Dạo gần đây, Triệu Đông Đông phát hiện ba ba của bé thường hay vui vẻ ngâm nga một bài hát nào đó, với lại, hừ… giai điệu không có êm tai chút nào.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Triệu Tịch ở nhà quét tước vệ sinh toàn bộ phòng ốc, trong đầu không ngừng liên tục mở đi mở lại ca khúc mà Tần Mục Dương hát ngày đó. Tên của ca sĩ là gì thì cậu không biết, chỉ loáng thoáng nhớ được giai điệu bài hát là như vậy rồi như vậy thôi. Vì thế, bất kể lúc nào rãnh rỗi không có chuyện gì làm, cậu liền hừ hừ rên rỉ giai điệu của bài hát.
Triệu Đông Đông ôm gấu bự khó nhọc chạy tới, vỗ vỗ cái mông của ba ba.
Triệu Tịch 囧, nghiêm mặt, “Không được vỗ mông của ba!”
Triệu Đông Đông nghiêng đầu, không hiểu.
Triệu Tịch thở dài phất phất tay, đánh đuổi nhóc con qua một bên, tiếp tục lung ta lung tung rên rỉ bản tình cả của mình.
Triệu Đông Đông đem gấu bự chèn lên hai lỗ tai, đứt hơi khản tiếng rống: “Ba ba đừng hát nửa mà! Khó nghe muốn chết! A a a a!” (2 zợ chồg ai cũng hát zở như ai :]])
Triệu Tịch cả kinh, thả rơi cây lau nhà trong tay xuống sàn một cái “ầm”, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi. Cậu vỗ ngực một cái, ngượng ngùng hỏi: “Bộ khó nghe lắm sao?”
Mặc dù Triệu Đông Đông còn nhỏ, nhưng mà người ta cũng có tế bào âm nhạc trong người chứ bộ, giống như Vịt Con với Tiểu Yến Tử ở nhà trẻ của bé hát hay quà chừng luôn!
Triệu Tịch nhìn con trai đang nghiêm túc gật đầu, lòng tự trọng của cậu không khỏi bị đả kích một trận, lại nghĩ đến bộ dạng hôm đó của người ấy khi hát tình ca, cậu không kìm được liền nở nụ cười.
Triệu Đông Đông nhìn thấy vẻ mặt ba mình lúc thì có vẻ rất đau lòng lúc thì chẳng hiểu sao nở nụ cười hạnh phúc, bé sợ hãi ôm gấu bự vào lòng, quen tay cuổm luôn điện thoại di động của ba, chui vào trong phòng gọi điện thoại.
Buổi tối, Triệu Tịch đến quán bar làm việc,năm mới vừa qua, bầu không khí bên trong vẫn rất náo nhiệt.
Quản lý theo thường lệ thả vào trong ngực cậu hai bình rượu, rồi hướng cửa thang máy chép chép miệng. Triệu Tịch hiểu ý, không nói hai lời cầm hai bình rượu vào trong.
Mấy ngày nay, bọn Phương Tần đều không có đến chơi, trong quán bar hiện tại cũng chỉ có quản lý cùng nhân viên phục vụ đang bận rộn làm việc.
Triệu Tịch lên lầu ba, hắng giọng một cái, gõ cửa. Cho dù đã cách một tầng cách âm, bên ngoài vẫn có thể nghe rõ mồn một thanh âm điếc tai nhức óc vọng ra. Cậu thậm chí có thể nhận ra bài hát đang mở bên trong có tựa đề là gì.
Cửa mở, bên trong quả nhiên là một mảnh bẩn thỉu ô uế, không ít nam nam nữ nữ đang lăn lộn cùng một chổ.
Triệu Tịch thản nhiên đi vào, đặt bình rượu lên bàn, vừa muốn quay người, cánh tay lại bị một người nào đó tóm lấy, một mùi rượu nồng nặc lập tức phả vào mặt cậu. Người kia lại trầm thấp cười nói: “Anh bạn trẻ đừng vội đi vậy chứ, theo đại gia chơi một chút đi nào.”
Triệu Tịch xoay người lễ phép đẩy tay hắn ra, nhàn nhạt từ chối, “Xin lỗi tiên sinh. Chúng tôi không cung cấp loại dịch vụ này. Nếu như ngài có yêu cầu, tôi có thể giúp ngài gọi —— “
“Ôi, đừng nghiêm túc như vậy chứ.” Bàn tay to phệ của người đàn ông xoa cổ của cậu, rồi từ từ di chuyển xuống, “Anh đã quan sát cậu mấy ngày nay rồi, thật vất vả mới bắt chuyện được, tới chơi với anh một lát đi!”
