-“Ngươi dùng nó để đập hạch đào?” Hiên Viên Ảnh có chút kinh ngạc.
Vân Dật lau mồ hôi lạnh trên trán, tiểu ma nữ này, ta thật sự là bội phục sát đất a.
Nhìn thấy mi rối rắm của Hiên Viên Ảnh, trong lòng ta có chút thích thú. Nhàn nhạt nâng mi nói –“Có gì không thể?”
Nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của nàng, Hiên Viên Ảnh có chút cảm thấy không đúng.
-“Đây là vật của bổn vương, vì sao sẽ ở trong tay ngươi?”
-“Chẳng lẽ…” Liêu Tú Nga khoa trương băng bó miệng –“Là trộm đến”
Hiên Viên Ảnh há miệng thở dốc, nhưng không nói ra cái gì, chẳng lẽ hắn cũng cho rằng là ta trộm đến?
-“Ngươi mới là trộm” Tiểu Lục ôm bất bình đứng trước người ta –“Ngươi mới là tiểu thâu (trộm), ngươi trộm trâm thủy tinh của tiểu thư nhà ta” Tiểu Lục tiến lên bắt càng, cào, cấu Liêu Tú Nga lấy về cây trâm,Tiểu Lục càng ngày càng cường hãn a.
-“Đây là chứng cớ, đây là vật của tiểu thư nhà ta. Ngươi nói rõ ràng, ngươi từ nơi nào lấy được?”
-“Ngươi đừng nói bậy, đó là ta nhặt được”
-“Nga! Tại nơi nào nhặt được?” Ta có hưng trí nhìn về phía Liêu Tú nga –“Không lẽ ở địa giới biên thành?”
-“Thất biểu ca, hoàng thương muốn Tú Nga truyền ý chỉ của người, đêm nay tại Thiên Cực điện tiến hành hỉ yến, thỉnh ngài tham dự” Nói xong vội vàng mang theo cái đuôi chạy đi.
Sách sách sách. Tố chất tâm lý thật kém.
Hiên Viên Ảnh nhìn lệnh bài trong tay ta. Ta nhanh tay giấu ở phía sau –“Đây là của ta, đây là phu quân của ta đưa ta”
-“Đó là của bổn vương”
-“Ngươi tu, cùng một nữ tử yếu ớt tranh vật. Lúc phu quân đưa ta nói “Mịch nhi a, Nàng cần phải giữ nó cẩn thận, nếu đánh mất sẽ tìm không được thứ nào tốt hơn để đập hạch đào””
Chỉ thấy trên đỉnh đầu Hiên Viên Ảnh xuất hiện mây đen –“Phu quân ngươi không có tật xấu về đầu óc đi?” Lấy Thiên Long lệnh thuần kim đại biểu hoàng quyền đi đập hạch đào?
-“Có lẽ đi” Ta trả lời, trong lòng có chút giải giận.
Vân Dật xem ở một bên nghe hai người đối thoại đều sắp thổ huyết ra, vương gia đây là không phải tự mình mắng mình sao?
Màn đêm buông xuống, trong ngự hoa viên có một cái đình không biết tên, một nữ tử dẫn theo đèn lồng khẩu khí âm ngoan nói –“Sự tình đã bại lộ, chúng ta chỉ có một biện pháp duy nhất”
-“Biện pháp gì?” Trong bóng đêm không thấy rõ diện mạo của nàng kia, chỉ thấy là mặc quần áo màu trắng.
Chỉ thấy nữ tử mang theo đèn lồng kia hướng hắn thì thầm. áo trắng nữ tử kia hai tay phát run.
-“Yên tâm đi” nữ tử mang theo đèn lồng kia băng bó hai má –“Ta sẽ tự mình động thủ, cam đoan không có sai sót” Trong mắt bắn ra hào quang âm ngoan, ăn đau vỗ về hai má, sưng đỏ trên mặt dùng hết biện pháp cũng không tiêu trừ được, ngược lại càng thũng sưng.
Thái y viện
Nhìn thấy cây trâm Tiểu Lục đoạt được lại từ Liêu Tú Nga.
-“Khi nào nhớ ta thì hãy nhìn nó, vật thay người…” Lời nói còn tại bên tai nhưng vật đã không phải của người.
Cây trâm này là lúc bị tập kích rơi xuống đi, lúc binh lính khiêng Hiên Viên Ảnh lên xe ngựa ta nhìn thấy nó rơi ra từ trong ngực hắn, ta tận mắt nhìn thấy. Chính là lúc ấy lo lắng thương thế của hắn, chưa kịp nhặt lên, cho nên trừ khi nàng ta cũng đã đi đến biên thành.
Chính là nàng ta đến biên thành làm gì? Chẳng lẽ…
Không khỏi nhăn mi lại, nàng ta thật sự có gan như thế?
