Quan hệ giữa Locker cùng Laurent đã trở nên xấu đến nông nỗi không màng quan hệ cha con hơn hai mươi năm cũng muốn đối phương đi vào chỗ chết, dưới tình huống liên quan đến sống chết này Locker còn sẽ mang theo Laurent?
Đáp án rõ ràng là phủ định!
Nói cách khác thời điểm phi thuyền Locker nổ mạnh thì Laurent chắc chắn không ở bên người lão!
Điều này không khỏi khiến người phải suy nghĩ. Khi Vị Chinh dẫn người tìm kiếm phủ Nội các vẫn không thấy Laurent, nhưng mà Laurent cũng không ở cùng với Locker, như vậy bây giờ gã đang ở đâu? Định làm cái gì?
Randall lập tức liên hệ Edern, nói cho y biết lo lắng của Hạ Mạt.
Edern tỏ vẻ Lannado đã nghĩ đến chuyện này, chỉ bảo họ nhanh chóng nghỉ ngơi, tất cả chờ sáng mai nói tiếp.
Randall ngắt video, nghiêng đầu thấy Hạ Mạt vẫn luôn khẩn trương nhìn hắn chằm chằm, cánh tay dài duỗi ra, trực tiếp ôm cậu vào trong ngực “Đừng lo lắng.”
Hạ Mạt dán sườn mặt vào lồng ngực của nam nhân, nghe nhịp tim đập trầm ổn hữu lực kia, sợ hãi không ngừng trào ra hình như cũng nhạt bớt.
Không nhận được đáp lại, Randall nhéo nhéo bờ vai của cậu.
“Ừm.” Hạ Mạt thoáng thay đổi tư thế một chút, càng thoải mái mà dựa vào người Randall “Em luôn cảm thấy Laurent là một quả bom không hẹn giờ, tùy thời đều có khả năng nhảy ra.”
“Những việc này giao cho ta, nếu ta không thể giải quyết thì không phải vẫn còn phụ hoàng, phụ hậu, phụ thân sao?” Randall cúi đầu nhìn chằm chằm Hạ Mạt, thấy cậu vẫn mặt ủ mày chau như trước thì nói sang chuyện khác “Mang thai hơn 5 tháng em cũng không an tâm ngủ nghỉ. Nhìn xem, quầng thâm mắt nhiều chưa?”
“Thật sự?” Hạ Mạt vội vàng đè lại dưới mắt.
“Ta sẽ lừa em sao?” Randall dùng môi chạm vào chóp mũi cậu một chút, gần như không thể phát hiện mà cong khóe môi “Bộ dáng này của em sẽ làm người ngoài hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm…” Hắn bỗng nhiên xoay người đè lên, cẩn thận tránh đi cái bụng phồng lên của Hạ Mạt “Ta thèm thuồng đến mức nào mà mỗi đêm đều không cho em ngủ.”
“Như thế nào sẽ, như thế nào sẽ….” Hạ Mạt hoàn toàn bị bao phủ trong bóng ma, hô dấp dồn dập, ngay cả nói chuyện cũng không rõ, cậu chỉ cảm thấy phần cổ, ngực như bị thiêu cháy. Trong khoảng thời gian này, khi chỉ có hai người Randall vẫn tương đối khắc chế, ngoại trừ những điều cơ bản nhất như hôn môi, ôm ra thì không làm hành động thân mật nào khác. Hai người giống như lập tức trở lại khoảng thời gian nói chuyện yêu đương trước kia, vợ chồng son nắm tay một cái là có thể thỏa mãn tất cả khát vọng đối với đối phương.
Nhưng những thứ này chỉ là mặt ngoài, Hạ Mạt biết. Bởi vì cậu đã từng vô số lần trải nghiệm qua dục vọng của Randall mãnh liệt đến thế nào.
Nam nhân sở dĩ ẩn nhẫn như vậy đều là vì cậu, vì hài tử.
Nghĩ đến đây, Hạ Mạt không cầm lòng được mà ngẩng đầu, chủ động ngậm lấy môi dưới gợi cảm của nam nhân.
Randall ngẩn ra, ánh mắt càng thêm ôn nhu, hắn chuyên chú nhìn đôi mắt của Hạ Mạt, khi nói chuyện, môi hai người như có như không cọ sát “Em đang mời ta?”
Hạ Mạt cũng nhìn Randall không chớp mắt, cậu cảm thấy hồn phách của mình đều bị cái liếc mắt khi hút vào.
