bác sĩ, cô cứ nói đi, tôi muốn nghe ý kiến của cô một chút. Con gái tôi. . . . . . Quá trẻ, có nhiều thứ còn chưa hiểu được. . . . . . .
Bác sĩ kiến thức rộng rãi kinh nghiệm đầy mình, hàng năm có bao nhiêu thiếu nữ ngu ngốc mang thai ngoài ý muốn, nhờ cô ta khám để tư vấn về vấn đề này. Vừa nhìn đã biết cô nhóc kia vẫn còn là học sinh. Giải phẫu những thai lớn như thế này tương đối khó khăn cũng đầy nguy hiểm!
Sau ba tháng nếu muốn phá thai có rất nhiều vấn đề, bởi vì bào thai cũng đã thành hình, nếu như không muốn đứa bé này, cũng chỉ có thể thực hiện giải phẫu. Mấy người nhìn hình siêu âm đi, thai nhi đã thành hình. Lúc này phá thai chẳng khác nào sinh con, hơn nữa đối với phụ nữ có thai sẽ gây ra tổn thương rất lớn, người nhà hãy thương lượng lại với nhau rồi hãy ra quyết định .
Mẹ Mạnh sinh Mạnh Tĩnh Nghiên theo phương thức tự nhiên, dì nhỏ Mạnh cũng chọn sinh thường, cô cũng chưa từng nghe qua người nào có con không cần mà còn muốn phá thai, đối với phương diện này kỳ thực không hiểu rõ