Rõ ràng vẫn đang là ban ngày, vì sao lại thấy tinh quang trong mắt hắn.
Đưa tay giữ lưng hắn, phảng phất làm vậy có thể ngăn chặn luồng sinh mệnh đang cuồn cuộn chảy đi.
Chiến Liệt nhắm hai mắt lại, dựa vào gáy nàng, khóe miệng chậm rãi cong lên.
Kỳ An, thật hạnh phúc, thật hạnh phúc! Cho dù cứ như vậy an tĩnh chết đi.
Không biết qua bao lâu, Kỳ An thoáng quay đầu từ trong ngực Chiến Liệt, thấy cả hai đã không còn cách xa mặt đất.
Từng tán cây rậm rạp cản trở lực rơi của bọn họ. Thấy Chiến Liệt đã hôn mê, Kỳ An ôm chặt hắn, cố gắng chuyển mình, để thân mình ở phía dưới.
“Rầm!” một tiếng, hai người rơi xuống đất.
Kỳ An cắn răng cả nửa ngày, người này nặng quá, ép lục phủ ngũ tạng của nàng bẹp dí rồi.
Mãi đến lúc tỉnh táo một chút nàng mới cố gắng nhô đầu ra từ dưới người Chiến Liệt, sau đó từng chút từng chút nhích người ra.
Nhìn ba mũi tên cắm trên lưng hắn cùng với vô số vết thương khác và hồng y đã ướt sũng máu kia, tay Kỳ An run rẩy không dám chạm vào.
Trượt đi vài lần, tay Kỳ An mới chạm được vào mạch của hắn. Kỳ An hít sâu vài hơi mới làm mình trấn tĩnh.
“Chiến Liệt!” nàng ghé vào tai hắn, thanh âm yếu ớt, “Ta thật vất vả mới chữa khỏi mắt cho ngươi, sao có thể cho phép ngươi chết đi thế này? Cho dù có chết cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không.”
May mà cổ đại ít ô nhiễm, hai người rơi xuống vách núi là một mảnh rừng nguyên sinh.
Kỳ An ngước mắt lên là nhìn thấy vài cây thuốc.
Ẩn mình dưới vách núi sâu cả đời, về khoản này phim truyền hình đúng là không lừa người.
Về sau nếu có nguy hiểm mà không tránh được thì cứ nhảy xuống vách núi là được rồi, cho dù không gặp được cao nhân lánh đời nào đó có tuyệt thế võ công thì ít nhất cũng có rất nhiều dược thảo.
Rút ngân châm trong người ra, Kỳ An nhanh chóng cắm lên mấy huyệt đạo của hắn.
Sau đó hít sâu một hơi, nàng đưa tay đặt lên lưng Chiến Liệt, hơi hơi cười, “Chiến Liệt, dù sao đây cũng là vực sâu vạn trượng, ta không thể leo lên được. Chờ bọn hắn tìm được ta có lẽ còn lâu nữa, nói không chừng khi đó ta cũng thành một đống xương khô hoặc đã bị dã thú ăn thịt rồi. Thế nên ngươi đừng sợ, nếu như ngươi chết, ta cũng sẽ chết cùng ngươi thôi.”
Cắn răng một cái, nàng liên tiếp rút mấy mũi tên ra.
Lưng Chiến Liệt máu thịt lẫn lộn, thứ chất lỏng nóng bỏng bắn vào mặt nàng.
Thân thể Chiến Liệt giật giật, cảm giác đau nhức khiến hắn như muốn tỉnh lại từ trong hôn mê, rồi lạ bị cảm giác đau sau đó khiến cho bất tỉnh.
————
Đêm đã khuya, Trường Khanh vẫn quỳ gối trong sần không nhúc nhích. Bên cạnh hắn còn có vài bóng người.
Lãng nhi vùi vào lòng Trường Lan, đôi mắt vô thần mở to, không hề kêu một tiếng.
Khuôn mặt vốn luôn bừng bừng sinh khí giờ phút này đã tái nhợt. Từ lúc Tiêu Lịch mang thi thể của bọn Dạ đến, Lãng nhi liền nín khóc, cũng không kêu muốn gặp nương nữa.
Nhưng Hiên Viên Bảo Nhi thì vừa đến giờ uống sữa đã há miệng khóc váng, mấy bà vú luống cuống nửa ngày cũng không làm sao cho tiểu thế tử uống được chút sữa nào, đến tận lúc hắn ho khan cũng đều nôn hết sữa trong miệng ra.