Randall thấy cậu vẫn không phản ứng liền nghiêng đầu, vươn đầu lưỡi vòng quanh bờ môi của cậu. Động tác của Randall cũng không kịch liệt, thậm chí có chút cẩn thận. Nhưng Hạ Mạt lại cảm thấy kiểu hôn môi như vậy làm người mặt đỏ tim đập một cách khó hiểu, cậu nhịn không được cũng vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng mà chạm vào đầu lưỡi đang đảo quanh môi mình.
Môi lưỡi giao triền, dù là tâm lý hay cảm quan đều được an ủi khát vọng đã lâu.
Hai người mê muội mà hôn môi hai phút, Randall bỗng nhiên kéo ra khoảng cách, Hạ Mạt tức khắc tỉnh táo lại, nhìn Randall khóe mắt mang cười, có chút quẫn bách. Cậu nghiêng đầu tránh đi tầm mắt của Randall, khàn giọng nói: “Chúng ta vẫn là ngủ sớm một chút đi.” Nếu không tiếp tục chơi như vậy nữa cậu thực sự sẽ dục hỏa đốt người.
Randall lại không nói chuyện, trực tiếp kéo ống tay áo của Hạ Mạt lên, vùi đầu hôn vòng tay kim loại của cậu; đồng thời một tay còn xuống phía dưới vuốt ve bụng của cậu, rồi lại men theo đường cong phồng lên mà đi vào bộ vị bí ẩn nhất.
Kích thích hai nơi làm Hạ Mạt nháy mắt như bị bốc cháy. Cậu khó nhịn mà ngẩng cổ, nâng hông, muốn tăng diện tích tiếp xúc cọ xát với Randall, nhưng thân thể mang thai năm tháng làm cho động tác của cậu vô cùng vụng về.
Randall săn sóc mà đặt một cái đệm dưới eo cậu, đồng thời dùng hàm răng cắn chốt mở của vòng tay.
“Răng rắc”, vòng tay bị mở ra, dừng trên đệm giường mềm mại.
Không có vòng tay rói buộc, bộ vị riêng tư bại lộ trong không khí, Hạ Mạt không tự giác mà co rúm lại một chút. Cậu nửa khép mắt, nghiêng đầu nhìn cái đầu kim sắc kia, ngay sau đó, cánh tay mẫn cảm truyền đến từng đợt tê dại như bị điện giật. Cậu cảm nhận được có một đầu lưỡi trơn trượt đang đảo quanh vết bớt hình giọt nước kia, làm tâm cậu ngứa ngáy khó nhịn. Cậu không khỏi khép lại hai chân, lại bị Randall cường thế ngăn trở.
“Khó chịu.” Hạ Mạt ủy khuất nói.
Randall ngẩng đầu nhìn gương mặt ửng đỏ của Hạ Mạt, tim đập dần dần mất đi quy luật. Hắn cưỡng bách mình dời tầm mắt, sau đó mới nói: “Ta sẽ làm em thỏa mãn.”
……
Thanh niên thỏa mãn nằm trên đệm giường mềm mại ngủ say.
Randall cả người trần trụi ngồi trên giường, cúi người hôn một cái lên mặt và bụng của Hạ Mạt rồi mới xoay người xuống giường, mặc vào trang phục huấn luyện đi đến phòng luyện võ dưới tầng….
――――
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ thoải mái, tâm tình phải gọi là vô cùng sung sướng.
Hạ Mạt thỏa mãn mà duỗi người, quay đầu nhìn sang bên cạnh, không ai, dùng tay sờ sờ, giường đệm đã không còn độ ấm.
Randall đã dậy từ lâu?
Cậu quen thuộc mà nhìn xem thời gian, 8h10p sáng, bình thường lúc này Randall mới dời đi không bao lâu a. Hôm nay làm sao vậy? Cậu xốc chăn lên, mặc quần áo. Không nghĩ tới mãi cho đến khi cậu rửa mặt xong cũng không gặp Randall.
Hạ Mạt cảm thấy có kỳ quái, vì thế đẩy cửa đi ra ngoài.
Hạ Mạt hỏi: “Randall đâu?”
“Điện hạ vẫn luôn ở trong nhà luyện võ.”
“Vẫn luôn?” Hạ Mạt nháy mắt như là nghĩ tới cái gì, “Từ tối hôm qua vẫn chưa ra khỏi?”
“Đúng vậy.”
Tâm tình vui vẻ nháy mắt đình trệ.
Cậu biết nguyên nhân Randall nhốt mình trong nhà luyện võ, chính là bởi vì biết nên trái tim mới chua xót khó chịu. Cậu có xúc động muốn mở cửa nhà luyện võ, nhưng mà chân vừa mới nâng lên đã thu hồi lại. Đôi tay vuốt cái bụng đã phồng lên, cậu chần chờ một hồi cuối cùng mới dứt khoát xoay người đi vào phòng Bình Bình và An An.
