Cậu ta tỏ vẻ dễ chịu nói: “Hôm nay chúng ta làm ăn lần đầu, tôi thấy cô em cũng là người dễ chịu, vậy thế này đi, tôi cũng không kiếm tiền của cô em, coi như là để kết bạn. Tôi nhập hàng với giá bốn xu rưỡi, bán cho cô em giá năm xu, coi như là chỉ lấy tiền vận chuyển thôi, cô em thấy thế nào?”
Tôi khẽ mỉm cười, khom người nhặt một quả táo thối trong giỏ, tung lên cao và đón lấy: “Được, bốn xu rưỡi, trong tay tôi còn năm, sáu trăm cân hồng, bán hết cho cậu đấy.”
Cậu chàng lập tức ngây ra, không kìm được, cười gượng gạo nói: “Cô em đừng đùa như vậy, tôi trông cô em ăn mặc thế này, nhất định là từ thành phố lớn đến, bán hồng cái gì chứ.”
Tôi cười bảo: “Đừng có một điều cô em, hai điều cô em như vậy, tuổi chị đây còn lớn hơn cậu đấy, phải gọi là chị nghe chưa! Mà tôi cũng không gạt cậu, trong tay tôi quả thực còn năm, sáu trăm cân hồng, cậu cứ cho cái giá, nếu thấy hợp lý tôi sẽ bán cho cậu. Còn nếu thấy không hợp, tôi sẽ bán luôn cho trạm thu mua là xong.”
Thấy tôi nói năng chân thành, cậu ta rốt cuộc đã tin, bèn cười hì hì nói: “Sao lại bán cho trạm thu mua chứ, mấy nơi của nhà nước đó đều ép giá xuống thấp lắm. Hơn nữa, người ta có chịu mua hồng hay không còn chưa biết được. Chị cứ đưa tới chỗ em đi, đảm bảo giá cả sẽ hợp lý.”
Cuối cùng chúng tôi đã bàn bạc xong xuôi, sau này cứ mười ngày, Trần Gia Trang lại đưa hàng lên một lần, những món đặc sản vùng núi như trứng gà, hạt thông cũng đều mua hết. Vấn đề giá cả cụ thể, tôi sẽ bảo Trưởng thôn Trần bàn bạc với cậu ta sau.
Sau khi ăn chút đồ ở một cửa hàng nhỏ ngay gần trạm xe khách, tôi liền quay về nhà.
Khi còn cách Trần Gia Trang một đoạn khá xa, tôi đã xuống xe rồi. Không vì điều gì khác, chỉ đơn giản là tôi không thể để mọi người trong Trần Gia Trang nhìn thấy mình xuống xe mà chẳng mang theo gì bên người. Nếu không đến lúc đó tôi biết phải giải thích ra sao về đống đồ xuất hiện bên cạnh mình đây?
Sau khi xác định xung quanh mình không có ai khác, tôi mới bắt đầu lấy đồ từ trong chiếc nhẫn không gian ra. Đầu tiên là bảy, tám bao tải gạo loại ba mươi cân một bao, tôi còn dùng hai chiếc bao lớn để đựng chúng lại, tránh để người ta nhìn thấy nhãn hiệu ngoài vỏ bao, sau đó là một lô một lốc những thứ đồ gia vị như mắm, muối, tương, dầu, tôi cũng đựng trong một bao khác. Xong xuôi, tôi ngồi phịch lên mấy chiếc bao tải đó, chờ có người đi qua thì nhờ về thôn gọi người giúp.
“Tiểu Minh Viễn ngoan ngoãn như vậy, sao lại đi đánh nhau được.” Thím Ba hậm hực mắng lớn: “Là hai cái đứa không biết xấu hổ ở Hạ Nam Oa tìm đến đây.”
“Cái gì?” Tôi lập tức giật nảy mình, vội vàng nhảy dựng lên: “Bọn họ đến đây làm gì chứ?” Tuy sau khi tìm được Tiểu Minh Viễn, tôi đã lập tức đi làm thủ tục nhận nuôi để đề phòng tình huống không hay, nhưng quả thực là không ngờ hai con người xấu xa đó còn tìm đến đây gây chuyện. Dù sao bọn họ cũng không phải cha mẹ ruột của Tiểu Minh Viễn, khó khăn lắm mới vứt bỏ được cái “cục nợ” này đi, đáng lẽ không nên đến đây gây phiền phức gì nữa mới đúng chứ.
“Thím Ba, ngày mai thím dẫn cháu đến Hạ Nam Oa chuyến nữa nhé, cháu phải giải quyết dứt điểm chuyện này mới được.” Tôi suy nghĩ tỉ mỉ hồi lâu, cảm thấy vẫn nên gặp mặt đôi vợ chồng kia để nói lý lẽ thì hơn.
Nhưng thím Ba lại không đồng ý, lo lắng đến nỗi giậm chân bình bịch: “Cháu chạy đến đó làm gì, có câu phép vua thua lệ làng, ở đó toàn là người họ Triệu. Nếu ở Trần Gia Trang này thì tất nhiên là chẳng có vấn đề gì, chúng nó muốn ức hiếp cháu cũng không được. Nhưng nếu cháu đi đến đó, cho dù chúng nó không có lý cũng thành có lý ngay, chẳng lẽ chúng lại dễ dàng buông tha cho cháu hay sao chứ? Cháu ngàn vạn lần đừng có làm chuyện ngốc nghếch đấy nhé!”
“Nhưng…”
“Cháu là người thành phố, không hiểu chuyện ở vùng nông thôn này. Hai cái đứa không biết xấu hổ đó tuy chẳng ra gì, người nhà họ Triệu cũng không có ai ưa, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, bọn họ nhất định vẫn bênh vực nó. Thôn chúng ta cũng như vậy, nếu có ai dám đến đây gây chuyện thị phi, mặc kệ là có lý hay là không có lý, bọn thím cứ phải đánh cho nó một trận rồi tính sau.” Có lẽ thím Ba thấy sắc mặt tôi không tốt, nên tận tình khuyên nhủ.
Cái anh Đội trưởng Lưu này cũng thật xui xẻo, bị tôi lợi dụng không biết bao nhiêu lần rồi.
Thím Ba nghe xong, vội vàng gật đầu tán đồng: “Ý này hay lắm! Người Hạ Nam Oa bọn họ tuy có xấu xa một chút, nhưng chắc chắn là không dám phạm tội đâu. Nếu biết đây là chuyện trái với pháp luật, chắc chắn sẽ không dám làm. Ngày mai thím sẽ bảo chú Ba của cháu đi một chuyến, dọa cho hai đứa kia một trận.”
Tôi đi lấy cho thím Ba một bao gạo và chai dầu. Lần này thì thím không từ chối, mà vui vẻ nhận, còn nói tối nay sẽ về nấu một nồi cháo ăn thử, sau đó lại hứa mấy hôm nữa chú Ba lên núi đi săn, sẽ mang về cho Tiểu Minh Viễn mấy con hoẵng.
Sau khi thím Ba rời đi, tôi vội vàng đi đun nước nóng tắm cho Tiểu Minh Viễn.