Ngó mắt nhìn tiểu hài tử niển đầu thấp ló trông bóng dáng Ngô lão sư vội chạy ra ngoài muốn cười ra tiếng, Tào Thanh Thiển duỗi tay vỗ lên tiểu đầu nhỏ: "Còn cười?"
Mặc dù không chút do dự hạ thủ, nhưng một xíu dụng lực cũng không, giống như khẽ vuốt tóc cô, Lộ Ảnh Niên thổ lưỡi ôm lấy cánh tay Tào Thanh Thiển: "Tiểu Di, con không cố ý..... "
Cúi đầu nhìn nó, biểu tình nghiêm túc băng lãnh dần dung khai, Tào Thanh Thiển thở dài ngồi xổm xuống liêu khởi mái tóc phủ trước trán Lộ Ảnh Niên, nơi đó hãy còn một vết hằng hoàn toàn chưa khỏi hẳn: "Làm sao lại ngủ gật, con có phải cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"
Mắt thấy Tào Thanh Thiển lo lắng nhướn đôi lông mày, Lộ Ảnh Niên đứng yên tại chỗ, một lúc lâu mới đánh úp cảm giác rung động dậy lên trong lòng, vươn cánh tay nhỏ nhắn xoa xoa mi mắt Tào Thanh Thiển, lắc đầu: "Không có không thoải mái."
Muốn cô giải thích như thế nào..... Nếu nói cho nữ nhân mà mình yêu thương nhất việc mình trọng sinh, có phải hay không sẽ doạ đến nàng?
Trương thúc đứng bên cạnh chứng kiến tràn cảnh này, hơi chút ngẩn người, ngay sau đó trên môi nở ra nụ cười nhàn nhạt.
"Nếu không khoẻ nhất định phải nói với Tiểu Di, chúng ta đến bệnh viện kiểm tra." Trước khi xuất viện Lộ Ảnh Niên đã tiến hành kiểm tra tổng quát lần cuối, nhưng hôm nay chính tai nghe thấy Ngô lão sư nói cô ham ngủ, Tào Thanh Thiển đột nhiên có chút lo lắng có lẽ bởi vì di chứng vết thương lần đó, nguyên bản một đứa nhỏ hoạt bát khoẻ mạnh lại trở nên yếu nhược như vậy......
Huống chi lúc đó bác sĩ chỉ chú ý đến vết thương ở bụng, có thể ở đầu hay chỗ nào đó vẫn bị tổn thương mà chưa kịp phát hiện?
Tào Thanh Thiển nghĩ ngợi một lát dường như nghĩ được gì đó, biểu tình lặng ngắt bất giác khôi phục uy nghiêm, giang tay cố sức đem Lộ Ảnh Niên bế lên: "Không được! Chúng ta lập tức đến bệnh viện."
"Tiểu Di, con thực sự không có việc gì." Lộ Ảnh Niên không nghĩ tới chỉ với một việc nhỏ lại khiến Tào Thanh Thiển khẩn trương như vậy, đáy lòng hết sức hối hận việc mình không cầm cự được ngủ gật.
Chỉ là tuổi còn quá nhỏ, căn bản không có sức giãy dụa, cũng sợ bản thân mình lộn xộn nhọc Tào Thanh Thiển té ngã, Lộ Ảnh Niên chỉ còn biết quàng tay ôm lấy cổ nàng: "Tiểu Di ~~ "
"Nhị tiểu thư! Để tôi bế Tiểu tiểu tỷ." Tài xế vẫn luôn ở phía sau nhìn ra được Tào Thanh Thiển đang cố sức, bước chân vững chãi tiến đến bên cạnh nàng, Lộ Ảnh Niên lập tức lắc đầu: "Con tự mình đi được!"
Tuy rằng sống lại rất tốt, hơn nữa mười tuổi thì có thể tuỳ thời chiếm Tào Thanh Thiển tiện nghi, quá lợi. Nhưng là thực chán ghét bản thân cứ bất động mặc ai muốn bế cũng được.
Thanh Thiển cũng vậy, mẫu thân cũng vậy, Gia gia cũng thế. Giờ đến cả Tài xế cũng.....
Trong lòng oán niệm phun trào, Lộ Ảnh Niên bĩu môi: "Con muốn tự mình đi!"
"Con a!" Đứa nhỏ biểu tình kháng nghị liền biết nó không muốn mình bế nữa, Tào Thanh Thiển cũng không miễn cưỡng, thân thủ thả cô xuống: "Đến bệnh viện?"
"Dạ."
