Hạ Mạt dở khóc dở cười dùng tinh thần lực hợp thành bục kim loại, để cho hai tiểu gia hỏa có thể đứng trên bục, rút ngắn khoảng cách. Cậu ngồi trên bục kim loại, nhiệt độ lạnh như băng xuyên thấu qua quần áo làm cậu không nhịn được run một trận.
Bình Bình cùng An An giống như hai cái áo bông tri kỷ, một trái một phải dựa vào bên người cậu, ngón tay nho nhỏ bám lấy cúc áo của cậu, mồm miệng không rõ lẩm bẩm: “Ba ba, không thấy phụ thân.”
Hạ Mạt cúi đầu nhìn cái đầu màu vàng nhạt trước ngực mình, ôn nhu trả lời: “Phụ thân các con vì bảo vệ chúng ta nên đang ở bên ngoài chống lại quân địch.”
“Cái gì là quân địch ạ?”
“Quân địch a, chính là kẻ sẽ bắt nạt Bình Bình cùng An An.”
“Đồ trứng thối sao?”
“Đúng vậy, chính là đồ trứng thối.”
Bình Bình bỗng nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt to ngập nước nhìn Hạ Mạt, đặt biệt nghiêm túc nói: “Trứng thối chán ghét.”
An An vội vàng bổ sung: “An An cũng chán ghét.”
“Ha ha, ngoan, phụ thân sẽ không để trứng thối xuất hiện trước mặt Bình bình cùng An An.
“Dạ!” Hai tiểu gia hỏa cùng đáp lời, sau đó chui đầu vào trong ngực Hạ Mạt.
Hạ mạt ôm thân thể mềm mại nho nhỏ của bọn nhỏ, dựa vào trên vách tường kim loại, cậu có thể cảm nhận được rung chuyển do va chạm đạn lửa trên mặt đất vô cùng rõ ràng. Trọng điểm lần tấn công này chính là Hoàng thành, không biết tình hình chiến đấu bên ngoài như thế nào, chắc là vô cùng thảm thiết.
Cậu cũng không khỏi có chút lo lắng —- chỉ là ở trước mặt hơn một ngàn người tị nạn nên mới phải che giấu thật tốt.
Hầm trú ẩn dưới sự trấn an cùng cổ vũ của Hạ Mạt dần dần khôi phục bình thường.
Bọn họ ngồi chỉnh tề tại chỗ, an tĩnh chờ đợi chiến tranh kết thúc.
Lửa đạn ngay từ đầu đã không có dấu hiệu ngừng lại hoặc yếu bớt.
Mười phút, nửa giờ, một giờ……
Bên ngoài vẫn lửa đạn liên miên như cũ.
Chờ đợi như là không có kết thúc, ai cũng không biết trận chiến đấu này rốt cuộc khi nào mới xong. Trong đám người yên tĩnh, có người thấp giọng nói chuyện với nhau.
“Trước kia giao chiến với đám người Hắc Vương Tinh không phải chúng ta có thể thắng lợi rất nhanh sao? Lúc này đều đã hơn một giờ, không biết tình huống bên ngoài như thế nào.”
“Gấp cái gì? Hạ đại sư còn yên tâm ngồi ở đây đó. Có Hạ đại sư ở đây chúng ta còn lo lắng cái gì?”
“Nói cũng đúng, chúng ta hẳn là nên tin tưởng Hạ đại sư, lần chiến đấu này có một phần lớn cơ giáp do chính thân Hạ đại sư hợp thành!”
“Chẳng lẽ không….”
Thanh âm nói chuyện của những người này ép rất thấp, nhưng mà ở trong một hoàn cảnh yên tĩnh đến cực điểm như thế này thì người ngồi cách đó 10m như Hạ Mạt vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, đến giờ phút này, cậu rốt cuộc mơ hồ hiểu rõ sứ mệnh của mình. Sứ mệnh của cậu chính là nỗ lực ổn định tâm tình của bá tánh ở hậu phương khi mà Randall lên chiến trường chống địch.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, nỗ lực bảo trì trấn định.
Hai nhóc con lải nhải lẩm bẩm hơn một giờ rốt cuộc có chút buồn ngủ, đầu nhỏ đáng yêu nghiêng dần, Hạ Mạt điều chỉnh tốt tư thế ngủ cho bọn nhỏ, để cho hai nhóc có thể thoải mái gối lên đùi mình, nhóm nhóc con cựa quậy thân thể nhỏ nhắn một chút, thực nhanh đã nắm quần áo Hạ Mạt ngủ mất.
Ngọc Chương lấy ra một cái chăn bông 1m từ trong nhẫn không gian, động tác ôn nhu đắp lên người hai nhóc.