Sau đó lại khóc.
“Đã tìm hết mọi nơi chưa?” thanh âm khàn khàn này khiến người nghe không thể tưởng tượng được là do Đại Lý Tự khanh đại nhân luôn luôn tao nhã nói ra.
“Dạ, đã điều tra từng tấc đất, đều không thấy tiểu thư.” Tiêu Lịch dường như không dám dùng từ kia, sợ sẽ không chịu nổi nỗi đau mất mát.
Đã không còn cơ hội bảo vệ lão tướng quân, giờ ngay cả tiểu thư bọn họ cũng không thể bảo vệ sao?
Bao nhiêu tự giễu tràn lên miệng, Tiêu Lịch cao giọng nói, “Tiêu gia quân tiếng tăm lừng lẫy thì sao chứ? Không bảo vệ được tướng quân lúc trước, giờ cũng không giữ được tiểu thư!”
Dùng hết sức lực cắm trường kiếm xuống đất, mắt rưng rưng, “Ta còn mặt mũi nào mà đứng đây nữa?”
“Có ai có thể nói cho ta biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì không?”
Trường Lan rốt cục mở miệng, sắc mặt u ám, “Vì sao trước đó ta và Trường Khanh đều không nhận được tin tức gì? Nếu sớm biết các ngươi đã gây ra chuyện gì, làm sao Trường Khanh có thể đồng ý để tiểu thư ra ngoài!”
“Không, ta vẫn sẽ làm vậy!”
Trường Khanh ngẩng đầu lên, “Cho dù biết trước, ta cũng sẽ để tiểu thư đi. Tiểu thư gả vào hoàng thất sẽ không thể tránh được thị phi phân tranh, chẳng lẽ còn muốn tiểu thư bị giam trong bốn bức tường này sao? Nếu chuyện gì cũng phải lo lắng, ngay cả việc ra ngoài cũng không được tự ý thì hạnh phúc của tiểu thư còn gì đáng nói đến?”
Hắn ngẩng mặt, có chút bi thương kì dị, “Chỉ là ta thực không ngờ bọn họ lại điều động tới hơn một ngàn quân đội tới đối phó với tiểu thư.”
Mạc Nhược lắc đầu, “Cho dù tiểu Thất không ra ngoài cũng khó tránh kiếp nạn này.
Phượng Định đã tra ra dấu vết xung quanh phủ, nếu như tiểu Thất không ra ngoài thì nơi đây chính là chiến trường.
Ta nghĩ rằng bọn họ chủ trương bắt cóc tiểu Thất, chỉ là không ngờ chúng ta lại hành động nhanh như vậy.”
Dừng một chút, thanh âm chậm lại, “Cho nên mới hạ sát thủ!”
Nhìn Lãng nhi trong lòng Trường Lan, Mạc Nhược nói, “Cũng may mà như vậy, nếu không giữa Lãng nhi và tiểu thế tử, tiểu Thất làm sao lựa chọn?”
Về phần tiểu Thất lựa chọn thế nào có lẽ đã không còn cơ hội để biết.
———
Hiên Viên Sam đứng trong sơn cốc đầy mùi máu tanh, im lặng đứng, hắn không run rẩy, không kêu gào, vì hắn vốn không thể phát ra âm thanh.
Hắn cũng không rơi lệ, thậm chí vẻ thống khổ trên mặt cũng không có.
Hắn chỉ mờ mịt mà đứng, cảm thấy thế giới xung quanh thực tĩnh lặng, tựa hồ tất cả đều biến mất, trên thế gian chỉ còn lại hắn, chỉ mình hắn.
“Vương gia! Vương gia!” rất nhiều tiếng gọi vang bên tai hắn, hắn chuyển động con ngươi, nhưng lại không thấy bất cứ cái gì.
Hẳn là hắn đang nằm mơ, nếu không vì sao cái thế giới này lại làm cho người ta cảm thấy chân thật như vậy?
“Vương gia!” Khinh Ngũ không ngừng gọi, tới gần nhẹ nhàng chạm vào hắn. Ánh mắt Hiên Viên Sam giống như xuyên qua hắn, không biết lạc về nơi nào.
Hắn giơ tay lên, “Ta lạnh!” Rất lạnh, hóa ra trong mộng cũng có thể làm cho người ta rét lạnh.
