Rất lâu sau, Kỳ An giật nhẹ khóe miệng, “Công tử không có gia thất, đáng lẽ ta phải quan tâm mới đúng. Đáng tiếc, Kỳ An cũng không quen nhiều người lắm, chắc không giúp được gì.” Nói xong, nàng ôm Lãng nhi đi về phía phòng ngủ.
Một cỗ lực đạo giữ nàng lại, Hiên Viên Sam nhìn nàng không chớp mắt, “Ta không phải… ta chỉ biết… ta muốn nữ nhân.”
Nàng đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, “Ngươi muốn nữ nhân, nữ nhân có rất nhiều. Năm nay muốn sẽ có người này, sang năm muốn thì có người khác. Nhưng dù thế nào thì cũng không có quan hệ gì tới ta, không phải sao?”
“Ta chỉ cần một người, từ đầu tới cuối ta chỉ muốn một người.”
“Ta không tin lời thề.” Trong mắt Kỳ An hiển hiện ý cười, lời thề ư, thật là đáng cười.
Hiên Viên Sam cũng cười, “Ta không thề, ta chỉ là nói cho ngươi thứ ta muốn mà thôi.”
Kỳ An không tin, nàng ôm Lãng nhi đi vào phòng.
Hiên Viên Sam lơ đễnh. Không tin cũng không sao. Hắn sẽ cho nàng thấy, dù là một năm, hai năm, hay là cả đời.
Rạng sáng, Trường Khanh đột nhiên mở to mắt, một cỗ khí tức ngưng trọng bao phủ phòng tiểu thư.
Hắn đứng đối diện, lạnh lùng nhìn Hiên Viên Sam, tay đặt lên chuôi kiếm.
Trường Lan ôm Lãng nhi bước ra khỏi phòng. Ngón tay Trường Khanh giật giật, Trường Lan khẽ nói, “Tiểu thư ngủ say rồi.”
Lông mày Trường Khanh lập tức giãn ra, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Hiên Viên Sam.
Hiên Viên Sam khoát tay với hắn, trên mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
Mấy bóng đen bay vào trong viện, quỳ gối xuống. Ngay sau đó, một tràng gào khóc thảm thiết vang lên, “Chủ tử, sao người có thể bỏ lại Khinh Ngũ, một mình chạy trốn như thế. Ô ô ô, Khinh Ngũ lo lắng gần chết, ô ô ô.”
Hiên Viên Sam có chút nhức đầu, kéo cái mặt đầy nước mắt của Khinh Ngũ lên, đưa tay ra hiệu im lặng.
Khinh Ngũ sụt sịt mũi, “Tại sao phải im lặng?”
Tiếng cửa kẹt mở, Khinh Ngũ nghiêng đầu nhìn, nhãn tình bỗng dưng mở to, “Tống Kỳ An?” Hắn sợ hãi kêu lên.
Kỳ An còn đang thắc mắc, không biết nửa đêm còn có ai đứng ngoài nói chuyện, Lãng nhi thì không thấy đâu. Ra tới cửa, thấy có bảy tám người, kẻ đứng người quỳ, thực không hiểu ra sao.
Khinh Ngũ thì nhảy dựng lên, chạy tới chạy lui quanh nàng, “Tống Kỳ An, ngươi bỏ thái tử đi sao?” hắn hoa chân múa tay vui sướng, “Ta đã nói rồi, thiên hạ này không có ai có thể so sánh với chủ tử của ta. Ngươi theo chủ tử của ta bỏ trốn đúng không?”
Dứt lời, hắn nhảy đến bên cạnh Hiên Viên Sam, vui vẻ ra mặt, “Chủ tử, ngài đã nghĩ thông rồi đúng không? Ta đã nói rồi mà, nhịn lâu ngày sẽ không tốt cho thân thể, ngài cũng đâu phải là hòa thượng.”
“Nương, nương biết người kỳ quái này sao?” Lãng nhi nhẹ nhàng hỏi một câu, dọa Khinh Ngũ giật nảy người. Hắn kêu lên một tiếng, bám lấy áo Hiên Viên Sam, “Chủ tử, sao ngài có thể lợi hại như vậy? Mới có một thời gian ngắn ngủi không gặp, ngài đã có con trai lớn như vậy sao?”
