-“Mịch nhi, ngươi còn ở trong này làm cái gì, thiếu gia hôm nay từ kinh thành trở về, tiểu thư chờ ngươi chải đầu kia” Nói chuyện chính là một nha hoàn kêu Tiểu Cúc.
Sở phủ này là một thủ phú (phủ giàu đứng đầu), Lăng Ba Nhi tại Sở phủ có danh nghĩa biểu tiểu thư, nhưng kì thật trong lòng mọi người đều biết nàng chính là chủ mẫu tương lai, đối nàng cũng là cực tẫn a dua. Trừ ta là nha hoàn mới đến này,nàng còn có bốn nha hoàn khác gọi là Tiểu Mai, Tiểu Lan, Tiểu Trúc, còn có Tiểu Cúc vừa gọi ta. Nói thật, ta không nghĩ tới đời này ta sẽ làm nha hoàn cho người ta, lúc trước nghĩ đến Sở phủ này, cũng chỉ là nhất thời quyết định. Hiện tại thực làm nha hoàn cho người ta, trong lòng thật nhiều tư vị. Nhớ lại khi ta ở hiện đại, chính là một con gái cưng trong tay ba mẹ, gia cảnh giàu có.
Sống hai mươi mốt năm qua, ta trải qua những ngày ưu lo đếm trên đầu ngón tay. Nghĩn đến tất cả ở hiện đại, không khỏi mất lạc quan. Nhưng mặc kệ hiện đại hay cổ đại, một vấn đề đầu tiên là –ăn cơm. Nha hoàn, mỗi ngày bưng trà rót nước, quét tước sạch sẽ, việc bận đến hỗn thiên ám địa, ta làm thật không được. Hiện tại ta nghĩ miễn cưỡng tính là một thiết kế sư làm tóc. Bởi vì có một đầu tóc đen dài,cho nên chải đầu là một trong số ít được ta yêu thích, chính là không nghĩ đến sẽ có một ngày ta coi đây là sinh kế. Ta có chút tự giễu.
-“Nhanh lên, ngươi còn đứng đó làm gì, tiểu thư đang chờ kia.” Tiểu Cúc gọi.
-“Thật sự là, không biết tiểu thư thích ngươi ở điểm gì, là kiểu tóc kì quái này sao? Cư nhiên tùy ý ngươi không cần làm cái gì, ngốc tại trong phủ ăn cơm”
Ta lung lay đầu, có lẽ là thời điểm nên rời đi.
-“Tiểu Thư, Mịch nhi đến đây” Tiểu Cúc giắt giọng nói, ngữ khí từ từ.
-“Mịch nhi, ngươi đã đến rồi, mau đến ngồi” Lăng Ba Nhi nói xong liền tiện tay chỉ ý bảo ta ngồi bên cạnh, ta rõ ràng thấy trong ánh mắt của Tiểu Cúc có oán độc.
-“Tiểu thư hôm nay muốn làm kiểu tóc nào?” Ta khách khí hỏi.
-“Mịch nhi, không phải đã nói phía sau không cần phải gọi ta tiểu thư sao? Chúng ta là tỷ muội.”
Ta cười không nói gì.
-“Kia ngươi nói một chút, biểu ca hôm nay hồi phủ, ta tạo kiểu tóc nào nghênh đón hắn” Lăng Ba Nhi cũng không nghĩ, tiếp tục nói.
-“Tiểu thư có bộ dáng rất đẹp, tạo kiểu tóc nào cũng đều rất dễ nhìn” Ta nói lời khách khí – “Ta nghĩ hôm nay, tạo kiểu tóc con bướm, tiểu thư nghĩ thế nào?” Chỉ thấy nàng lien tục gật đầu. Ta tiếp tục nói:
-“Cho nên tin tưởng lấy tư sắc của tiểu thư, khẳng định là có một phen phong tình phiêu dật” Ta nhàn thục tạo kiểu tóc trên đầu nàng, cũng không phải kiểu tóc quá phức tạp, chỉ cần có nước,không có kiểu tóc nào ta làm không được, huống chi nàng có bộ tóc rất đẹp này. Lấy một trâm con bướm cài lên, tiếp tục chọn một đóa hoa phù dung trang điểm. Tuy đơn giản, nhưng xem cũng không tệ lắm.
-“Tiểu thư, đã xong, ngài xem nơi nào cần phải chỉnh lại không.”
-“Tay nghề của Mịch nhi ta rất yên tâm, mỗi lần ngươi chải đầu cho ta ta đều thích còn không được, không cần phải sửa” Lăng Ba Nhi thập phần vừa lòng.
-“Tiểu thư thích là được! Ta trước tiên đi xuống”
Trong lòng có cảm giác buồn bực nói không lên lời, gần nhất cảm giác nhớ nhà tràn lan, nhớ ba ba, nhớ mẹ mẹ, nhớ bạn bè, còn có máy tính của ta, di động, nhớ tất cả của hiện đại, khi ta có cơm ăn ta lại bắt đầu không thích. Cũng là thời điểm nên rời đi nơi này, có lẽ ta nên thử đi tìm xem có phương pháp nào trở về hay không. Nếu không lão ba lão mẹ từ nước ngoài trở về còn không thấy ta trở về, bọn họ nhất định sợ muốn chết. Có lẽ là có mục tiêu, nghĩ, nghĩ, thấy cả người lại có chút sức sống. Ta quyết định trước khi còn không trở về ta phải làm đủ những gì Kim Mịch Nhi yêu thích, phải mang một ít đồ của cổ đại mang về, từ nay về sau bay lên giai cấp thước trùng ( sâu gạo), không cần nghe lão ba thao thao bất tuyệt, hết thảy đều rất hoàn mỹ.
Đầu tiên, ta phải rời khỏi nơi này, sau đó tìm danh sơn tại cổ đại, ngủ tại nhà trọ cao cấp, kiếm được một bao tải vàng bạc của cổ đại, nhìn ngắm tất cả mĩ nam suất khí tại cổ đại! nga …aa…a…