Phòng thí nghiệm ướp lạnh ở tháp truyền hình, tầng thứ ba căn cứ B thị.
Đường Á theo ngón tay thiếu niên dùng lực chậm rãi thả lỏng, sau một phen giãy dụa cậu đã hạ quyết định, ngẫm lại mới thấy vừa nãy mình có chút buồn cười, cậu có cái gì cần lo lắng cơ chứ? Cậu vẫn luôn nghiêm khắc kiềm chế sinh hoạt của bản thân là vì cái gì? Là để sống sót ở mạt thế, cậu có thể vì thế mà tay nhiễm máu tươi sát nghiệt sâu nặng nhưng không thể vi phạm lương tâm của chính mình.
Trong mạt thế có nhiều điều xảy ra mà không ai biết trước được, cậu không muốn lại phải hối tiếc. Bích thủy tâm quyết cũng chỉ dạy cậu phải “Ứng thế tùy tâm” – ứng thế là muốn mượn lực, thuận gió mà lên, tùy tâm chính là đạo pháp tự nhiên, không vi phạm tâm của mình. Con người khi sinh ra ngoại trừ việc tìm đến cái chết muốn làm gì thì có thể làm cái đó, binh đến tướng chắn nước đến đất ngăn, hơn nữa cậu còn có không gian này là thần khí, một khi đã như vậy tội gì ủy khuất bản thân, không dựa theo tâm của mình mà làm?
Đường Á nắm chặt lấy tay của Đường Ngao, đôi mắt thiếu niên cao lớn phản chiếu hình ảnh khuôn mặt nhu hòa của cậu. Đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng siết chặt lấy bàn tay rộng lớn của thiếu niên, lên tiếng: “Hành động!”
Lại bị thiếu niên cầm chặt tay ý bảo cậu lắng nghe cẩn thận, cậu hết sức chăm chú lắng nghe, quả nhiên nghe được tiếng bước chân ồn ào từ xa lại gần, có rất nhiều người đang đi tới.
Tiếng động ngừng lại, một đám nhân viên mặc áo đồng phục trắng đi tới, có người đi đến trước các lọ thủy tinh thuần thục lấy mẫu, có người đã xử lý xong tiêu bản đưa vào bình thủy tinh đổ đầy chất lỏng, còn có một người đi đến bên cạnh Lý Lâm vỗ vai cậu ta nói: “Giáo sư nói đứa bé này vô dụng, không phải cậu phụ trách nó sao? Xử lý nhanh đi.” Hắn và Lý Lâm đi theo làm trợ thủ của giáo sư Quan, tên hắn là Bình Hoằng Soái, bình thường quan hệ với Lý Lâm cũng không tệ lắm, hai người thường xuyên giúp đỡ che giấu cho nhau.
“Tôi biết rồi, cám ơn.” Lý Lâm lộ ra tươi cười dữ tợn. Cậu ta đương nhiên biết giáo sư và Bình Hoằng Soái có ý khác nhau: giáo sư Quan là muốn cậu ta giao bé cho quân đội xử lý, quân đội có lẽ sẽ tìm người thu dưỡng nó; còn ý của Bình Hoằng Soái là tùy cậu ta xử lý, hắn sẽ yểm trợ. Ở cái thời buổi này, ai sẽ quan tâm một đứa trẻ biến mất cơ chứ? Hai người trao đổi ánh mắt ngầm.
Đường Á tránh ở chỗ tối, nghe rõ từng tiếng thấy rõ từng biến chuyển trên vẻ mặt của hai người, dĩ nhiên cũng hiểu được bọn họ không có ý tốt, thế mới phát hiện mình vẫn không hoàn toàn hiểu rõ Lý Lâm. Cậu ban đầu tưởng rằng Lý Lâm chỉ là người ích kỷ nham hiểm mà thôi, lúc trước đẩy cậu vào bầy tang thi là vì lợi dụng cậu để ngăn cản tang thi, nhưng hiện tại xem ra có lẽ lúc đó mục đích chủ yếu chính là muốn cậu phải chết. Rốt cuộc cậu và cậu ta có thù hận gì? Đến nỗi một đứa trẻ không có năng lực hành động cũng có thể chọc cậu ta muốn giết?
