Chiến Liệt rất ít dùng đũa, hắn đã quen với việc trộn đồ ăn với cơm rồi dùng thìa xúc vào miệng rồi.
Hắn cũng thấy lạ lẫm với mùi vị thức ăn này, hóa ra cơm có mùi thơm như vậy, dưa chuột thì giòn, thịt rất thơm… cho nên hắn ăn thật chậm, thật chậm.
Cuối cùng, hắn buông bát đũa, trầm mặc thật lâu mới ngẩng đầu cười với nàng, “Ta vẫn muốn ăn.”
Kỳ An nhìn đống bát đĩa sạch bách không còn gì trên bàn, “Tiểu tử ngươi là tên quỷ chết đói đầu thai sao? Ăn nhiều như vậy mà vẫn còn đòi nữa!”
“Ta chưa từng thử thứ này, cơm trước kia không như thế này, ăn rất ngon, ta muốn được ăn nữa!”
Nhìn hắn, Kỳ An có chút khó tin, “Mỗi lần ăn cơm ngươi đều không phân biệt mùi vị sao?”
Chiến Liệt gật gật đầu, càng thêm nghi hoặc, “Cơm không phải như thế kia sao? Ngươi học nấu ở đâu vậy, để ta cho hạ nhân đi học.”
Kỳ An không trả lời, chỉ nhìn hắn, thật lâu sau mới hỏi, “Mắt của ngươi, tại sao lại không nhìn được?”
“Ca ca nói, lúc ta được một tuổi, người xấu tới giết chết cha mẹ ta, ta thì hôn mê, sau đươc sư phó của ca ca cứu, nhưng khi tỉnh lại thì mắt đã mù.”
“Là sư phó của ca ca ngươi nuôi ngươi lớn sao? Ca ca ngươi có thường xuyên ở cùng ngươi không?”
Chiến Liệt ngạc nhiên hỏi nàng, “Vì sao sư phó ca ca lại phải nuôi ta lớn? Hơn nữa, ca ca bề bộn bao công việc, ở cùng ta làm gì? Là hạ nhân nấu cơm, may quần áo cho ta.”
“Ngươi từ nhỏ tới giờ đều ăn cơm kia sao?”
“Ân!” gật gật đầu.
“Chiến Liệt, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ngươi đã ra thế giới bên ngoài bao giờ chưa?”
“Ta hai mươi tuổi. Thế giới bên ngoài chẳng phải là một mảnh hoa đào hay sao? Hoa đào bên ngoài và hoa đào nơi này có gì khác nhau? Vì sao phải ra bên ngoài xem?”
Thực không rõ cảm giác trong lòng là gì, chỉ cảm thấy mũi cay cay, cái thứ đồ ăn làm người ta buồn nôn kia, hắn lại ăn những hai mươi năm. Chẳng trách hắn có thể thản nhiên nuốt trôi mà không nghi ngờ gì, hóa ra trong suy nghĩ của hắn, đó mới là bình thường.
“Chiến Liệt!” Kỳ An nhẹ giọng gọi.
“Sao vậy?”
“Ta muốn ôm ngươi một cái!”
Chiến Liệt còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm lấy. Hắn theo bản năng giơ bàn tay lên định đánh lên đầu nàng, nhưng đúng lúc đó lại do dự, không rõ là nguyên nhân gì, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy hắn không muốn biến người này thành phân bón.
Kỳ An ôm hắn rất nhanh, không thể không đau lòng thốt lên, “Chiến Liệt, ca ca của ngươi thật sự là thất bại.”
Chiến Liệt không phản bác, bởi vì tâm tư của hắn đều dồn cả đến một việc khác. Thân mình của người vừa ôm hắn, thật là ấm áp, mềm mại, làm cho người ta thực muốn ngủ!
Hắn nhắm mắt lại, mơ màng nghĩ, hóa ra lúc ôm nữ nhân này hắn không cảm thấy ghê tởm. Thật sự là tò mò quá!