Hạ Mạt cười cười với Ngọc Chương, sau đó ngửa đầu dựa vào vách tường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Cũng không biết bởi vì do mang thai hay là do lửa đạn ồn ào không dứt làm cho cậu có chút chóng mặt nhức đầu, cậu cứ như vậy mà bất tri bất giác ngủ mất.
Trong lúc ngủ mơ, tất cả như rơi vào mộng ảo, toàn bộ thế giới đều nổi lơ lửng sắc bọt biển cầu vồng.
Lạp Hỗ tinh cầu quốc thái dân an, bá tính hòa thuận vui vẻ.
Hai tiểu gia hỏa trong bụng cũng bình an sinh ra.
Vào lúc cảnh xuân tươi đẹp, cậu cùng Randall mang theo bốn nhóc con ra ngoài du ngoạn, cậu đẩy xe nôi, Randall một tay ôm Bình Bình, một tay ôm An An.
Bình Bình cùng An An là anh trai nhỏ, bọn nhóc đã có thể mơ hồ cảm nhận sứ mệnh của người làm anh, cho nên vô cùng quan tâm em trai bụ bẫm, cho dù chỉ cách em trai một cánh tay cũng không ngừng cong eo nhìn chằm chằm hai bé con không chớp mắt, giống như chỉ cần chớp mắt một cái là em trai đáng yêu sẽ biến mất.
Bọn họ đi ra từ cửa chính hoàng cung, dọc theo con đường thẳng tắp đi đến đầu đường phồn hoa.
Trên đường cái người đến người đi, mỗi một người đều sẽ nở nụ cười đầy thiện ý, khát khao với bọn họ.
Từ sau khi ở cùng với Randall, Hạ Mạt đã có rất ít cơ hội đi dạo phố, gần như luôn là ngồi trên đủ mọi loại thiết bị phi hành, đi lại vội vàng. Nhưng mà lúc này, cậu rốt cuộc có thể đi lên phố cùng người thân mật nhất với mình, chẳng sợ chỉ là đi ra nhìn một cái cũng tốt.
Khi đi ngang qua cửa hàng chuyên bán đồ cho trẻ sơ sinh, An An vô cùng có hứng thú với cửa hàng búp bê phương Tây, cánh tay béo mập chỉ vào búp bê liên tiếp kêu “Ba ba”.
Một nhà sáu người tự nhiên đi vào, người hầu lấy búp bê phương Tây qua, đưa cho An An.
An An vô cùng lễ phép mà nói câu “Cảm ơn”, cầm búp bê nhìn tới nhìn lui, dáng vẻ yêu thích không muốn buông tay.
Hạ Mạt cẩn thận nhìn búp bê phương Tây, thủ công khá tinh xảo, nhưng cũng không đến nỗi xảo đoạt thiên công (Ý nói cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời), cậu không khỏi nghĩ, chẳng lẽ ngày thường mình làm cho đám nhóc quá thiệt thòi, cho nên bọn nhỏ mới thoáng thấy đồ vật hơi đẹp một chút đã muốn?
Nghĩ đến cái này, cậu liền nhìn khắp nơi, hy vọng có thể tìm được đồ vật càng thêm tinh mỹ đưa cho bọn nhỏ, lại không nghĩ đúng lúc này, cậu thế mà vô tình nhìn thấy quân hạm gào thét xông đến từ trong tủ kính pha lê trang trí của cửa hàng!
Cậu còn không kịp phản ứng đã nghe thấy một tiếng ‘ầm vang’, tiếng thét chói tai, tiếng khóc nỉ non của trẻ nhỏ, tiếng rên rỉ của người bị thương,…Không chút nào lưu tình đánh sâu vào màng tai!
Cậu nghe thấy có người đang gọi cậu, lay động cánh tay cậu, mở choàng mắt, vừa lúc đối diện với ánh mắt lo lắng cùng khẩn trương của Ngọc Chương.
Ý thức nháy mắt thu hồi.
Thanh âm hoảng loạn chui vào lỗ tai, cậu nghe thấy có người nhỏ giọng khóc nức nở, có người an ủi lẫn nhau.
Đã xảy ra cái gì?
Nhìn xung quanh, mọi người vừa mấy phút trước còn trấn định thì nay đã kinh hoàng thất thố dựa vào nhau, bọn họ trừng lớn mắt, gắt gao nhìn nơi nào đó của hầm trú ẩn, run bần bật.
Trong lòng nháy mắt dâng lên dự cảm xấu, Hạ Mạt nhìn theo ánh mắt của mọi người, còn chưa đợi thấy rõ ràng thì vách tường kim loại kia đã đột nhiên phát ra một tiếng vang lớn.
Tất cả mọi người lập tức liên tục lùi về phía trái ngược, hoàng sợ vạn phần nhìn chằm chằm phía trước.
“Ba ba?”