“Người đâu, mau chuẩn bị áo khoác!”
Từng chiếc áo được khoác lên người, hắn vẫn làm thủ thế, “Lạnh, rất lạnh!”
Khinh Ngũ gấp đến độ sắp khóc. Đến lúc hắn chồng lên người Vương gia tấm áo thứ năm, Phượng Định đưa tay ngăn cản, “Không cần thêm nữa!”
Mắt Khinh Ngũ đỏ hồng “Nhưng Vương gia nói người lạnh.”
Phượng Định siết chặt nắm tay, “Vương gia có nội lực hộ thể, cho dù ở nơi băng thiên tuyết địa ngươi có từng nhìn thấy ngài kêu lạnh?”
Khinh Ngũ lại bỏ từng tấm áo xuống, mạnh mẽ ôm Hiên Viên Sam, nước mắt chảy ròng ròng, “Vương gia, ngài thế này thì Khinh Ngũ biết làm sao bây giờ? Phượng Định, ngươi mau nghĩ cách đi!”
Phượng Định trầm ngâm nửa ngày, quay đầu hỏi thị vệ bên cạnh, “Tiểu thế tử thế nào rồi?”
Người đó khom lưng đáp, “Vẫn đang khóc, đã một ngày không ăn gì nên khóc cũng không ra tiếng nữa.”
Phượng Định khẽ cắn môi, “Đem tiểu thế tử đến đây!”
Hiên Viên Bảo Nhi đã khóc đến khản cổ, lúc được ôm đến bên cạnh Hiên Viên Sam, tiếng khóc đã không còn vang dội nữa, hai mắt nửa khép, cái mũi còn phập phồng.
Phượng Định cẩn thận đặt tiểu thế tử vào lòng Hiên Viên Sam, ghé vào tai hắn mà nói, “Vương gia, ngài xem tiểu thế tử đã khóc cả ngày rồi, thuộc hạ đã nghĩ rất nhiều cách nhưng cứ bón sữa vào là hắn lại phun ra. Ngài hãy dỗ hắn ngoan đi, nếu không Vương phi trở về sẽ rất đau lòng, Vương phi yêu nhất là tiểu thế tử mà.”
Thân hình bé nhỏ mềm mại được đặt lên tay, nhãn tình Hiên Viên Sam chậm rãi ngưng trụ, sau đó cúi đầu xuống nhìn.
Bảo Nhi thấy bị đổi người bế, mắt hơi mở, lại ô ô khóc hai tiếng, nước mắt chảy ra.
Hiên Viên Sam kinh ngạc nhìn hắn, miệng nhẹ nhàng giật giật, “Bảo Nhi, con rốt cục cũng có thể khóc ra nước mắt!”
Hai tay ôm lấy Bảo Nhi, Hiên Viên Sam ôm sát hắn, kề sát mặt hắn vào mình, “Bảo Nhi, con nhớ nương không? Con cùng phụ thân đi tìm nương về nhé?” Hai gương mặt kề sát nhau đều nóng bừng ẩm ướt.
Khinh Ngũ định tiến lên, Phượng Định lại kéo hắn lại, “Để vương gia phát tiết một chút thì tốt hơn, nếu không e là sẽ gặp chuyện không may.”
Cho đến ngày hôm sau, Bảo Nhi vẫn không chịu ăn gì, đoàn thái y nơm nớp lo sợ đi đi về về giữa hoàng cung và vương phủ, vẫn không tìm được cách giải quyết.
Ép bón sữa vào, hắn lại phun ra.
Đôi môi Hiên Viên Sam khô nứt, nhìn thấy Bảo Nhi trong ngực cũng đã mất nước đến trắng bệch, vươn tay ra, “Đổi nước cơm xem sao!”
“Sữa không được, làm sao dùng nước cơm được?” Khinh Ngũ nghi hoặc.
Hiên Viên Sam không đáp, chỉ cúi đầu hôn nhẹ lên khuôn mặt tròn của Bảo Nhi. Nước cơm nhanh chóng được bưng lên, bón cho Bảo Nhi.
Tiểu tử kia nghe ngóng một chút, cái miệng nhỏ nún nún một chút, sau đó uống xuống, cứ như vậy một thìa lại một thìa, chậm rãi uống hết một bát nước cơm.