Đợi lúc bình tĩnh lại, lúc Kỳ An buông hắn ra mới phát hiện ai đó đã ngủ mất rồi. Cảm thấy nàng rời đi, lông mày hắn nhíu lại một chút, hai tay tự nhiên kéo chặt vạt áo nàng.
Kỳ An nhìn hắn, hai hàng lông mi dài khẽ run run, kỳ thật lúc hắn ngủ, cũng không khủng bố chút nào!
Một màn này đã lọt vào mắt của người ngoài cửa. Hắn ngạc nhiên mở to mắt. Thật lâu sau, không tiếng động rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, Kỳ An chưa kịp tỉnh đã nghe thấy tiếng người nhốn nháo bên ngoài.
Vội vàng chỉnh trang quần áo, túm lấy một tiểu nha đầu đang chạy qua, “Sao bên ngoài lại ầm ĩ như vậy?”
“Tổng quản đại nhân mang đến rất nhiều lễ vật cho công tử.”
Lễ vật? Kỳ An nhủ thầm, có lẽ nàng đã hiểu lầm ca ca của hắn, nhìn xem, còn mang cả lễ vật tới cơ mà.
Nàng tò mò đi về phía trước. Thật không biết là lễ vật gì có thể làm cho tiểu hài tử kia vui nữa.
Xa xa, có thể nhìn thấy màu hồng hồng, có vẻ đẹp đây!
Tới gần, thấy rõ ràng hơn, có khoảng năm, sáu nữ tử, hoặc thành thục quyến rũ, hoặc thanh thuần uyển ước, phấn hương nức mũi, nhất tề đứng trước cửa phòng Chiến Liệt, thỉnh thoảng lại trộm liếc nhìn.
Kỳ An có chút minh bạch cái gọi là lễ vật kia là cái gì, cước bộ ngừng lại, không tới gần thêm nữa.
Nam nhân ở thế giới này thật là diễm phúc! Kỳ An nhìn lên bầu trời xanh lam, đột nhiên nghĩ, nếu Trương Sở Du biết điều này, hẳn sẽ vô cùng hối hận là khi đó không ở bên nàng. Nếu như vậy người tới đây có thể là hắn, thật sự là có chút đáng tiếc!
Không lâu sau, một nam nhân trung tuổi đi ra, đứng trước chúng nữ, gật đầu.
Chờ mấy nữ tử vào phòng hết, hắn mới đóng cửa lại. Quay đầu ra, thấy nàng, hơi giật mình.
Kỳ An khẽ gật đầu, định rời đi.
“Cô nương xin dừng lại!” Người kia sải bước đi tới.
Kỳ An đứng lại, nhìn người đang đi tới.
Người kia vừa đánh giá nàng vừa hành lễ, “Tại hạ Vương Sâm, phụ trách chăm lo cuộc sống hàng ngày cho công tử.”
Kỳ An hé miệng, bắt nàng đến đây, giờ mới nhớ tới việc giới thiệu?
“Không biết cô nương và Tiêu gia có quan hệ như thế nào?”
Kỳ An cả kinh, nhưng trên mặt vẫn không bộc lộ cảm xúc, “Tiêu gia nào? Ta chưa từng gặp.”
Ánh mắt Vương Sâm sắc bén, “Vậy thì thật kỳ lạ, ngày đó, bọn hạ nhân thật không chu đáo lễ nghĩa, chưa thông báo cho người nhà cô nương đã mời cô nương tới đây, thật sự là do lo lắng cho bệnh tình công tử, tình thế cấp bách mới làm như vậy. Hai người nhà của cô nương, chưa đầy hai ngày sau đó đã triệu tập gần hai vạn quân Tiêu gia đi tìm cô nương.”
Kỳ An trầm ngâm, làm bộ như bừng tỉnh đại ngộ, “Ta chẳng qua là trị khỏi cho nhi tử của một Vương gia, chẳng lẽ vì thế mà lọt vào mắt quan phủ?”