Người này rõ ràng đã uống có chút say, câu nói sau cùng của gả làm cho Triệu Tịch đều nổi hết da gà, đã vậy những người ở xung quanh còn cố tình khi có khi không giễu cợt gây rối.
Người kia nghe được tiếng ồn ào của đồng bọn nhất thời cũng cảm thấy phấn chấn hơn hẳn, bàn tay lạnh lẽo một đường từ cổ trượt thẳng xuống. Triệu Tịch vốn cũng không phải là loại ngu ngốc mặc cho người khác làm thịt mình. Mấy năm trước, lúc còn chưa quen Tần Mục Dương, cậu cũng đang làm nghề này, coi như cũng có chút hiểu biết về hành vi mà người trước mặt sắp sửa làm ra. Đơn giản chính là vì tâm tình không tốt, hoặc là do sự náo động của đồng bọn trước mặt khiêu khích, hắn đơn giản chỉ muốn bắt cậu nghe lời mà thôi.
Triệu Tịch rũ mắt, bình tĩnh nói: “Tiên sinh, không phải tôi không muốn phục vụ các người. Thật sự là quán của chúng tôi có quy định như vậy, nếu không tôi sẽ bị trừ tiền lương đó!”
Câu cuối cùng, cậu cố ý nói một cách vô cùng đáng thương, người kia sửng sốt một chút, rồi móc từ trong túi ra một bóp tiền dày cộp, hào phóng lôi ra một xấp tiền, nhét một mạch vào trong túi áo trước ngực của Triệu Tịch, tay còn lại vẫn đang đắm đuối sờ mó xương quai xanh bóng loáng của cậu.
Triệu Tịch giật mình một cái, chậm rãi đem tiền bỏ vào túi quần, sau đó nặn ra một nụ cười tươi rói trên mặt,: “Nếu không tiên sinh, tôi kính ngài một ly được không?”
Nam nhân hừ lạnh một tiếng, người bên cạnh đã sớm đem ly rượu rót đầy đưa tới.
Triệu Tịch nuốt nước miếng, nhắm tịt hai mắt uống hết một hơi, chưa đợi đặt ly xuống thì một trận trời đất quay cuồng đã ập tới, phương hướng trước mắt nhanh chóng trở nên mơ hồ.
Đầu Triệu Tịch như bị nổ tung, tay cấp tốc đưa vào bên trong túi quần nhấn một cái, giây kế tiếp đã bị người đẩy nằm lên trên ghế sa lông.
Nam nhân một bên kêu cậu nhỏ giọng một chút, một bên đã không thể kiềm chế hôn tới tấp lên trên cổ rồi đến môi của cậu.
Triệu Tịch dồn hết sức lên cánh tay, nhưng làm thế nào cũng không thể đẩy người phía trên ra được. Cổ họng rát khô, ngay cả một tiếng kêu cứu cũng không thể thốt nên lời, trước ngực dần dần truyền tới một cảm giác mát mẻ.
Đúng lúc này, điện thoại trong túi quần đột nhiên điên cuồng reo vang, người đàn ông bị dọa đến thiếu chút té ngã ra đất, căm tức móc di động từ trong túi cậu ra, cũng không thèm nhìn một cái liền cúp máy. Thị lực của Triệu Tịch đã hoàn toàn mơ hồ, buồn bực suy đoán vì sao quản lý vẫn còn chưa lên cứu mình!?
Mùi rượu trong khoang miệng của người đàn ông nồng đậm vô cùng, gặp tựu lượng Triệu Tịch vốn đã không tốt, liền bị hun đến thần trí càng thêm mơ hồ, một bên vừa trốn một bên vừa liều mạng nhấn nhấn điện thoại trên ghế salông.
Cuối cùng cậu rốt cục cũng nghe được tiếng gõ cửa, Triệu Tịch không ngừng niệm niệm a di đà phật trong lòng, vừa híp híp mắt nhìn về phía cánh cửa, nhưng đó không phải là thân hình bụ bẫm quen thuộc của quản lý.
Hô hấp của Triệu Tịch hơi hơi ngưng trệ, trợn tròn mắt không tin vào hình ảnh trước mắt của mình.