Một hàng ba người trở ra xe, Lộ Ảnh Niên nằm ngồi bên người Tào Thanh Thiển, ánh mắt hiếu kỳ nhìn chồng sách vở bên cạnh nàng, cầm lấy một quyển lên lật tới lật lui, nghĩ đến còn hai năm tiểu học, sau đó ba năm sơ trung rồi lại bốn năm đại học, biểu tình tức khắc có chút rối rắm.
Vừa dứt dòng suy nghĩ, lơ đãng xoay đầu nhìn về phía Tào Thanh Thiển, vừa hay chạm phải ánh mắt nàng lo lắng nhìn mình thì không khỏi sửng sốt, sau đó chớp hạ mi, trực tiếp hướng trong ngực nàng nhào tới.
Từ lúc phát hiện bản thân mang phần tình cảm bất thường đối với Thanh Thiển, đặc biệt là sau năm Đại học, cơ hồ mỗi ngày đều ở bên ngoài phóng túng bản thân, suốt đêm uống rượu ăn chơi trác táng, thân thể nhanh chóng tiều tuỵ hẳn đi. Lúc ấy Tào Thanh Thiển không biết cứ nghĩ là do vết thương trên người cô để lại di chứng, cho nên mỗi khi Lộ Ảnh Niên sinh bệnh, Tào Thanh Thiển luôn cảm thấy vô cùng áy náy.
Nhớ đến..... Lộ Ảnh Niên thoáng minh bạch nguyên do vì sao Thanh Thiển lại mẫn cảm như vậy, đem đầu chôn trước ngực nàng cọ hai cái, cảm thấy mỹ mãn thả lỏng thân mình: "Tiểu Di, con rất khoẻ mạnh."
"Khoẻ hay không, không phải chỉ con nói là có thể tính."
"Nga!" Biết nàng quan tâm mình, Lộ Ảnh Niên cũng không nói gì thêm, dù sao chỉ là kiểm tra tổng quát, không có gì phải bài xích.
--------------!! ---------------
Vài ngày sau, lúc Thanh Thiển cầm trên tay bản báo cáo kết quả xét nghiệm, cẩn trọng chuyên chú hồi lâu rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.
"Tiểu Di, con đã nói con rất khoẻ mạnh mà!" Lộ Ảnh Niên nhu thuận ngưng mắt nhìn biểu tình thận trọng hiện rõ trên gương mặt nàng, trong lòng dậy lên từng trận ngọt ngào, chờ đến khi Tào Thanh Thiển thả lỏng tâm tình thở ra liền lập tức hướng nàng nhếch miệng cười, có chút đắc ý giơ tay vỗ vỗ ngực.
Trắng mắt liếc nhìn nó, Tào Thanh Thiển vốn trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị nhưng vì bộ dáng đắc thắng của đứa nhỏ chung quy không khỏi bật cười: "Tiểu thí hài."
"Hắc hắc."
Mỗi ngày đều êm đềm trôi, thoáng chốc một tháng qua đi, Lộ Ảnh Niên cũng bước vào kỳ thi cuối kỳ, trên tay cầm lấy bảng điểm môn toán cùng môn văn đều một trăm điểm, mặc dù cảm thấy đi khoe mấy thứ này không chút tiền đồ, nhưng thời điểm cầm tờ giấy điểm, phản ứng đầu tiên chính là thập phần hưng phấn.
Trước đó cô xem thấy TV có phát chương trình du lịch giới thiệu về một địa điểm ngâm suối nước nóng cực kỳ thoải mái, Tiểu di nhà cô đã đáp ứng nếu đạt thành tích tốt trong kỳ thi nhất định sẽ mang cô đến đó.
Cứ nghĩ đến việc được cùng Tào Thanh Thiển ngâm mình..... Đoan chính ngồi sau bàn học, Lộ Ảnh Niên nhịn không được hứng khởi ra mặt khiến Toán học lão sư đang đứng trên bục giảng hết lời khen ngợi cô ngẩn người.
Cảm giác có người đang nhìn mình, Lộ Ảnh Niên ngẩn đầu lên thì thấy lão sư biểu tình kỳ quái quan sát mình chăm chăm, rất nhanh ý thức bộ dáng mình vừa rồi khẳng định cực kỳ quá lố, cô nhanh chóng ngồi ngay ngắn, đôi tay xếp lên trên bàn, thẳng tắp sống lưng.
Chờ lão sư phân phó bày tập cho kỳ nghĩ, giáo viên chủ nhiệm cũng thuyết giảng một hồi..... Kỳ nghĩ chính thức bắt đầu, Lộ Ảnh Niên vội vã thu dọn tập sách, hai ba bước liền phóng ra khỏi phòng học, dưới ánh mắt kỳ quái của tất cả mọi người cuống quýt rời đi.