“Bốp!” Đập một cái lên đầu Khinh Ngũ, Hiên Viên Sam nhìn hắn một cái.
Khinh Ngũ lập tức lui ra phía sau vài bước, nhìn Lãng nhi, kinh nghi bất định.
Kỳ An đột nhiên mở miệng, “Vương gia, thị vệ ngài đã đến đây rồi, ngài cũng nên trở về đi thôi.”
Trường Khanh và Trường Lan lập tức quay sang nhìn nàng đầy nghi hoặc.
Khóe miệng Hiên Viên Sam vẫn không hề nhúc nhích.
Kỳ An cười cười, “Sam vương gia tao nhã tuyệt thế, nếu như ngài cảm thấy ngoạn ở đây đã đủ lâu, cũng có thể kết thúc trò chơi này, trở về thôi chứ?”
Hiên Viên Sam nhẹ nhàng nở nụ cười, trong đôi mắt sâu thẳm như ẩn hiện điều gì, hắn đi về phía trước vài bước.
“Ta chưa từng giấu diếm ngươi cái gì, ta đã sớm nói cho ngươi biết ta là Hiên Viên Sam. Kỳ An, ta không phải đang tham gia trò chơi, chẳng qua là ta không kiềm nổi mình, tình cờ gặp, liền rung động.”
Kỳ An vúi đầu nở nụ cười, “Trái tim có thể thay đổi. Hiên Viên Sam, ta tin tưởng giờ khắc này ngươi đang chân thành, nhưng mà…” nàng thôi cười, nói tiếp “Ta không cần.”
Trái tim đau nhói, nhưng vẫn an tĩnh nhìn nàng.
“Vì sao?” Khinh Ngũ bị lời nói của Kỳ An dọa đến nhảy dựng lên. Hắn lúc nãy bị thâm tình của Vương gia nhà mình dọa cho trấn trụ, đến khi phục hồi lại tinh thần cũng vừa vặn nghe thấy lời Kỳ An.
Kỳ An chỉ vào trái tim mình, “Bởi vì nơi này, đã có một người.”
Ánh mắt Hiên Viên Sam khẽ biến, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục bình thường, “Điều đó cũng không quan hệ, ngươi yêu hắn bao nhiêu năm, ta sẽ cũng có thể dùng ngần ấy năm để chờ ngươi quên. Rồi một ngày, ngươi sẽ hiểu.”
Rồi hắn quay người vào trong viện phất tay, mấy bóng đen tức thì biến mất, giống như chưa từng xuất hiện ở đó vậy.
Hắn chắp tay sau lưng đi về phòng, Khinh Ngũ vội vàng đuổi theo, ồn ào không ngớt, “Chủ tử, ngươi muốn làm gì thì cũng phải đưa Khinh Ngũ đi theo a!”
Một lúc sau lại truyền đến tiếng kêu đầy sợ hãi, “Hả? Chủ tử, ngươi muốn ngủ lại đây sao? Ai nha, chủ tử, nơi này vừa cứng vừa lạnh, làm sao mà ngủ?”
“A!” Lại là một tiếng kêu sợ hãi, sau đó thì hoàn toàn im ắng.
Trường Khanh và Trường Lan thu hồi tầm mắt, Trường Lan hắng giọng, “Tiểu thư, ngươi đã sớm biết thân phận của hắn?”
Kỳ An cười cười, “Trên đời này có thể có mấy người tên là Hiên Viên Sam. Đi thôi, Lãng nhi, đi ngủ thôi.”
Trường Khanh trầm mặc một hồi, “Tỷ tỷ, trên đời có mấy người tên Hiên Viên Sam?”
Trường Lan cúi đầu, cười khổ, “Trường Khanh, những ngày yên bình chắc không còn kéo dài nữa rồi.”
Hai người cùng im lặng.
“Tỷ, ngươi nói xem tên vương gia này có đưa người kia tới không?”
“Nếu như người kia đến, Trường Khanh, ngươi sẽ giết hắn chứ?”