Tần Mục Dương chậm rãi đi tới, đem cậu kéo lên từ trên ghế sa lông, để cậu dựa vào trước ngực của hắn.
Phía sau, Phương Tần chậm rãi tiến lên trước, tự tiếu phi tiếu chỉ chỉ Triệu Tịch, “Bất kể ai đến đây cũng đều là khách quý của chúng tôi, quán bar của tôi tuy rằng nhỏ bé, nhưng quy chế cho nhân viên vẫn nhất định phải có. Không biết qúy khách có thể để cho cậu ta quay về với cương vị của mình được chưa ạ?”
Đèn trong phòng cũng được bật sáng, soi rõ từng gương mặt của đám người đang nằm la liệt trên ghế sa lon.
Sắc mặt của Tần Mục Dương đã khó coi cực kì, mà đứng ở chính giữa, tên nam nhân đã giở trò đồi bại với Triệu Tịch vừa nãy, khi nhìn thấy mặt của hai người bọn họ lập tức liền thay đổi khẩu khí, vội vã đứng lên, còn không biết xấu hổ nói: “Hóa ra là bạn của Tần tổng, thực là thất lễ, thất lễ quá, ha ha, ha ha…”
Trái tim của Triệu Tịch không ngừng nhảy lên kịch liệt, ôm cứng cánh tay rắn chắc, mạnh mẽ của người bên cạnh. Cậu so với Tần Mục Dương thấp hơn nửa cái đầu, mà giờ phút này lại vì uống rượu say nên không thể nhanh chóng khôi phục như cũ, tay chân đều có chút rã rời, miễn cưỡng khoác ở trước ngực nam nhân, nhìn hai người lúc này có vẻ rất mập mờ.
Tần Mục Dương nhàn nhạt gật đầu, nghe Phương Tần báo lại một vài chi tiết, sau đó ôm người quay lưng đi ra ngoài.
Phương Tần thở dài im lặng nhún nhún vai, cười híp mắt nói với người ngồi trên ghế, “Không bằng để tôi đến uống rượu cùng các vị nha?”
Triệu Tịch bị kéo đi lảo đảo một đường, cậu láng máng cảm thấy tình huống này hình như rất quen thuộc. Cậu thậm chí có thể cảm giác được người ở trước mặt này đang không rõ vì sao mình tức giận, trong lòng hắn chắc hẳn càng hỗn loạn hơn, không biết nên lấy tâm tình gì đối đãi với cậu.
“Được rồi, được rồi…” Triệu Tịch hơi vùng vẫy, ngăn cản bước chân của người đàn ông.
Tần Mục Dương quay lại, lạnh lùng nhìn xuống, cười nhạo nói: “Trước đây cậu không phải rất nhanh mồm nhanh miệng sao, tại sao còn để cho đối phương ép rượu như thế hả?”
Lời nói mang theo ý tứ ghét bỏ cùng căm giận, Triệu Tịch á khẩu không trả lời được, bầu không khí lại càng thêm khẩn trương. Đối phương lại quay đi không nhìn cậu nữa, trực tiếp đi tới bên cạnh xe, mở cửa ra.
Triệu Tịch cũng nhìn hắn chằm chằm, rốt cục vẫn không còn cách nào khác ngoài ngồi vào trong.
Tốc độ xe trên đường không quá nhanh, hai người cũng không nói bất cứ gì với nhau.
Triệu Tịch nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một hồi, cuối cùng xoay đầu lại, chân thành nói: “Tôi.. cám ơn anh. Ý tôi là cảm ơn anh ngày hôm đó đã dắt Đông Đông đi chơi, còn có, còn tặng quà cho bé.”
Câu sau cùng nghe thế nào cũng thấy thật giả tạo vì trong lòng cậu lúc này cũng không thể ức chế được sự cuồng loạn của chính mình.
Tần Mục Dương cũng chỉ là nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, qua một hồi lâu mới nói: “Đứa bẻ Đông Đông này rất hiểu chuyện.”
Triệu Tịch sửng sốt, len lén nhìn trộm sườn mặt trầm lặng của người nam nhân, nhẹ giọng nói: “Anh nghĩ như vậy là tốt rồi.”
Sau đó, hai người cũng không nói với nhau gì nữa, bên trong xe lại rơi vào không khí yên tĩnh.
