Bố mẹ Kiều Kiều thấy Diệp Mặc Hàn lập tức đồng ý như vậy, chỉ đành dẫn hắn lên trên tầng.
Nhưng nhìn thấy con gái đi ở phía trước trầm mặc không nói gì, mà bước đi cũng có chút kì quái.
Ông Doãn định mở miệng dò hỏi thì Diệp Mặc Hàn liền nói:
- Cô chú, hôm nay đều là do cháu cả. Em ấy giúp cháu ôn tập bài vở đến tận tối, vì suốt ruột về nhà nên mới ngã một cái, cho nên cháu mới lái xe đưa Kiều Kiều trở về.
- Ồ, thì ra là như vậy! Không sao đâu! Dù sao Kiều Kiều vừa mới chuyển đến trường, còn không có bạn bè nào cả, hai cháu có thể hỗ trợ nhau học tập thì tốt quá!
Ông Doãn vỗ vai Diệp Mặc Hàn, cười nói.
Kiều Kiều nghe thấy vậy liền quay đầu lại trừng Diệp Mặc Hàn một cái, sau đó chịu đựng đau đớn đi nhanh lên tầng.
Lúc ăn cơm, tính xấu của Diệp Mặc Hàn vẫn không đổi, cố ý ngồi dựa gần Kiều Kiều, mỗi khi bố mẹ cô không chú ý liền dùng chân cọ đầu gối, cọ đùi cô.
Mặc dù Kiều Kiều rất tức giận nhưng cũng không dám nói gì, chỉ đành làm lơ hắn.
Cơm xong xuôi, bố mẹ Kiều Kiều thuận miệng mời Diệp Mặc Hàn ăn chút hoa quả rồi hẵng đi, hắn thế mà lại không biết xấu hổ, lập tức đồng ý.1
Lúc bố mẹ Kiều Kiều đi vào phòng bếp gọt hoa quả, Diệp Mặc Hàn còn mặt dày ngồi xuống sô pha cạnh Kiều Kiều, dán vào sát tai cô thì thầm hỏi:
- Còn đau nữa không? Hay là xíu nữa tôi đi mua ít thuốc giảm sưng cho em dùng nhé!
- Anh có thể câm miệng lại được không!
Kiều Kiều nhỏ giọng quát.
Tính cách cô vốn nhút nhát cho nên dù là tức giận thì giọng nói vẫn mềm như bông, không hề có chút uy hiếp nào.
Diệp Mặc Hàn lại bỗng ngoan ngoãn nghe lời mà ngậm miệng lại.
Sau khi hai người không nói gì nữa, từ trong phòng bếp bỗng truyền lại tiếng nói chuyện của bố mẹ Kiều Kiều.
- Vụ hải sản này phải làm sao bây giờ? Nếu như bị bến tàu giữ hai ngày thì chắc chắn xong đời rồi.
Bà Doãn lo lắng nói.
Ông Doãn càng lo lắng sốt ruột, thở dài nói:
- Ngày mai tôi đi hỏi thử xem, làm gì có chuyện vô duyên vô cớ lại giữ hàng của chúng ta. Đúng là không coi pháp luật ra gì mà!
- Tôi nói rồi mà! Tên mới thăng chức này không giống với người trước, dù sao cũng nên đút lót ít tiền. Con gái chuẩn bị thi đại học rồi, nếu số hải sản này có chuyện gì thì làm sao có tiền để Kiều Kiều tiếp tục vào đại học.
Mặc dù hai người đã nói rất nhỏ, nhưng mà phòng không có cách âm, hơn nữa Kiều Kiều và Diệp Mặc Hàn lại không nói chuyện cho nên tất cả lời bố mẹ Kiều Kiều nói, hai người đều nghe không sót từ nào.
Kiều Kiều vốn dĩ đã cảm thấy uỷ khuất, lại nghĩ đến bố mẹ cực khổ kiếm tiền cho mình đi học, mà cô lại không tập trung học tập, hơn nữa còn gặp phải tên Diệp Mặc Hàn này...
Nghĩ đến đây, trong lòng ngổn ngang trăm cảm xúc khiến nước mắt cô bỗng tuôn trào ra.
Sợ bố mẹ nhìn thấy mình khóc, Kiều Kiều vội vàng đứng dậy chạy về phòng.
Diệp Mặc Hàn thấy cô đột nhiên khóc thì cũng hoảng loạn, vội chạy theo cô về phòng, đóng cửa lại rồi nhẹ nhàng hỏi:
- Làm sao thế? Lúc nãy khiến em đau sao? Em có muốn đi bệnh viện kiểm tra chút không?1
Kiều Kiều vẫn không đáp lại, nằm úp mặt vào giường khóc nức nở. Diệp Mặc Hàn đứng ở một bên lo lắng đến nỗi mồ hôi đều ứa ra.
- Rốt cuộc làm sao vậy?
Diệp Mặc Hàn cúi người xuống dò hỏi.
Lúc phá thân Kiều Kiều cũng không khóc đau lòng như thế này, chẳng lẽ là do việc buôn bán của bố mẹ Kiều Kiều xảy ra trắc trở khiến cô ấy đau lòng như này sao?
- Nếu là chuyện của bố mẹ em thì anh có thể giúp đỡ. Đừng khóc nữa, em khóc khiến anh rất hoảng loạn!
- Không liên quan đến anh! Tôi không cần anh giúp đỡ!
Kiều Kiều hé một nửa mặt nhỏ giọng nói.
Thấy Kiều Kiều đáp lại, Diệp Mặc Hàn càng chắc chắn cô ấy khóc vì chuyện của bố mẹ, trong lòng liền quyết định mai sẽ đi giải quyết chuyện này.
Sau đó, Diệp Mặc Hàn vẫn không ngừng ở một bên dỗ dành Kiều Kiều.
- Được rồi, đừng khóc nữa mà...
Một lúc sau.
Bà Doãn đến gõ cửa, còn tưởng rằng hai đứa đang ở bên trong học tập nên cũng không muốn quấy rầy, mang đĩa hoa quả vào rồi liền đi ra phòng.
Nhìn đĩa hoa quả có một chùm nho trong suốt, Diệp Mặc Hàn liền nghĩ đến video xem lúc trước, chân giữa phía dưới lại cứng lên.1
Nhưng vì cơ thể Kiều Kiều vừa mới trải qua lần đầu tiên, cơ thể không chịu nổi hắn đòi hỏi nữa, cho nên Diệp Mặc Hàn chỉ đành chào tạm biệt bố mẹ Kiều Kiều rồi ra về.
Mà Kiều Kiều bởi vì lúc chiều trải qua lăn lộn nhiều lần, cho nên tối nay rất sớm liền chìm vào mộng đẹp...