Bởi vì buôn bán của cha mẹ không hay cố định cho nên cô thường xuyên phải chuyển trường, mỗi lần kết bạn mới thì không lâu sau lại bị chia cách, vì vậy cô cũng không hay kết bạn với người khác, danh sách bạn bè trên Wechat cũng rất ít, ngoài bố mẹ, họ hàng ra thì chỉ có lác đác vài người bạn.
Nhưng mà diện mạo cô lại rất xinh xẻo, mỗi khi chuyển trường thì đều có một đống nam sinh chen chúc xin thông tin liên hệ với cô, cho nên cô cũng dần dần học được cách từ chối:
- Xin lỗi, tớ không hay dùng Wechat hay ứng dụng mạng xã hội.
Dáng vẻ của cô là hình mẫu lí tưởng của đa số nam sinh, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng nõn, mắt phượng môi anh đào cùng sống mũi cao.
Đặc biệt là một đôi mắt long lanh trong sáng giống như trẻ em, loại hình Tiểu Bạch Thỏ này không chỉ thu hút nam nhân mà còn thu hút cả sói xám.
- Số điện thoại cũng được, có thể nhắn tin hoặc gọi điện.
Các nam sinh vẫn chưa từ bỏ ý đồ.
Kiều Kiều giả bộ như không nghe thấy gì, cúi đầu gắp xúc xích cắn ăn, môi anh đào màu hồng đỏ ngậm lấy cây xúc xích dài, khi cắn thì hơi lắc nhẹ bên miệng.1
Các nam sinh nhìn thấy vậy thì hít thở ngày càng trở lên dồn dập.
- Diệp Mặc Hàn đến rồi...
Kiều Kiều nghe được lời này thì ngẩng đầu lên, lại thấy mấy nam sinh vừa mới nãy còn vây xung quanh cô giờ đã chạy tan rã, trước mặt cô bây giờ trống rỗng không một bóng người.
Chỉ thấy Diệp Mặc Hàn đang đi nhanh về phía này sau đó chậm rãi ngồi xuống trước mặt cô, tóc hắn hơi ướt, mặt cũng có một vài giọt nước chưa khô, ngay cả cổ áo đồng phục cũng bị ướt, chắc là mới đi rửa mặt xong.
Sau khi cắn một miếng xúc xích, Kiều Kiều để nửa cây xúc xích còn dư lại xuống khay, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy Diệp Mặc Hàn nói:
- Không mời tôi ăn bào ngư mà lại một mình đi ăn xúc xích trước sao.
- Tôi vừa mới xem rồi, trường học không có bào ngư, để hôm khác tôi mời sau nhé.
Kiều Kiều nhỏ giọng nói, trong trường cả nam nữ đều sợ hắn như thế, chắc hẳn khi hắn tức giận nhất định rất đáng sợ. Vì thế cô không thể làm hắn khó chịu, cố gắng thuận theo hắn mới là tốt nhất.
- Nhà ăn không có, nhưng em lại có đó ~1
Hắn nhướn mày nhếch môi nói, cả người cũng dựa vào bàn ăn rồi nhìn chằm chằm cô.
Kiều Kiều sợ hãi trốn tránh, đôi mắt ngập nước nhìn hắn rồi nói một cách vô tội lại nghiêm túc:
- Tôi không có…
Nghe thấy câu trả lời của cô, Diệp Mặc Hàn cười khẽ rồi nói:
- Thật muốn ăn em ngay lúc này ~.
Kiều Kiều cảm thấy không thể nào hiểu được ý trong lời nói của hắn, vì sao năm lần bảy lượt đều nói muốn "ăn" cô, rốt cuộc hắn muốn làm cái gì?
Mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng vì để làm rõ mọi chuyện nên cô cổ vũ bản thân, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Diệp Mặc Hàn rồi nói:
- Vì sao lúc nào cũng nói muốn "ăn" tôi?
- Thực sự nghe không hiểu? Không sao cả, không bao lâu nữa sẽ hiểu thôi, em mau ăn tiếp xúc xích đi, tôi đi lấy cơm.
Diệp Mặc Hàn nói xong liền đứng dậy đi về phía lấy cơm, Kiều Kiều thấy hắn đi rồi mới thở mạnh một hơi, chỉ cần cùng hắn nói chuyện cô đều cảm thấy rất áp lực. . Truyện Đông Phương
Nhưng mà ngay sau đó hắn lại bưng theo một khay cơm ngồi ở đối diện cô.
Tên Diệp Mặc Hàn này đúng là trùm ở trường học, vào giờ ăn trưa như này thì nhà ăn rất trật trội, nhiều khi còn hết chỗ mà ngồi.
Thế mà bọn họ lại chỉ có 2 người ngồi ở bàn dành cho 4 người, cũng không thể trách bọn họ được bởi lẽ chả có ai dám qua đây mà ngồi. Ai chả sợ hãi tên Diệp Mặc Hàn này cơ chứ.