Có vài người rất khó học được cảm ơn, nhưng chỉ một sự việc hết sức bé nhỏ lại bị phóng đại rất nhiều lần thậm chí sinh ra thù hận. Cừu hận giống như ***g giam, một khi bị nhốt trong đó thì ngay cả thế giới qua ánh mắt cũng sẽ thay đổi — mặc kệ nhìn cái gì, phủ trước mắt bọn họ cũng là hận thù cùng vướng mắc. Ban đầu chỉ là có chút chuyện không vừa ý với “kẻ thù” nhưng vào trong mắt cũng sẽ thành khó tha thứ, lập tức có thể đổ ngay tội lỗi lên đầu đối phương thế nhưng trên thực tế là do chính họ tự dệt thành một cái ***g giam hãm chính mình, là bọn họ tùy ý buông thả bản thân khiến cho ác ma càng quấn lấy.
Họ xem như tự hại chết chính mình, càng tiến càng khó, hơn nữa chính họ lại chẳng thể ngộ ra.
Một khi đã như vậy, thù mới hận cũ chấm dứt một lần luôn đi! Đời trước cậu đã đẩy tôi xuống địa ngục, đời này để tôi tiễn cậu qua bên đó nếm thử quả đắng chính mình đã gây ra đi!
Đêm nay trăng tròn mười lăm rất sáng, từ sau khi mạt thế xuất hiện nào có ánh trăng chiếu xuống trái đất sáng tỏ như vậy, mặc dù không có ai thanh thản ngắm trăng nhưng căn cứ đã công bố tin tức chế tạo thành công vắc-xin phòng bệnh không thể nghi ngờ trở thành tia hi vọng của những người sống sót trên toàn quốc. Tuy rằng ánh sáng này còn rất yếu nhưng bọn họ đều tin tưởng tương lai sẽ ngày càng tươi đẹp, tang thi sẽ không còn đáng sợ, mạt thế rất nhanh sẽ trôi qua.
Tại thời điểm vài người sống sót vui mừng củng cố ý chí chiến đấu mãnh liệt, bọn họ chẳng hề hay biết cách chỗ họ không xa: mặc kệ là tang thi du đãng không có mục tiêu hay là tang thi may mắn bắt được chuột đồng nhét vào miệng, chúng đều đột nhiên đồng loạt dừng động tác, mặt mũi bị dính máu cùng nước bùn trở nên vặn vẹo, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì. Cuối cùng vô số tròng mắt trắng dã đều hướng về cùng một phía, sau đó nhóm tang thi du đãng bắt đầu bước đi, nhóm tang thi đang ăn thì lưu luyến do dự nhìn đồ ăn đã bắt đến tay nhưng rốt cuộc bị ý thức sợ hãi chèn ép, chúng nó đấu tranh một lúc vừa ném đồ ăn vừa nghiêng nghiêng ngã ngã dồn về một hướng.
Cao Đào nghiêng người dùng toàn bộ sức mạnh chặn lại cửa gỗ, nhưng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn khe nứt trên gỗ càng lúc càng lớn, bầy tang thi ngoài cửa đập phá càng ngày càng dữ dội. Khi anh cảm giác chính mình kiên trì không nổi nữa, có lẽ sẽ phải chết ở nơi này — tiếng đập phá đột nhiên im bặt! Sau đó là tiếng bước chân ồn ào dần dần rời xa cho đến khi biến mật hoàn toàn, bốn phía một mảnh tĩnh mịch, nhòm qua khe cửa chỉ thấy bãi đất trống trải. Cao Đào thở gấp ngồi phịch xuống đất, quần áo của anh ướt đẫm mồ hôi lúc này mới phát hiện vừa rồi anh chính là dựa vào sức lực toàn thân chống đỡ, hiện tại sức lực đột nhiên bị rút sạch, ngay cả ngón út cũng không thể động đậy.