Khinh Ngũ và Phượng Định đứng một bên trợn mắt há mồm, nào có tiểu tử nào thế này, sữa không uống lại đi uống nước cơm?
Khóe miệng Hiên Viên Sam chậm rãi cong lên, xoa lên hai mắt Bảo Nhi vì được ăn no mà đã khép lại.
Đây mới là hài tử của hắn, giữa hàng nghìn nhan sắc khắp thế gian cũng chỉ muốn một người.
Thê của hắn, mẫu thân của hắn, là độc nhất vô nhị không thể thay thế.
———–
Cửa địa lao chậm rãi mở ra, Hiên Viên Sam đi vào, cửa lại khép lại, che khuất tất cả ánh mặt trời ngoài kia.
Mở giấy ra, kẻ từ trước vẫn cúi đầu rốt cục cũng có động tác, nhìn về chữ viết trên đó, “Nên gọi ngươi là Tiêu Lục, hay là Chiến Thanh?”
Nhìn dòng chữ này, hắn nở nụ cười, một nụ cười châm biếm, “Ta từ trước tới giờ vẫn là Chiến Thanh!”
Không bị tiếng cười kia ảnh hưởng, Hiên Viên Sam không ngại bạch y trên người, ngồi xuống đất, tiếp tục viết lên giấy, “Không tìm thấy nàng, không rõ sống chết!”
Cũng không nói “nàng” là ai, bởi vì trong lòng cả hai người đều biết rõ ràng.
Tiếng cười dần nhỏ lại, cho tới khi không còn tiếng động, ngón tay Chiến Thanh hơi run rẩy.
Hiên Viên Sam cũng không nhìn hắn, chỉ chuyên tâm viết, “Bọn họ vào bằng cách nào?”
Hành động của một nhóm người đông đảo như vậy, bọn họ không thể hoàn toàn không biết gì cả.
Chính vì biết kinh thành không có dị động, Hiên Viên Cực cũng ở ngoài thành nên bọn họ mới có thể yên tâm như thế.
Chiến Liệt cười khổ một chút, “Với danh nghĩa Tiêu gia quân, muốn lặng yên không một tiếng động tiến vào kinh thành là quá dễ dàng.”
“Các người gây động tĩnh lớn như vậy, chỉ là vì nàng?”
“Không, vốn là vì Hiên Viên Ký. Thừa dịp sức chú ý của các ngươi bị hướng đến Hoài An, đây là thời cơ tốt nhất, ai ngờ rằng Hiên Viên Ký lại lén tới Hoài An.”
“Cho nên, ngươi liền xuống tay với nàng? Dùng người của Đào Hoa ổ?” Chiến Thanh không nói gì, chỉ khép hờ mắt, đến lúc mở ra phảng phất không còn chút đau xót.
“Các người vốn muốn đưa nàng đi đâu?”
Chiến Thanh nắm chặt tay, “Nhị hoàng tử mà bại, giết chết không tha!”
Nét bút dằn mạnh một chút, Hiên Viên Sam ngừng lại một lúc lâu mới tiếp tục viết, “Không tìm thấy nàng ở đó!”
“Người của ta thì sao? Có còn sống không?”
“Không ai sống sót, vốn Trường Khanh định để lại hai người nhưng bọn họ đã uống thuốc độc tự sát. Giờ thái tử và Tiêu Vinh tiếp tục tìm kiếm.”
“Chiến Liệt đâu?” hai mắt Hiên Viên Sam sáng lên, nhanh chóng ngẩng đầu, vẻ mặt không nén được kích động.
Chiến Thanh thấy rõ ràng vẻ mặt của hắn, nói tiếp, “Là mật lệnh của nhị hoàng tử, chúng ta lúc trước cũng không biết Chiến Liệt sau này lại tới”
Hai người chong mắt nhìn đối phương, thần sắc có chút buông lỏng.
Chiến Thanh thấp giọng nói, “Chỉ cần Chiến Liệt ở dó, hắn nhất định che chở cho tiểu Thất.”
Nói cách khác, nếu không tìm thấy cả hai, tiểu Thất có khả năng còn sống.
Hiên Viên Sam chống một tay xuống đất bật người tới cửa.
“Vương gia!” Chiến Thanh đột nhiên hô một tiếng.
Hiên Viên Sam ngừng cước bộ nhưng không xoay người lại.
“Vương gia, nếu như nàng trở về, xin cho ta được thấy mặt nàng.”