“Giống như khi ta hủy Đông viện hả?”
“Ân, nhưng nên cẩn thận một chút, đừng gây ra tiếng động quá lớn.”
…
Trầm mặc chốc lát, Trường Khanh cẩn thận hỏi, “Tỷ, ngươi nói xem, người trong lòng tiểu thư có phải là hắn không?”
“Không phải.”
“Vậy thì tại sao tiểu thư lại nói như vậy?”
Không nói gì.
Thở dài một tiếng, Trường Khanh cũng buồn rầu nói, “Vạn nhất ta giết hắn, tiểu thư khổ sở thì phải làm sao?”
“Ngu ngốc, nam nhân đều ngu ngốc!” Trường Lan vung tay bỏ đi.
Trường Khanh sờ sờ đầu, không rõ hắn đã nói sai chỗ nào.
———————–
Người ta thường nói, một nữ nhân tương đương với năm trăm con vịt, nhưng Khinh Ngũ này, phải tương đương với một ngàn con vịt.
Vừa mới sáng sớm đã nghe thấy thanh âm của hắn vang lên, “A, chủ tử, việc này không cần ngài động tới, để Khinh Ngũ làm là được rồi!”
Lát sau lại là tiếng thét kinh hãi, “A, chủ tử, đồ khó ăn như vậy, sao ngài có thể ăn chứ?”
“Ba” một tiếng, cuối cùng cũng an tĩnh được trong chốc lát.
Khinh ngũ đang cực kỳ nhàm chán, đi đi lại lại trước mặt Hiên Viên Sam.
Đột nhiên, như nhớ tới chuyện gì, hắn dừng lại, “A, đúng rồi, chủ tử, Đại Lý tự khanh truyền tin, nói tháng sau muốn tới bái phỏng.”
Hiên Viên Sam không biểu hiện gì nhưng Kỳ An thì ngừng ngay động tác trên tay lại.
Khinh Ngũ tiếp tục nói, “Chủ tử, ngài nói xem, có kỳ quái hay không. Người đã chết cư nhiên sống lại, hôm trước có nghe tin, nghe nói Tiêu gia lão lục không chết…”
“Cái gì?” Khinh Ngũ bị tiếng kêu làm cho giật mình, quay đầu lại, thấy gương mặt Trường Lan đã trở nên tái xanh.
Khinh Ngũ rụt cổ, lúng túng nói, “Nghe nói năm đó khi Lạc Hoài Lễ đuổi tới, Tiêu Lục đã sức cùng lực kiệt. Chiến sự khẩn cấp, Lạc Hoài Lễ sai người an trí thật tốt cho Tiêu Lục nhưng sự tình vô cùng rối loạn, sau cũng không biết Tiêu Lục có được chôn cất cẩn thận hay không. Giờ lại đột nhiên truyền ra tin tức Tiêu Lục được người cứu, tĩnh dưỡng vài năm mới khỏe lại, chỉ là đi đứng không tiện, cũng không nhớ được gì.”
“Ngươi làm sao vậy? Các ngươi cũng biết người của Tiêu gia sao?”
Trường Lan xoay người lại, quỳ xuống trước mặt Kỳ An, khấu đầu không lên.
Hiên Viên Sam sắc mặt thay đổi, đi tới đưa hai tay ôm Lãng nhi vào trong ngực, “Chuyện này chắc chắn không đơn giản như vậy, hơn nữa can hệ quá lớn.”
Nhìn thấy ánh mắt Lãng nhi, hắn bỗng nhiên nở nụ cười, “Lãng nhi, ta sẽ bảo vệ nương ngươi và ngươi.”
Tiêu Thất năm đó vứt bỏ thân phận Tiêu gia, nguyên nhân bên trong nhất định là vì không muốn kiềm chế thế lực Tiêu gia, hiện giờ đột nhiên xuất hiện Tiêu Lục, thật sự là hoàn hảo, nếu như tin này là giả thì Lãng nhi trong lòng hắn chính là kẻ uy hiếp lớn nhất.
Dù sao, bất luận Tiêu Thất như thế nào, hài tử của nàng chính là huyết mạch Tiêu gia