Trước Thiên Cực điện một mảnh nhộn nhịp.
Mỹ nữ như mây tại tiền điện khiêu vũ, kì quái là vì sao các nữ nhân khác hắn đều thấy là một bộ dáng, duy độc hình dáng của nàng luôn tại trong đầu của hắn? Như là rất nhiều năm về trước đã khắc tại trong lòng hắn, xua không đi.
Gần đây hắn luôn mơ thấy nàng, chải kiểu tóc khác, mặc quần áo bất đồng. Khi thì tao nhã, khi thì hoạt bát, khi thì vui vẻ, khi thì ưu thương.
Nàng tại trong mộng của hắn cười, nhảy, ca hát, thậm chí….hình ảnh trong đầu làm Hiên Viên Ảnh đỏ mặt đến lỗ tai. Tại trước mặt nàng hắn luôn hết sức duy trì biểu tượng lãnh khốc, bởi vì nếu không như thế hắn sợ chính mình nhịn không được muốn ôm nàng.
Quan hệ giữa bọn họ rốt cuộc là cái gì, Lưu thái y gọi nàng là vương phi, Vân Dật, Kinh Dao cũng gọi nàng là chủ tử, hơn nữa nàng ta thế nhưng có được Thiên Long lệnh, có hay không thể, kỳ thật là nàng…
Này có thể làm cho Hiên Viên Ảnh chấn động trong lòng.
Bưng lên chén rượu trên bàn, dịch rượu trong suốt có chút rung động, Hiên Viên Ảnh híp mắt lại, khuôn mặt cười hề hề của Mịch nhi xuất hiện trong chén.
Hắn lung lau đầu lại mở mắt, trong chén rõ ràng có một ngọn lửa mãnh liệt.
Trong lòng Hiên Viên Ảnh nhất thời dâng lên một dự cảm điềm xấu.
Ngẩng đầu thấy khói đặc cuồn cuộn bay lên, không được, phương hướng kia là…
-“Hoàng thượng, không biết là ai, thái y viện đột nhiên cháy…”
Thái y viện
-“Khụ! Khụ! Khụ! Kháo! Ngọn lửa này cũng rất tà môn đi! Vài giây liền cháy lớn như vậy” Ta lung lay Tiểu Lục, nha đầu này ngủ thực trầm đi.
-‘Mau đứng lên, ngủ nữa thì cả đời đừng mong tỉnh”
-“Tiểu thư, khụ khụ! Như thế nào thành như vậy, như thế nào thành như vậy?”
-“Có quỷ mới biết được”
Lúc đẩy cửa mới biết cửa đã sớm bị người khóa lại từ bên ngoài, cửa sổ cũng như vậy, hiển nhiên không phải ngoài ý muốn mà là có người muốn mạng của ta.
Hoàn hảo ta bởi vì có thai mà ngủ không phải rất trầm, nếu đổi thành trước kia, sợ là…sách sách! Ngẫm lại liền sợ.
-“Tiểu thư, làm sao bây giờ?” Tiểu Lục gấp đến độ lông mi ánh mắt dính thành một đoàn, thật sự là có chút buồn cười.
-“Tiểu thư, này là lúc nào, khụ! Người còn cười được. Khụ! Chúng ta làm sao bây giờ. Cứu mạng a…cứu mạng..”
Này cũng thực không ngốc thôi, còn biết kêu cứu mạng.
Nếu đổi thành ngày thường, khẳng định sẽ có người đến cứu chúng ta, nhưng hôm nay…hoàng đế thiết yến tại Thiên Cực điện, mọi người đều đi dự tiệc, một bộ phận còn lại cũng đi nhìn náo nhiệt. Kinh Dao lại bị hắn phái hồi Thất vương phủ làm việc. Muốn mạng của nàng không thể nghi ngờ đây là thời cơ tốt nhất. Hiện tại kêu cứu mạng, thật là kêu trời trời không nói, gọi đất đất không thưa.
Cũng thế, cầu người không bằng cầu mình.
-“Tiểu Lục, đi tìm hai cái khăn mặt làm ướt tới đây.” Trước tiên che miệng mũi nói sau, phải biết rằng chết cháy trí mạng không phải lửa thiêu, mà là chết ngạt a.
Nhìn bốn phía. Ta bưng một mảnh khăn hướng phía tây cửa sổ đi đến.
-“Tiểu thư, người muốn làm gì…”
“phanh”
Hiên Viên Ảnh không biết chính mình như thế nào chạy như điên đến Thái y viện, vừa mới tới cảnh tượng kia làm cho tim của hắn phảng phất đình chỉ đập.
Hắn nên mang người cùng đi. Vô luận như thế nào cũng nên mang nàng đi mới đúng. Như thế nào có thể bỏ nàng một người?