Nhóm tiểu bảo bối ngủ đến mơ màng, ngay khi thanh âm nổ mạnh đầu tiên vang lên bọn nhóc đã bị bừng tỉnh. Thế nhưng đến bây giờ bọn nhỏ còn có chút chưa hồi thần lại, không biết bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thanh âm rung trời kích thích đến nỗi làm Hạ Mạt choáng váng, cậu lập tức ổn định tâm thần, lợi dụng các loại nguyên tố dự trữ trong nhẫn không gian hợp thành nút bịt tai, bảo vệ lỗ tai của đám nhỏ, chỉ như vậy còn không quá yên tâm, dứt khoát lại hợp thành màng bảo hộ hai người, bao bọc vững chắc bọn nhỏ. Làm xong mọi chuyện, cậu đưa bảo bảo đến trong ngực Ngọc Chương, lại tùy tay dán màng nhân tại lên mặt ba người, thay đổi đặc thù khuôn mặt của họ “Ba ba, ngài mau chạy vào trong đám người.”
Cậu không biết làm thế nào mà địch nhân có thể phát hiện bọn họ, nhưng chỉ nhìn đã biết tình huống không ổn!
Địch nhân tiến công nơi này chỉ có hai loại khả năng.
Một là địch nhân đánh bậy đánh bạ tìm thấy nơi này, nếu là loại khả năng này thì cậu cũng không cần phải lo lắng như vậy, bởi vì quân địch không nhằm vào thì tự nhiên rất khó phát hiện ra cậu cùng đám nhỏ.
Loại thứ hai chính là địch nhân vì lý do nào đó mà đi vào nơi này, nếu như là khả năng này thì cậu vô cùng lo lắng, bởi vì mục tiêu của những người này rất có khả năng là chính mình!
Cho dù là loại khả năng nào thì cậu cũng phải giữ khoảng cách nhất định với ba ba cùng hai đứa nhỏ, chỉ có như vậy mới có thể bảo vệ bọn họ an toàn nhất.
Ngọc Chương cùng đám lính mang theo hai tiểu bảo bảo lưu luyến không rời nhanh chóng ẩn vào trong đám người.
Hạ Mạt đứng ở giữa đám người, vừa không quá ở phía trước cũng không quá lùi về sau. Trên mặt cậu mang theo mặt nạ nhân tạo, chỉ từ ngũ quan mà nói thì cơ bản không ai có thể liên hệ cậu với Hạ đại sư nổi tiếng toàn cầu.
Pháo còn đang tiếp tục nổ.
Mỗi khi tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bị hầm trú ẩn như rung chuyển.
Không ít người trẻ tuổi bị tình thế này làm sợ đến mềm chân, đa số bọn họ chưa từng trải qua chiến trường, cận kề với cái chết làm bọn họ không thể khống chế sợ hãi trong lòng.
Hạ Mạt coi như còn bình tĩnh, ít nhất từ khi chiến tranh bắt đầu cậu chưa từng bình tĩnh như bây giờ.
Cậu nỗ lực nhớ lại đường ra trong đầu, khi mới thiết kế hầm trú ẩn cậu cũng tham dự vào, chính bởi vì như vậy mà cậu mới biết xung quanh hầm trú ẩn này còn có không gian! Nhưng mà không gian đó chỉ cho phép 500 người!
Căn cứ vào trạng thái của vách tường kim loại, cậu dự tính thời gian lớp phòng ngự bị phá bỏ chỉ còn 3-4 phút, muốn ở trong thời gian ngắn như vậy tìm được lối vào dời đi 500 người là vô cùng khó khăn, như hiện tại cậu đành phải làm như vậy, lập tức chạy đến trước đám người, vẫy tay “Xin hãy nghe tôi nói, nghe tôi nói! Phía dưới hầm trú ẩn còn có không gian chạy trốn, nhưng nhiều nhất chỉ có thể cất chứa 500 người!”
Nói xong những lời này, không gian ầm ĩ lập tức yên tĩnh không một tiếng động. Ở đây tổng cộng có hơn 1000 người, nếu không gian đó chỉ chứa được 500 người thì cũng có nghĩa ít nhất còn có một nửa người ở lại nơi này chờ đợi tử thần triệu hoán. Như vậy ở trong thời điểm như thế này, ai mới có tư cách trốn đến nơi an toàn?
Hạ Mạt biết rối rắm trong lòng họ, nhưng hiện tại cậu đã hoàn toàn không có thời gian quản những điều này, cậu lập tức đi dọc theo vách tường đến một chỗ, ngồi xổm trên mặt đất, hai tay dán vách tường nhanh chóng tìm kiếm.
Thực nhanh, cậu ấn vào một cơ quan nào đó, trên vách tường tức khắc xuất hiện cửa kim loại chỉ đủ cho một người qua.
Hơn một nghìn đôi mắt đồng thời nhìn về phía cửa kim loại, trong ánh mắt mỗi người đều lập lòe khát vọng sống và giãy giụa thống khổ!