Ánh mắt Vương Sâm dừng lại, có vẻ suy nghĩ. Ngày đó bắt nàng về đây đúng là do nghe thấy tiểu thế tử trong Vương phủ được chữa khỏi chứng câm, mà Hiên Viên Sam lại giao hảo với nhiều thế lực, có được Tiêu gia quân tương trợ cũng hợp lý. Huống chi, nếu đúng thật là nhân vật quan trọng của Tiêu gia, ngày đó hẳn bọn họ không thể dễ dàng đắc thủ như thế. Lập tức, sự nghi ngờ tiêu tan phân nửa, khóe miệng cười cười, “Lúc trước có đắc tội, mong cô nương thông cảm. Chỉ cần cô nương chữa khỏi cho công tử nhà ta, nhất định chúng ta sẽ sớm đưa cô nương về đoàn tụ cùng người nhà…”
Lời còn chưa nói xong, chợt nghe thấy một tiếng hét to.
Kỳ An chưa kịp phản ứng gì đã thấy mấy thứ từ trong phòng Chiến Liệt bay ra.
“Bộp!”, “Bộp!”, “Bộp!” Chung quanh rơi xuống vài vật, có cái gì đó rơi vào vai Kỳ An, nàng ngơ ngác nhìn sang, chỉ thấy một khúc cánh tay khoát lên vai, trên mặt vương một thứ chất lỏng nóng nóng, đưa tay lên sờ, là máu.
Một cái đầu lăn lông lốc tới, hai mắt mở to nhìn nàng chòng chọc. Một nữ tử thiên kiều bá mị lúc trước đột nhiên tứ chi ngũ liệt đứt rời xuất hiện trước mặt nàng.
“A!” kinh hoàng hét to một tiếng, Kỳ An lui về phía sau vài bước, cảm thấy dưới chân mềm mềm, cúi đầu xem, nhất thời tâm thần dựng đứng, nàng đang dẫm lên một cái đùi! Hai mắt tối sầm, nàng ngã xuống.
Cùng lúc tiếng kêu sợ hãi của nàng vang lên, trong phòng liền bay ra một thân ảnh màu đỏ, trước lúc thân thể nàng rơi xuống đất đã chụp tới ôm chặt vào lồng ngực.
Sau đó tay phải vung lên, Vương Sâm vốn đã sớm có chuẩn bị, đã chạy ra phía xa, vậy mà chưởng phong kia vẫn lột bỏ của hắn một mảnh áo. Hắn lau mồ hôi trên trán rồi mới khom lưng hỏi, “Công tử?”
Hai mắt trợn lên, sắc mặt xanh mét, “Ngươi nói có thứ tốt mang tới cho ta là thứ này hả? Ngươi dám kêu đám nữ nhân dơ bẩn như vậy đụng ta?”
“Công tử, những nữ tử này đều là thân trong sạch.”
“Chỉ tới gần đã khiến người ta ghê tởm muốn nôn, Vương Sâm ngươi không muốn sống sao? Nếu còn có lần sau, tuyệt không tha!” Dừng một chút, sờ sờ gương mặt nữ nhân trong lòng, ngữ khí lại càng không tốt, “Ngươi đã làm gì nàng?”
Vương Sâm vội đáp, “Thuộc hạ không làm gì cả, chỉ là nói với cô nương mấy câu.”
“Vậy sao nàng lại hôn mê?” Ngữ khí âm lãnh.
Vương Sâm nhìn trộm đống tay chân trên mặt đất, “Có lẽ là bị đám phân bón dọa hôn mê.”
Phân bón? Chiến Liệt nghĩ nghĩ, lại sờ sờ gương mặt Kỳ An, nghi hoặc lầu bầu, “Ngay cả phân bón cũng sợ, không phải quá nhát gan sao?”
Khóe miệng Vương Sâm khẽ động, không dám nói tiếp.
“Ngươi cút đi!” Cũng không chờ hắn trả lời, Chiến Liệt liền ôm Kỳ An vào phòng.
Thần sắc trên mặt Vương Sâm bất định, xem ra tật xấu không muốn bị đụng chạm của công tử vẫn không khá lên, vậy tại sao đại phu này lại có thể gần gũi với công tử như vậy? Hơn nữa khi công tử tiếp cận với nàng cũng không thấy có gì không khỏe.
