Truyện có chứa nội dung 18+, vui lòng không đọc nếu bạn chưa đủ 18 tuổi
Tống Tư Hàng đã thầm yêu Cố Minh Hạ từ lâu, nhưng chưa bao giờ dám thổ lộ. Tình cảm ấy, hắn đã giữ trong lòng nhiều năm, âm thầm dõi theo cô, mong một ngày cô sẽ ngoái đầu nhìn lại.
Ngày mà cô từ bỏ Chương Phàm Trác, một người mà cô từng yêu say đắm, là ngày Tống Tư Hàng quyết định bày tỏ tình cảm của mình. Với trái tim đầy hy vọng và lo lắng, hắn đến gặp cô, tay cầm một bó hoa sao màu xanh tuyệt đẹp, tượng trưng cho tình cảm trong sáng và bền vững của hắn.
Dưới bầu trời rực rỡ muôn vàn tinh tú, Tống Tư Hàng chậm rãi tiến đến bên cô. Ánh mắt hắn không rời khỏi gương mặt mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp của Cố Minh Hạ. Hắn đưa bó hoa sao tới trước mặt cô, ngập ngừng nhưng chân thành.
"Cố Minh Hạ, đây là bó hoa sao mà tôi đã dành rất nhiều tâm huyết để chuẩn bị. Tôi hy vọng nó có thể mang lại cho cô chút niềm vui và an ủi trong lúc khó khăn này," hắn nói, giọng run run nhưng đầy quyết tâm.
Cố Minh Hạ ngạc nhiên nhìn Tống Tư Hàng, ánh mắt cô ánh lên sự bất ngờ và cảm động. Cô cầm lấy bó hoa, cảm nhận từng cánh hoa mềm mại, như thể đang chạm vào tình cảm chân thành của Tống Tư Hàng.
"Tư Hàng, cảm ơn anh," cô nói, mắt long lanh, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy ý nghĩa. "Tôi không ngờ anh lại quan tâm và yêu thương tôi nhiều như vậy. Tôi đã sai lầm khi không nhận ra điều này sớm hơn."
Tống Tư Hàng cảm thấy trái tim mình đập mạnh, niềm hạnh phúc tràn ngập. Hắn không thể tin được rằng, cuối cùng, tình cảm của hắn đã được cô nhìn nhận. Dưới bầu trời đầy sao, hai người đứng cạnh nhau, cảm nhận sự gần gũi và tình yêu mới chớm nở, hứa hẹn một tương lai tươi sáng hơn.