Cảnh tượng giống như vậy cũng diễn ra ở nhiều nơi trên toàn quốc. Có vài người phát hiện loại hiện tượng này nhưng không biết ý nghĩa là gì, nếu vệ tinh còn có thể sử dụng bọn họ chắc chắn sẽ nhìn thấy một cảnh tượng: tại một nơi ánh sáng bao phủ, các tang thi phân tán khắp nơi trên đất nước dần dần hội tụ lại với nhau, giống như những giọt nước hòa quyện lại sẽ trở nên lớn hơn. Nhiều giọt nước gộp lại sẽ trở thành một dòng nước nhỏ, sau đó là dòng sông lớn…… Có đường đi đường, không đường tìm đường, chỉ cần có thể đi đám tang thi liền không biết mệt mỏi hướng về một phương hướng. Tang thi đen bẩn hợp lại với nhau tựa như dòng nước từ nơi cao chảy xuống thấp, từ bốn phương tám hướng không dấu vết đổ về trung tâm.
Mơ hồ bị chúng nó tập hợp bao vây chính là căn cứ B thị, mà cách đó hơn 10 km có một thân ảnh cao to cũng đang tiến đến nơi này, từ người nó thanh âm kì dị lan truyền rất xa, đi theo phía sau nó ngoại trừ tang thi tiến hóa bậc hai người đầy gai xương còn có mười hai tang thi sức mạnh. Chúng nó trực tiếp tiếp thu sóng âm phát ra từ tang thi trí lực, không có ngoại lệ bị tang thi trí lực áp bách cơ hồ ngẩng đầu không nổi, giống như có hổ hay sói ở bên người khiến người khác lạnh run run — đây là một loại đẳng cấp uy nghi mà kẻ bề trên tạo thành khó có thể vượt qua.
Lúc này tại căn cứ B thị, Đường Á kiên nhẫn chờ đợi những nhân viên khác trong phòng thí nghiệm lần lượt rời đi, đợi đến khi toàn bộ gian phòng ngoại trừ cậu và Đường Ngao thì chỉ còn Lý Lâm, chân trước bước tới một bước, tay cầm lấy gậy sắt từ trong không gian, thân thể thanh niên xinh đẹp căng thẳng cong người chờ phát động, thiếu niên cao lớn bên người của cậu cũng cong người lại, cơ thịt căng lên như chuẩn bị xuất phát, chỉ cần thiếu niên mong muốn là sẽ như mũi tên rời khỏi cung. Đột nhiên thiếu niên ngưng lại động tác bởi vì hắn nghe được một thanh âm.
Không chỉ thiếu niên, cùng lúc đó còn có nhân viên công tác trực đêm tại tháp truyền hình, bọn họ đột nhiên tiếp thu một tín hiệu không rõ từ đâu. Tín hiệu này không bị ngăn trở mà trực tiếp vang lên tại đài điều khiển, đó là âm thanh của một người trưởng thành có tông giọng trầm từ tính, khẩu âm có chút kỳ quái giống như là người ngoại quốc lần đầu tiên nói tiếng của nước Z vậy, ngay cả lô-gic trong câu từ cũng lạ lùng.
Nếu Đường Á ở trong này thì lập tức sẽ biết phương thức nói chuyện của “hắn” giống hệt như khi Đường Ngao mới học nói chưa được bao lâu, nhưng không thể phủ nhận thanh âm của “hắn” rất êm tai, nếu không phải xuất hiện quỷ dị như vậy không chừng trong thời bình cũng sẽ là một biên tập viên vô cùng được hoan nghên, thế nhưng vào giờ phút này đột nhiên xuất hiện không có dự báo trước, muốn chặn lại cũng không được, trừ bỏ quỷ dị thì vẫn là quỷ dị. Duy nhất đáng được ăn mừng phỏng chừng chính là chỉ vang lên ở đài điều khiển chứ không truyền tới toàn bộ căn cứ gây ra khủng hoảng.