Trước cổng trường, Tào Thanh Thiển giống như thường nhật ở trong xe chờ Lộ Ảnh Niên, nghĩ đến lúc trước mình có đáp ứng bồi Niên Niên đi chơi, lúc đó đứa nhỏ vô cùng hào hứng, lắc lắc đầu, cười khẽ ra tiếng.
"Nhị tiểu thư! Tiểu tiểu tỷ ra tới rồi." Tài xế ngồi phía trước không biết Tào Thanh Thiển đang vui vẻ chuyện gì, đôi mắt sắc bén chớp mắt bắt được thân ảnh Lộ Ảnh Niên, sau đó ông mở cửa bước xuống xe nghênh đón.
"Tiểu Di!" Đồng dạng mở cửa xe, Tào Thanh Thiển bước xuống, Lộ Ảnh Niên vừa thấy liền chạy tới ôm chằm lấy nàng, đem phiếu điểm ở trong tay giơ lên trước mắt nàng, tươi cười dị thường sáng lạn.
"Đều một trăm điểm, Niên Niên thật lợi hại nha." Cầm lấy tờ báo điểm, Tào Thanh Thiển duỗi tay xoa đầu đứa nhỏ: "Muốn khen thưởng con thế nào đây?"
"Suối nước nóng!" Đôi mắt đen láy loé lên ngân quang, Lộ Ảnh Niên không chút do dự thốt ra, trong đầu tràn ngập hình ảnh suối nước nóng với làn sương mù mờ nhạt, thấp thoáng nhìn thấy dáng người Tào Thanh Thiển không một mảnh vải, thần trí chợt có chút choáng váng muốn ngất.
Bị biểu tình của đứa nhỏ chọc cho sửng sốt, theo sau đó gương mặt cũng bắt đầu xoẹt qua mạt ửng hồng, Tào Thanh Thiển theo bản năng giơ tay lên áp vào hai bên gò má, rất nhanh khôi phục lại bình thường. Một lần nữa nhìn xuống Lộ Ảnh Niên, nhưng là đứa nhỏ vẫn y như vậy bổ nhào vào trong ngực nàng cọ quẹt ma sát các loại, Tào Thanh Thiển vội ngăn hành vi loạt động: "Không được như vậy, con mau vào trong."
"Dạ." Sợ khiến Thanh Thiển mất hứng không dẫn mình đi ngâm suối nước nóng nữa, Lộ Ảnh Niên ngoan ngoãn vào trong xe yên vị, còn trưng ra gương mặt vô tội nhìn nhìn nàng, đôi mắt vạn phần chờ mong, tinh quái chớp chớp vài cái.
"Được rồi." Xoa nhẹ đầu cô, Tào Thanh Thiển phớt lờ ánh mắt Lộ Ảnh Niên, chỉ thầm nhủ bản thân mình vừa rồi nhìn nhầm, nhàn nhạt cười đáp ứng yêu cầu của đứa cháu gái bảo bối.
"Yeah!" Trong khoảng thời gian này, lúc nào cũng phải giả dạng một tên nhóc vô lo vô nghĩ, Lộ Ảnh Niên riết cũng sinh thói quen bán manh, hơn nữa bây giờ là hưng phấn thật sự, trực tiếp vọt tới ôm lấy gương mặt Tào Thanh Thiển hét to một tiếng rồi bẹp một cái ướt nhẹp bên sườn mặt nàng.
"Niên Niên..... "
"Hắc hắc!!!"
------------!! -------------
Ai ngờ...... haizzzz..... Lúc Tào Thanh Thiển cùng Lộ Ảnh Niên xuống máy bay cũng chính là lúc gặp phải người nào đó.
"Thanh... Thanh Thiển!" Lướt trong đám người, chưa từng nghĩ lại gặp Tào Thanh Thiển ở nơi này, thiếu nữ vừa mừng vừa lo, lập tức bước tới. Thanh Thiển lúc này cũng khá sửng sốt tươi cười đáp trả.
"Cô.... " Liếc mắt liền nhận ra cái người mặc quần jeans sáng màu cùng áo phông thể thao kia chính là Ngôn Lặc Ninh mà mình chán ghét cực, Lộ Ảnh Niên há miệng muốn nói nhưng chỉ kịp phun ra một chữ chợt nhìn thấy Tào Thanh Thiển hồ như nghe được câu từ không thích hợp ở mình, cô sau đó yên lặng đem những gì muốn nói ra nuốt lại trở vào.