Ánh lửa chiếu vào trong đồng tử (con mắt) của Hiên Viên Ảnh, một tia chớp chói lọi tiến vào trong đầu hắn.
Sương mù tản đi, trong đầu rõ ràng hiện lên hình dáng lần đầu tiên nàng ngất xỉu trước ngựa của hắn.
-“Ta gọi là Kim Mịch Nhi, Kim trong vàng bạc tài bảo, Mịch trong tìm tìm mịch mịch…”
Khi nàng trốn hôn làm một bài thơ
-“Sinh mệnh là quý giá, giá tình yêu rất cao. Để có được tự do, lỗ chó cũng sẽ chui…”
Khi chung thân thì nói không ngớt
-“Thứ nhất ta vĩnh viễn đúng
Thứ hai, nếu ta sai lầm rồi, nhất định là ngươi nhìn sai
Thứ ba, nếu ngươi không có nhìn lầm, nhất định là ý tưởng của ngươi sai lầm.
Thứ tư, nếu ngươi không nghĩ sai, chỉ cần ta không nhận sai, ta liền đúng..”
Khi hướng mọi người tuyên cáo hắn là của nàng
-“Ta chẳng những muốn độc chiếm thật tình của hắn,độc chiếm thân thể của hắn, độc chiếm linh hồn của hắn, nụ cười của hắn, ánh mắt của hắn, khoái hoạt của hắn, thống khổ của hắn, nước mắt của hắn, nhịp tim đập của hắn, hô hấp của hắn, còn có tài sản của hắn, tất cả của hắn ta đều phải lấy”
Khi nàng viết cho hắn bức thư khắc cốt ghi tâm
-“Sinh tử cùng nhau, cầm tay đến già….”
Hắn có thể nào quên nàng, đó là thê tử hắn yêu khắc cốt tủy a!
Ngọn lửa bao vây lấy phòng ốc bằng gỗ, khói cuồn cuộn thành một cột khói, tứ phía đều là ngọn lửa, Hiên Viên Ảnh ra sức bỏ ra mọi người tựa như điên chạy vào biển lửa.
-“Mịch nhi, Mịch nhi” Hiên Viên Ảnh chỉ cảm thấy ngọn lửa kia như là đang đốt trong lòng hắn, nhìn thấy ngọn lửa cắn nuốt tất cả, tựa như cắn nuốt tâm hắn.
-“Mau! Mau cứu hỏa! Thất điện hạ còn ở bên trong….mau…”
Cảm giác không đến nhiệt độ cao do lửa, hắn không ngừng lẩm nhẩm, tìm kiếm. Không có, không có, không có, vẫn là không có!
Hiên Viên Ảnh suy sụp ngồi ở trong đống lửa.
Nàng rốt cuộc ở đâu?
-“Gia, cầu ngài mau theo thuộc hạ ra ngoài, phòng này sắp sập”Vân Dật cố gắng nâng dậy Hiên Viên Ảnh.
-“Cút” Hiên Viên Ảnh nâng tay đánh về phía Vân Dật làm hắn bay ra ngoài.
-“Thái tử điện ha, gia hắn không chịu đi ra…” Vân Dật tựa vào một gốc cây thở hổn hển. Một chưởng này của gia thực không phải giỡn. Lấy công lực của gia nếu hắn không chịu đi ra thì ai cũng không làm gì được.
Nên như thế nào cho hắn đi ra.
-“Này…” Vân Dật gấp đến độ chà đạp vỏ cây.
Thái tử một bộ muốn nhảy vào biển lửa, nhưng bọn thị vệ ngăn lại đường đi của hắn –“Các ngươi hỗn trướng, kia là thân đệ đệ của bổn vương a. Ai ngăn lại ta, ta muốn mệnh của người đó…”
-“Có” Vân Dật hét lớn. Mọi người ghé mắt chuyển hướng hắn. Hắn hướng tới thái tử thì thầm gì đó, chợt nghe thái tử cất cao giọng nói –“Thất đệ muội, hóa ra ngươi ở trong này…”
Nói thì chậm khi đó mau. Chỉ nghe thấy tiếng rít một tiếng, HiênViên Ảnh như một cơn gió bay đi ra. Đợi đến Hiên Viên Ảnh phản ứng lại đã bị một đám cao thủ bao vây.
Khoảnh khắc chỉ nghe”phanh” một tiếng nổ.
Tòa phòng ốc đổ thật mạnh đả kích trong lòng Hiên Viên Ảnh.
-“A….”
Tiếng vang bi thống vọng đến tận chân trời, tiếng kêu tràn ngập nội lực làm cho màng nhĩ mọi người muốn vỡ tan, âm sắc thê lương làm người ta nhịn không được muốn rơi nước mắt.