Bình Bình cùng An An đều đã sắp hai tuổi, tiểu gia hỏa ăn uống vô cùng tốt nhưng chiều cao cũng không lớn nhiều lắm, lúc này mới chừng 70cm.
Hạ Mạt ngồi trên ghế, một tay nâng cằm, nhìn hai tiểu gia hỏa kia. Bình Bình cùng An An ngoan ngoãn nằm trong chăn, cái bụng lên xuống theo nhịp thở, khuôn mặt mềm mại đỏ bừng, thêm cả cái miệng nhỏ hồng nhuận đáng yêu, quả thực là hai cục moe vô địch.
Hạ Mạt không khỏi duỗi tay sờ sờ gương mặt của An An.
An An lúc đầu cũng không có phản ứng, dưới sự quấy rầy liên tục của Hạ Mạt thì rốt cuộc cũng mở đôi mắt ngập nước.
Hạ Mạt vô cùng thích đôi mắt của hai hài tử, giống như xuyên thấu qua đôi mắt của bọn nhỏ là có thể thấy Randall khi còn bé.
Này cũng coi như là yêu ai yêu cả đường đi đi?
An An vừa mới tỉnh lại còn có chút mơ hồ, trì độn nhìn chằm chằm Hạ Mạt vài phút, lúc này mới múa may cánh tay nhỏ, lớn tiếng kêu: “Ba ba.”
Âm thanh non nớt chẳng những làm Hạ Mạt hoàn hồn mà còn đánh thức Bình Bình.
Bình Bình mở to mắt, đầu tiên là nhìn anh em nhà mình, rồi lại nhìn Hạ Mạt ngồi ở mép giường, cũng đi theo rầm rì.
Bị hai nhóc con đáng yêu ngọt ngào gọi “ba ba”, Hạ Mạt ấm lòng vô cùng, chỉ tiếc bụng đã lớn nên không dám lại ôm hài tử. Cậu chỉ có thể cong eo, một tay nắm tay nhỏ của An An, một tay khác nắm tay nhỏ của Bình Bình, dùng cái này để đáp lại bọn nhóc.
Bình Bình cùng An An tương đối ngoan, nghiêm túc mà chơi bàn tay to lớn của ba ba, còn thường thường mát ra một ít âm tiết mà chỉ bọn nhóc mới có thể nghe hiểu.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng lại bị đẩy ra.
Hạ Mạt quay đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy Randall liền vội vàng ngồi thẳng thân thể, lo lắng nói: “Không có việc gì chứ?”
Randall đã rửa mặt chải đầu qua, mái tóc chải về phía sau mơ hồ có thể thấy được vệt nước.
Còn không đợi hắn nói chuyện, Bình Bình cùng An An cũng đã nhanh nhẹn bò dậy. Hai tay bọn nhỏ nắm lấy thành giường, trừng lớn đôi mắt nhìn Randall, nhìn hai giây, bỗng nhiên trăm miệng một lời kêu: “Phụ thân!”
Hạ Mạt lập tức bị hai nhóc chọc cười, cậu nói với Randall: “Nhìn đi, Bình Bình cùng An An thấy anh thì vui sướng đến chừng nào.”
Randall khó được mà cong khóe miệng, bước lại gần, một tay ôm lấy một nhóc con, để cho bọn nhỏ ngồi ở hai cánh tay của mình.
Hai nhóc con đã sớm quen động tác của Randall, đều vô cùng tự nhiên mà đem khuôn mặt dán vào cổ hắn, cánh tay như củ sen ôm lấy cổ hắn.
Hạ Mạt nhìn cái mông nhỏ lộ ra bên ngoài của Bình Bình, bỗng nhiên vươn ngón trỏ chọc chọc.
Phản ứng của Bình Bình thực nhanh, nhưng động tác vặn cổ lại làm không được thuận tiện lắm, thậm chí còn suýt chút nữa ngã.
Hạ Mạt hãi hùng khiếp vía mà nâng mông nhóc, Bình Bình hoàn toàn không cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn cố ý buông ra cổ tay ôm Randall, ngửa người về phía sau, muốn bắt lấy tay Hạ Mạt.
Hạ Mạt bất đắc dĩ mà nắm lấy tay nhỏ của nhóc, đặt lên miệng hôn hôn “Ngoan ngoãn ôm chắc, phụ thân mang các con xuống dưới ăn sáng.”