Nhân viên trực dĩ nhiên sẽ không nghĩ nhiều như vậy nhưng đột nhiên xuất hiện âm thanh mà lại chỉ nói đúng một câu, sau đó không phát ra bất cứ tiếng động gì nữa, nếu không phải thiết bị tự động ghi âm vẫn mở bọn họ có lẽ sẽ tưởng rằng tiếng nói vừa rồi chỉ là ảo giác. Giọng của người đàn ông kia khàn khàn: “Giao ra. A Lại Da. Nếu không. Toàn bộ. chết.”
Tuy rằng giọng của “hắn” rất kỳ quái, nhưng chỉ cần người đã nghe qua đều biết trong lời này chứa bao nhiêu sát khí, biết “hắn” không phải đang nói đùa.
Những lời này lập tức bị truyền đi trong tháp truyền hình, vô số quan viên chính khách đang ngủ say cũng bị đánh thức, mỗi người đều bị nội dung câu nói này xua sạch cơn buồn ngủ, vội vàng mặc quần áo bằng tốc độ nhanh nhất vọt tới phòng họp triển khai hội nghị khẩn cấp. Đối với từng chữ đều tiến hành cân nhắc phỏng đoán hàm ý cẩn thận, bọn họ cuối cùng đưa ra một kết luận: Chủ nhân giọng nói này muốn căn cứ B thị giao ra một người hoặc là một cái gì đó tên “A Lại Da”, nếu không giao ra hắn sẽ lấy mạng của toàn căn cứ!
Điều này nghe thực hoang đường, các vị lãnh đạo nhất thời không thể xác định đây rốt cuộc có phải chỉ là một trò đùa hay không, muốn lấy mạng của toàn bộ người trong căn cứ? Khẩu khí cũng quá lớn. Nhưng bầy tang thi đang dần tập hợp lại gần không phải là giả, binh lính gác đêm ở chỗ cao đều thấy được phía xa xa số lượng tang thi khổng lồ gây ra vô số rung động, đang chực chờ hướng về căn cứ. Bốn phương tám hướng dưới màn trời ban đêm tập trung vô số tang thi rậm rạp như thể nước thủy triều đen đang nhô cao hàng trăm mét, chuẩn bị đổ ập từng cơn vào B thị, chiếm khoảng diện tích đến gần 20.000 km2.
Thời điểm này khi đối diện với ‘cơn sóng tang thi’ B thị trông thật yếu ớt, tựa như hàng đá ngầm nhỏ bé lộ ra trước sóng biển nhô cao, cho dù tường đồng vách sắt của con người đứng trước hiện trạng này cũng sẽ không chịu nổi một cuộc tấn công như vậy.
Đêm 12 tháng 6 năm 2014 nhất định sẽ là một đêm không bình yên, bất luận đối với tang thi hay là nhân loại, tuy rằng phần lớn con người còn chưa ý thức được có một ngày nguy hiểm vô cùng lớn sắp tấn công căn cứ, B thị vốn dĩ là thủ đô của nước Z, không chỉ là căn cứ lớn nhất mà còn là cái đích cho người sống sót hướng tới, là tinh thần trụ cột của những người đang không ngừng chiến đấu với tang thi, nếu lần này bị hạ gục tan tác thì sẽ là đả kích nghiêm trọng với nước Z.
Tựa như một con thuyền đang trong sóng gió bão bùng mà mất đi ngọn hải đăng, bóng tối sẽ xâm lấn toàn bộ tâm hồn mọi người, thứ chờ đợi nó chỉ có thể là vận mệnh bị chìm sâu dưới lòng đại dương một cách tuyệt vọng.