- Tôi đang giúp em lau khô. Hay là em muốn giữ lại làm kỉ niệm hả?
Diệp Mặc Hàn nói một cách cợt nhả.
Kiều Kiều nghe thấy lời này thi gương mặt bỗng nóng lên, vành tay nháy mắt đỏ như trái cà chua, cô ậm ừ nói:
- Đợi...đợi lát nữa tôi tự mình lau.
Cô hoảng loạn mà cởi bỏ cúc áo của hắn, sau khi khuôn ngực rắn chắc lộ ra, Kiều Kiều liền nhìn thấy một mảng vết thương chằng chịt chồng chất lên nhau.
Kiều Kiều bị doạ sợ trợn tròn cả hai mắt. Trên ngực hắn không chỉ có vết cào khi nãy của cô mà còn có rất nhiều vết thương khác, máu không ngừng rỉ ra, nhìn cực kỳ ghê người.
- Anh...anh, sao trên người anh lại có nhiều vết thương thế này?
- Thế nào? Đau lòng sao?
Diệp Mặc Hàn khẽ cười một tiếng, khoé miệng cũng hơi cong lên nở nụ cười ôn nhu.
Bàn tay dừng ở phía dưới sau khi lau khô chất lỏng vẫn chưa rút về, hai ngón tay cố ý xoa nắn núm hoa.
- Ưm...ư...Đừng mà...
Người Kiều Kiều cực kì mẫn cảm, cả người mềm nhũn suýt nữa đứng không vững, hai tay phải chống lấy bả vai hắn mới có thể tạm thời đứng thẳng.
Giờ phút này đèn sáng trưng, cô có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn, bị một người có thể nói là bạn học xa lạ dùng ngón tay cắm vào nơi bí ẩn khiến cô cực kỳ ngượng ngùng.
- Xin anh...đừng m..à...ưm...ư...đừng như vậy...Ưm...tôi...tôi đang giúp anh xử lý vết thương...
Giọng nói mềm mại kiều suyễn khiến Diệp Mặc Hàn thêm hưng phấn, ngón tay cũng di chuyển nhanh hơn.
Sau khi ngón tay rút ra thì hai chân Kiều Kiều mềm nhũn, trực tiếp ngã vào lòng ngực Diệp Mặc Hàn.
Hắn dựa lưng vào ghế, hai tay ôm lấy cô sau đó khẽ cúi xuống hôn lên trán cô.
Giờ phút này Kiều Kiều rất ngượng ngùng cũng rất hoang mang. Tại sao cô lại biến thành như thế này? Bị bạn học xâm phạm như vậy lại không tố cáo với bố mẹ, thậm chí còn phối hợp với hắn lừa dối bố mẹ?!
Kiều Kiều có chút chấp nhận không được, vừa hổ thẹn vừa uỷ khuất nên nước mắt lập tức tuôn trào chảy xuống.
Diệp Mặc Hàn thấy cô đột nhiên khóc nức nở lên thì cũng hoảng sợ, vội vàng bế cô lên sau đó đặt ơ trên giường đắp chăn lại cẩn thận.
- Đừng khóc! Tôi rời đi được!
Diệp Mặc Hàn chưa từng dỗ giành con gái bao giờ nên chỉ tưởng rằng lúc nãy hắn làm cô đau thôi.
Vội vàng cài lại cúc áo sơ mi, hắn đi đến bên cửa sổ quay đầu nhìn Kiều Kiều một cái, nhẹ giọng nói:
- Buổi tối ngủ ngon~~ Ngày mai gặp lại nhé!
Nói rồi, hắn liền nhảy từ cửa sổ ra ngoài rồi rời đi.
Nghe thấy trong phòng không còn động tĩnh nữa thì Kiều Kiều mới xốc chăn lên nhìn thử. Nhưng mà, nhà cô ở tận tầng 3, bò lên còn dễ dàng nhưng mà đi xuống vẫn rất nguy hiểm.
Nghĩ vậy, hai chân cô không chịu khống chế mà xốc chăn đi xuống giường.
Đi đến bên cửa sổ, cô không nhịn được mà thò người ra ngoài nhìn xem.
Diệp Mặc Hàn vẫn chưa đi, cầm mũ ngồi trên xe mô tô, sau khi thấy cô nhìn lại đây thì hắn cười tươi rồi vẫy tay về phía cô.
Kiều Kiều vừa hoảng loạn lại vừa thẹn thùng, vội xoay người đóng cửa sổ lại. Sau khi nghe thấy tiếng xe nổ thì trái tim đập loạn nhịp mới dần dần bình thường lại.
Suốt cả đêm, Kiểu Kiều luôn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh. Bên trong mộng, Diệp Mặc Hàn cười tươi như ẩn như hiện, sau đó là cảnh tượng hắn đối xử với cô lúc nãy...
Kiều Kiều liền đổ lỗi chuyện này cho Diệp Mặc Hàn. Nếu không phải hắn nhiều lần xâm phạm cô thì cô cũng sẽ không mơ mộng xuân như này!
Ngày mai cô nhất định phải gặp cô giáo chủ nhiệm xin đổi ngồi sang chỗ khác!