Editor: Á bì
Mạnh Tĩnh Nghiên chỉ mới rời khỏi nhà có hai tháng mà thôi, nhưng thật sự cảm thấy rất nhớ mọi người, mỗi câu mỗi từ trong bài hát làm cho cô rất nhớ ba và mẹ và muốn về nhà. Huống chi còn bạn nhỏ Thành Trạm Vũ đâu? Có thể nói như vầy, từ khi Thành Trạm Vũ bốn tuổi đã bắt đầu, chưa từng để Mạnh Tĩnh Nghiên rời khỏi tầm mắt của anh. Nhưng bây giờ thì dài tới chín tháng chưa thấy người, vừa lo lắng vừa bực bội, tim gan đều muốn cháy thành tro.
Gọi cho chú Mạc Băng, bác sĩ Mạc nói Mạnh Tĩnh Nghiên không có gọi điện thăm dò về nơi ở của anh. Theo như sự hiểu biết của anh về Mạnh Tĩnh Nghiên, cũng chỉ có ba bốn người là được xem như có quan hệ chặt chẽ với anh, một người là ba của anh, mặc dù quan hệ không được tốt, nhưng huyết thống không thể nào chối bỏ được. Một người khác chính là chú Mạc Băng, từ nhỏ đến lớn ông còn thân với anh hơn cả ba ruột của mình. Còn sót lại chỉ là những người bạn tốt hồi học ở trường của anh.
Bọn Cao Song Vĩ căn bản cũng chẳng biết chuyện xảy ra giữa anh và Mạnh Tĩnh Nghiên, cũng không biết anh đang ở đâu. Nếu Mạnh Tĩnh Nghiên muốn tìm anh, chắc chắn sẽ theo chú Mạc Băng để hỏi, bởi vì ông chắc chắn sẽ biết anh đang ở nơi nào, đồng thời do cô cũng không muốn nói chuyện của hai đứa cho những người khác biết.
Nhưng cũng đã chín tháng rồi, tin tức của chú Mạc Băng ở bên kia cũng đã nói Mạnh Tĩnh Nghiên chưa từng gọi cho chú hỏi thăm về tin tức của anh.
Điều này làm cho tâm của Thành Trạm Vũ đã muốn nát, rốt cuộc anh cũng không muốn ở lại thành phố D xa lạ ngước nhìn bầu trời bằng góc độ bốn mươi lăm nữa. Anh muốn quay về tìm Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng chú Mạc Băng nói, mới có chín tháng thôi, thời gian còn quá ngắn, không có cách nào khắc sâu tầm quan trọng của anh ở trong lòng cô, ít nhất cũng phải nhịn hơn nửa năm nữa rồi nói tiếp. Còn bất đắc sĩ lập lời thề về kinh nghiệm tán gái nhiều năm của mình, để Thành Trạm Vũ có thể tin, muốn hai người có thể tu thành chín quả, muốn anh dằng lại nỗi cô đơn bây giờ của mình.
Kết quả Thành Trạm Vũ ngừng cầu xin, không xuất hiện trước mắt Mạnh Tĩnh Nghiên nữa, anh cũng từng về lại nơi hai người đã đi qua, đi loanh quanh chỗ hai người từng đi qua còn không được sao? Nhưng từ thành phố D về lại thành phố A, chắc không có vấn đề gì lớn đi?
Không ai ngờ được, anh mới về lại nơi hai người từng đi qua, liền trông thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đang đứng trước quầy bán hàng ăn vặt. Cô đứng im tại nơi đó.
Theo góc độ của anh, mặc dù tầm mắt của anh bị mấy cái bàn và ghế để ngồi trời của quán ăn vặt che lại, Thành Trạm Vũ vẫn có thể nhìn thấy Mạnh Tĩnh Nghiên ở cách đó không xa. Cái này cũng thật sự ứng với câu nói kia, người đứng ở đầu cầu ngắm phong cảnh, nhưng người lại trở thành phong cảnh trong mắt người khác. Mạnh Tĩnh Nghiên, cũng chưa biết mình đã trở thành phong cảnh trong mắt của Thành Trạm Vũ?
Anh bất giác bước về phía trước một bước dài, rồi lại kinh sợ lui về sau một bước nhỏ. Bây giờ anh chỉ muốn chạy ra ôm lấy cô gái nhỏ đã ngược thân thể anh vào trong lòng. Mới mấy tháng không gặp anh, mà cô đã béo lên một vòng rồi. Nhìn lại bản thân, có soi gương cũng làm bản thân mình thêm sợ, ở trong gương người đàn ông có gương mặt tiều tụy và đầy râu là mình hay sao?
Mặc dù trong lòng cảm thấy tức không thôi, nhưng cũng cảm thấy rất vui mừng. Khẩu vị tốt, béo lên cũng tốt. Nếu như vì sự ra đi của anh mà cô ăn không ngon ngủ không được thân thể gầy, đến cuối cùng người đau lòng chẳng phải là anh hay sao?
Đều nói lòng dạ phụ nữ như kim dưới đáy biển, trái tim của đàn ông lại sâu không lường được. Tốt cũng là anh, không tốt cũng là anh, chẳng phải rất rối rắm sao?
Thành Trạm Vũ ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn theo hướng của Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng lại không dám bước lên phía trước. Anh cũng sợ Mạnh Tĩnh Nghiên phát hiện ra anh, sợ lời nói của chú Mạc Băng biến thành sự thật, thật vất vả mới hạ được quyết tâm sẽ biến mất một khoảng thời gian, chín tháng cũng đã chịu được, cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ được.
Tự trong