Xe nhanh chóng chạy đến đoạn cuối của tuyến đường về, cậu bất quá cũng chỉ mới thất thần nhìn màn đêm bên ngoài một lúc, vậy mà xe giờ đã đến dưới lầu chung cư.
Ánh mắt của Tần Mục Dương có điểm lạ ngẩng đầu nhìn lên tầng trên, Triệu Tịch không rõ vì sao cũng nhìn lên theo, khi trông thấy ánh đèn chiếu ra từ cửa sổ nhà mình, trong lòng cậu quýnh lên, ngay cả câu tạm biệt cũng chưa nói đã vội vàng xuống xe chạy lên lầu.
Tần Mục Dương mím môi xuống xe, không tiếng động đi theo.
Còn chưa tới cửa, cậu liền nghe thấy trong phòng mơ hồ có tiếng nói chuyện, ngón tay của Triệu Tịch không ức chế được run lên, làm chìa khóa trượt ra khỏi lỗ cắm hết mấy lượt.
Đột nhiên có một cánh tay duỗi tới từ phía sau, cầm lấy chiếc chìa khóa trong tay của cậu, vững vàng cắm vào.
Triệu Tịch thở phào nhẹ nhõm, cấp bách đẩy cửa vào, sau đó…nhìn thấy thằng con nhà mình đang ôm gấu bự khổng lồ, ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi…
Cậu trước khi đi rõ ràng đã nhớ hàng xóm coi sóc bé giùm rồi mà.
Trái tim của Triệu Tịch vốn treo ở trên cao nãy giờ, lập tức bẹp một tiếng rớt xuống, khí sắc cả người đều trở nên trắng bệch, một nửa là hoảng loạn, một nửa là bị đông cứng, thoạt nhìn hung dữ vô cùng.
Triệu Đông Đông không tự chủ co rúm lại, từ từ ló cái đầu nhỏ ra khỏi cổ gấu bự dò xét dò xét, sợ hãi nhìn cậu, “Ba ba… Ồ?”
Ánh mắt của bé con sáng ngời, hỏa tốc ném gấu bự trong tay xuống chạy tới. Triệu Tịch sửng sốt, theo phản xạ giang hai tay đón bé, kết quả nhóc con lại vượt qua bên người cậu tiếp tục chạy tới, vững vàng nhào vào một cái ôm khác.
Mặt của Triệu Tịch lần này triệt để đen thùi lùi, toàn bộ cơ thể đều không ngừng bốc lên hơi lạnh. Cậu xoay người lại khoanh tay lạnh lùng nhìn nhóc.
Triệu Đông Đông nhào lên đùi của Tần Mục Dương, ngẩng đầu cười hắc hắc. Tần Mục nhướng mày, cũng nhàn nhạt nở nụ cười, cúi người đem bé con bế lên.
Triệu Tịch chống cửa, trừng mắt nhóc con, trong lòng bi thương muốn chết.
Triệu Đông Đông trước tiên chu chu miệng tiến đến hôn bẹp một cái lên mặt của Tần Mục Dương, sau đó mới nói, “Tần thúc thúc đến chơi với con sao?”
Tần Mục Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, gật gật đầu, “Đúng vậy.”
Triệu Đông Đông lúc này mới quay mặt lại, nở nụ cười toe toét với ông ba đang trưng ra bộ mặt oán phụ, “Ba ba… người đã về nhà rồi, khà khà.”
Cửa nhà vẫn còn mở rộng, trên người bé con chỉ mặc một bộ đồ ngủ cùng chiếc áo khoác mỏng, lập tức bị gió lạnh tạt vào hắt hơi một cái.
Sắc mặt của Triệu Tịch càng thêm khó coi, đem cửa đóng lại, định đi tới đem nhóc con ôm vào lòng, nhưng Triệu Đông Đông lại gắt gao ôm cái cổ của Tần Mục Dương không buông tay.
Bầu không khí trong nháy mắt có chút lúng túng, Triệu Tịch thở dài, đi tới bên ghế salông ngồi xuống.
Triệu Đông Đông lại huyên thuyên nói mấy câu gì đó bên tai Tần thúc thúc, sau đó hai người cũng đi theo ngồi xuống ghế salông.
“Đông Đông, tại sao con lại cãi lời ba thức đến giờ này xem tivi, con không thèm nghe lời của ba nữa đúng không?”
Triệu Đông Đông rõ ràng run một cái, âm thanh buồn buồn, “Không, không có.”