“phanh” Hai tay Hiên Viên Ảnh nện xuống đất-“Ta đã nhớ lại, tất cả đều nhớ lại, vì sao, vì sao lại muộn một bước. Lão bà, nàng không cần tha thứ ta. Nàng chờ ta, chờ ta báo được mối thù này chúng ta một nhà ba người sẽ gặp nhau dưới minh giới ( âm phủ)” Cả người tản ra sát khi, đáy mắt phát ra hận ý làm cho người khác khiếp đảm. Khuôn mặt tuấn tú thiếu ba phần nhân khí nhìn qua giống như Tu La đến lấy mạng người.
Chỉ thấy hắn yên lặng nhặt lên một cái đèn lồng bị cháy còn không có cháy hết, đèn lồng này là được làm từ gỗ đào.
-“Cái tên bệnh thần kinh kia hơn nửa đêm quỷ hống quỷ kêu, màng nhĩ của ta sắp bị phá a” Càng mệt chính là bụng ta như thế nào có điểm đau a. Sẽ không là? A…
Hiên Viên Ảnh toàn thân cứng ngắc, không dám xoay người lại, này, này, thanh âm này là…. Hắn có chút gian nan xoay người, liền thấy hai con mắt hắc bạch rõ ràng xoay chuyển, miệng còn không ngừng mắng hắn.
-“Nhìn nhìn a, bổn tiểu thư nếu có gì thì chính ngươi là hung thủ. Ngươi đừng tưởng rằng hiện tại mất trí nhớ ngươi liền làm gì thì làm, mỹ nữ báo thù ba mươi năm không muộn. Đừng nói bổn tiểu thư không cảnh cáo ngươi, thù này chúng ta xem như kết,…a a a…” Kháo! Bụng như thế nào đau như vậy a!Thật sự là, lúc đập cửa sổ cũng không có phát tác, nghe tên này rống thế nhưng làm ta động thai khí.
-“Chủ tử” Đoán xem ta thấy cái gì, xú mặt giáo chủ ướt ướt con mắt kia là nước mắt sao? –“Ta còn tưởng rằng…”
-“Nghĩ đến cái gì, nghĩ đến ta đi Tây thiên? Yên tâm, ta mạnh như tiểu cường ( con gián, ý nói sức sông giai như con gián đó )”
-“Chủ tử” Vân Dật nhu nhu hốc mắt phiếm hồng nhìn ta. Cổ nhân này có phải nhiều cảm tính như vậy không? Hơi tý là khóc, hại ta cũng muốn khóc.
Kia! Kia! Là cái gì, toàn thân đen. A …
Lồng ngực quen thuộc, hương vị quen thuộc. Ta rõ ràng nghe được tiếng tim hắn đập, căn cứ vào phán đoán của ta tần số này ít nhất trên một trăm lần trong một phút.
-“Nàng…” Hắn nâng mặt ta từ trong ngực hắn lên, hình dáng thật sự có lỗi vuốt ve khuôn mặt ta.
-“Bị khói hun đến đen đen có cái gì sờ sờ đâu?” Ta than thở trạc trạc lồng ngực cứng rắn của hắn.
-“Lão bà!”
-“Ân” Ta vô ý thức đáp lại.
Hắn đem đầu ta nhét vào trong ngực –“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Thanh âm trầm thấp mà giàu có từ tính vang lên bên tai ta làm cho ta nhất thời không biết chuyện gì.
Từ từ, hắn bảo ta cái gì? Lão bà?
-“Không phải chàng….khôi phục…ai da…” A, lại đau.
-“Nàng làm sao vậy? Mịch nhi…đáng chết, rốt cuộc nàng bị thương ở nơi nào?” Hắn bắt đầu tìm kiếm vết thương tại trên người ta.
-“Làm sao vậy, ngươi này đáng chết, còn không phải là do tiếng quỷ rống của ngươi làm giật mình. Ai nha…” Bụng vô cùng đau đớn.
-“Rốt cuộc…” Hắn nhìn về phía bụng ta-“Chẳng lẽ? đứa nhỏ của chúng ta…”
-“A…., càng ngày càng đau còn thất thần làm gì? Ngươi nhanh lên a! Ngươi là muốn ta tiếp tục đau chết sao chứ?”
-“Nhanh lên cái gì?”
Tên đáng chết này, muốn tức chết ta a?
-“Ta vựng, gọi bà mụ a” Ta như thế nào càng đau càng muốn mắng chửi người a.
-“A…a…Hiên Viên Ảnh, ngươi hỗn đản này…” Thanh âm mắng chửi người hùng hậu của Kim Mịch Nhi vang vọng cả hoàng cung.
-“Hỗn đản, hỗn đản…” Tại trong bầu trời hoàng cung quanh quẩn thật lâu.