Hai hàng lông mày hắn nhíu lại, có chút phân vân không biết có nên báo lại cho ổ chủ hay không? Tuy nhiên, dạo gần đây ổ chủ có việc quan trọng trong người, đã dặn rất nhiều lần rằng không thể quấy rầy, Vương Sâm lắc đầu, vẫn là tạm thời quên đi.
——————-
Trong Lâm Giang lâu, Hiên Viên Sam ôm Lãng nhi ngồi. Lãng nhi nhắm mắt lại, hiển nhiên là đang ngủ.
Một tay Hiên Viên Sam nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, vẻ mặt trầm tư, chỉ là ngọc nhan càng ngày càng tái nhợt, mới có mấy ngày mà cằm đã như gầy hơn.
Bất chợt cổ họng giống như có gì mắc nghẹn, nhìn thấy hài tử trong lòng, lại cứng rắn ức trụ.
Mạc Nhược đẩy cửa tiến vào, thấy cảnh tượng như vậy, cước bộ hơi dừng một chút, cuối cùng vẫn đi đến.
Hiên Viên Sam nhìn thấy hắn, vội giấu đi vẻ kích động vừa rồi.
Mạc Nhược ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt nói, “Vương gia, vốn ta không nên quấy rầy ngài, nhưng lại có việc lớn xảy ra trên đất phong của ngài, nên thỉnh Vương gia trợ giúp một tay.”
Hiên Viên Sam đưa mắt, Khinh Ngũ hiểu ý, “Đại nhân nói quá rồi, có chuyện gì Vương gia có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.”
Mặt Mạc Nhược buồn bã, lại đem chuyện Tiêu Thất mất tích nói lại từ đầu tới cuối, giờ Tiêu gia đã điều động bao lực lượng tìm kiếm mà vẫn chưa có tin tức. Nơi này khác với chiến trường, ưu thế quân đội cũng không giúp được gì. Rơi vào đường cùng, Trường Lan phải tới đây cầu cứu hắn, muốn hắn ra măt nhờ Hiên Viên Sam giúp đỡ.
Trong lòng sóng to gió lớn cuồn cuộn, trên mặt lại không hiển hiện ra dù chỉ một chút, chỉ có hắn biết, bàn tay trái đang giấu dưới người Lãng nhi đã nắm chặt lại, phải dùng khí lực toàn thân để không cho nó run rẩy.
Mấy ngày trước, nghe được tin nàng mất tích, hắn bủn rủn cả chân tay, nhưng sợ Lãng nhi biết nên hắn cố gắng tỏ ra cứng rắn. Cũng không dám chạy đi tìm nàng ngay lập tức vì sợ sẽ đưa Lãng nhi vào nguy hiểm. Vì thế hắn nghĩ ra một kế, bảo Trường Lan đi tìm người tới xin hắn giúp đỡ, như vậy hắn có thể quang minh chính đại đi tìm nàng mà không khiến người khác hoài nghi.
Trước ánh mắt vội vàng của Mạc Nhược, hắn gật gật đầu, đồng ý hỗ trợ.
Mạc Nhược thở ra một hơi dài, thả lỏng thân thể, chú ý tới động tác ôm sát hài tử của hắn, không khỏi nói một câu, “Xem ra Vương ra tựa hồ cực kỳ yêu thương thế tử, ngay cả ra ngoài làm việc cũng không rời hắn.”
Hiên Viên Sam nhìn Lãng nhi, mắt tràn đầy nhu tình, Khinh Ngũ ở bên nói, “Đương nhiên rồi, tiểu thế tử là trái tim của Vương gia, làm sao yên tâm giao cho người khác.”
Trong lòng Mạc Nhược âm thầm thấy kỳ quái, đã sớm nghe nói Vương gia không gần nữ sắc, vẫn chưa từng hôn phối, lại không biết từ đâu tòi ra một nhi tử lớn như vậy, lại còn được sủng ái như vậy. Nếu không có chuyện của tiểu Thất, hắn thực sự có hứng thú tìm hiểu chuyện đó.