Triệu Tịch liếc mắt nhìn bé một cái, nhóc con lập tức không vui, kêu lên: “Ba ba xấu xa, không chịu nhận điện thoại của con, Đông Đông rất sợ hãi à! Ba ba không chịu trở về, Đông Đông không thích ngủ một mình đâu! Ba ba đáng ghét!”
Đông tác trên tay Triệu Tịch dừng lại, thân thể vừa vào nhà ấm áp lên một chút liền trong nháy mắt triệt để lạnh lẽo, lật đật lấy điện thoại di động ra xem, quả thực là có tới mấy cuộc gọi từ nhà chưa nhận. Cậu xoay người sờ sờ tay của con trai, Triệu Đông Đông đang chu chu cái miệng nhỏ, trong mắt đã đong đầy nước mắt, cùng với sự không tình nguyện để cho cậu cầm lấy tay mình.
Thanh âm của Triệu Tịch trở nên êm dịu hơn, “Ba sai rồi, mai mốt ba nhất định sẽ chú ý kỹ hơn, bảo bối tha thứ cho ba lần này được không?”
Triệu Đông Đông chuyển chuyển con ngươi, cũng không có vì câu nói của ba ba mà vui vẻ lên. Bé vẫn cúi đầu thật thấp, ủ rũ ủ rũ dựa vào trên người Tần Mục Dương, âm thanh nhỏ bé mang theo sự oan ức, “Nhưng mà ba ba cũng không về được à…”
Tần Mục Dương chấn động cả người, cảm xúc trong lòng kịch liệt dao động, làm cho trái tim của hắn dâng tràn sự thương tiếc, không nhịn được mở miệng nói: “Đông Đông ngoan, ba con phải kiếm tiền về nuôi Đông Đông, nếu con sợ hãi có thể gọi điện cho Tần thúc thúc, hoặc là bọn Tiểu Bạch thúc thúc.”
Triệu Đông Đông cũng không để ý lời của hắn, hào hứng hỏi: “Vậy chừng nào Tần thúc thúc mới dắt con đi chơi nữa ạ? Con muốn đi vườn bách thú, con muốn nhìn mấy bạn động vật, xem con voi…”
Triệu Tịch đống băng triệt để, ngồi ở một bên phun ra khí lạnh, tay nắm điều khiển từ xa chặt đến nổi lồi cả xương tay.
Tần Mục Dương dời ánh mắt, liếc sang nhìn cậu, thần sắc trên mặt đã khá phức tạp, “Bất cứ lúc nào Đông Đông cũng có thể gọi điện thoại cho chú, con muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”
Triệu Đông Đông hoan hô kêu to một tiếng, bé con chung quy vẫn chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, dù chín chắn hiểu chuyện nhưng những câu nói ngây ngô của bé thỉnh thoảng vẫn vô ý làm cho người lớn bi thương.
Bé con từ nhỏ đã chưa từng được tới những khu vui chơi, cũng chưa từng được trải nghiệm những trò chơi con nít như bao đứa trẻ cùng tuổi khác. Triệu Tịch thấy con trai hưng phấn kêu to hết đi nơi nào rồi tới nơi nào, cậu chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim mình đều chìm xuống. Cậu không tự chủ có chút mê man, nếu như…nếu như con trai đi theo Tần Mục Dương, có phải là…sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều không?
Tâm tình của Triệu Tịch xuống thấp, trên mặt cũng đều là sự ủ rũ. Triệu Đông Đông nói hồi lâu mới phát hiện ba mình đang trầm mặc, “Nha” một tiếng, từ trên người Tần Mục Dương nhảy qua, nhào vào vòng tay của ba ba, ôm chặt cổ cậu sung sướng nói: “Ba ba không thể đi làm nha, phải dắt Đông Đông đi chơi nữa, hì hì.”
Cậu nãy giờ không có tâm tình chú ý đến hai người vừa nãy đã thảo luận đi chơi nơi nào, tới lúc nghe được câu hỏi của con trai, mới vội vàng nói một tràng đáp ứng, “Ừ ừ, đương nhiên, Đông Đông muốn đi nơi nào, ba sẽ cùng đi với con!”
Triệu Đông Đông cười tươi đến hở mười cái răng mất tiêu con mắt, vui sướng hài lòng tay trái lôi kéo Tần Mục Dương, tay phải ôm lấy cổ của ba ba, cùng với tâm tình hạnh phúc dạt dào đi vào giấc ngủ lúc rạng sáng.