Trời còn chưa sáng, bóng tối vẫn bao phủ khắp thành phố E thị, hãy còn ánh sao đêm thi nhau loé những tia sáng mỏng manh.
Trên hành lang, một đạo thân ảnh rất nhanh nhẹn từ trong phòng vọt ra, cẩn thận lần mò sang căn phòng cách vách, men theo cánh cửa, từ trong túi móc ra chiếc chìa khoá, im lặng không chút động tỉnh mở khoá cửa, lách mình bước vào trong.
Giống như hành động này đã thực thi rất nhiều lần, vô thanh vô thức đóng cửa lại, rón rén đi đến bên giường, cúi đầu chăm chú nhìn mỹ nhân đang say ngủ, khoé miệng giương lên mạt ý cười nhạt, cúi người trực tiếp ấn dấu lên đôi môi nữ nhân đỏ tươi nhu thuận.
"Ân... " Dường như giấc mộng đẹp bị người quấy rầy, nữ nhân nằm trên giường khẽ ưm một tiếng, còn cái người đang trộm hương vẫn tiếp tục hôn hôn, tay cách một lớp chăn bao phủ tìm đến vị thế cao ngất, nhẹ nhàng xoa ấn vài cái, lúc này mới hơi chống thân người ngồi dậy.
"Hình như... lớn hơn rồi?" Chớp hạ mắt, cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình, tự lảm nhãm gì đó, sau đó lại ngưng mắt nhìn nữ nhân bị mình chiếm tiện nghi mà không hề hay biết gì, cong cong khoé miệng, một lần nữa hôn lên hai cánh môi ướt át, chỉ là vừa chạm nhẹ lại bứt ra: "Sớm, Thanh Thiển."
Giống như lúc vừa rồi lẻn vào trong, cô gái im lặng rời khỏi căn phòng, xoay người đóng cửa lại thuận thế dấu luôn chìa khoá, Lộ Ảnh Niên hơi ưỡn người, dự là sẽ ra ngoài rèn luyện thân thể một chút.
"Lại hoá thân Đạo tặc hái hoa?" Thời điểm vừa bước xuống cầu thang, phía sau chợt truyền đến thanh âm trêu chọc.
Trợn trắng mắt, quay đầu nhìn thiếu nữ đang tựa mình vào thân cột, Lộ Ảnh Niên nhìn bộ dáng im lìm của cô ấy mà hạ giọng: "Cậu lúc nào cũng phải lớn tiếng như vậy mới chịu hả?"
Chậm rãi bước đến cùng Lộ Ảnh Niên sóng vai đi xuống lầu, thiếu nữ ngó mắt liếc nhìn: "Tôi cũng chả cảm thấy cậu sợ hãi bị phát hiện."
Hai người nhanh chóng bước ra khỏi cổng lớn của Lộ gia, vừa ra đường liền bắt đầu chạy bộ, chạy được một lúc, Lộ Ảnh Niên vẻ mặt không chút hoe đỏ cũng không suyễn hắt, nhưng thiếu nữ bên cạnh đã có dấu hiệu thấm mệt, không chạy nổi nữa, dần thả chậm tốc độc.
"Hắc hắc! Cậu vẫn không lợi hại hơn tôi." Khoe khoang bộ dáng ta đây là người chiến thắng, Lộ Ảnh Niên nhíu mi, rồi cũng dần thả chậm tốc độ, thiếu nữ lại không bị đá động gì: "Tôi không phải ai đó, mỗi ngày đều thừa dịp trời chưa sáng liền biến thành dâm tặc, đương nhiên so với tôi sinh lực tràn trề."
"Ngạch.... " Lập tức bị những lời này khiến cho cứng họng, Lộ Ảnh Niên bĩu môi: "Mộc Vũ, mới hai năm thôi, cậu trở nên độc miệng từ khi nào vậy."
Quan trọng nhất là chỉ độc miệng trước mặt mình, còn trước mặt ba mẹ cùng Tiểu Di thì văn tĩnh thiếu nữ hiền lương, thực khiến người ta buồn bực.
"Ahhh!" Đạm nhiên cười cười, chậm rãi bước đi một hồi thì dừng lại, lấy ra mảnh khăn giấy trong túi áo lau mồ hôi, xoay người nhìn người kia đến một giọt mồ hôi cũng chưa có: "Cậu mỗi ngày trộm hương như vậy là cảm thấy thoã mãn rồi hả?"
Lắc đầu, Lộ Ảnh Niên không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn xuống đôi tay mình rồi lâm vào thất thần.
Từ lúc án tử năm đó cho đến nay đã là hai năm rồi.
Đã từng - vụ án đó rất nhiều tháng mới được giải quyết, nhưng bởi vì có cô hộ thuẫn, cùng với sự phối hợp của Mộc Vũ, chỉ trong một tháng liền điều tra ra ngọn nguồn.
Còn chuyện Mộc Vũ từng giết người đã được Tào Cẩn Du che dấu không còn chút manh mối, tuy nói lúc đầu đối với đưa nhỏ này không an tâm, nhưng vẫn lựa chọn lưu lại một hài tử mất cả ba lẫn mẹ ở Lộ gia.
Đợi đến khi điều tra ra tận gốc, xác định Mộc Vũ không hề uy hiếp gì tới gia đình mình, Lộ Văn cùng Tào Cẩn Du mới quyết định thu nhận cô làm con nuôi.
Nhưng vẫn còn một việc, duy độc chỉ mình Lộ Ảnh Niên biết được, lại dối gạt mọi người.
"Mà nhắc lại nhớ, những người đó hẳn sẽ không tiếp tục truy đuổi cậu đâu." Bỗng dưng xoay chuyển vấn đề, Lộ Ảnh Niên huých khuỷu tay chạm vào cánh tay Mộc Vũ: "Cậu ngàn vạn lần đừng có đi a."
"Vô nghĩa." Liếc cô một cái, Mộc Vũ quăng cho Lộ Ảnh Niên cái ánh mắt khinh thường: "Tôi hiện tại ăn no mặc ấm ra ngoài có xe đưa rước, về nhà có người hầu hạ, ngu gì tiếp tục làm một sát thủ, cậu cho là tôi ngốc giống cậu chắc!"
"Hơ... " Đương nhiên biết như vậy, nhưng vẫn sợ Mộc Vũ cố chấp làm ra việc ngu ngốc gì, Lộ Ảnh Niên ngượng ngùng cười cười: "Hắc! Tôi cũng cảm thấy giống như bây giờ thì tốt thật."
"Thay vì lo lắng chuyện của tôi, cậu chi bằng nghĩ cách làm sao cùng Tào Thanh Thiển ở bên nhau thì có nghĩa hơn."
"Cậu phải gọi nàng là Tiểu Di." Hai năm rồi, Lộ Ảnh Niên không biết đã sửa cái tật này bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần hễ Mộc Vũ nhắc tới nàng là gọi hẳn cả họ lẫn tên.
"Vạn nhất hai người chung một chỗ thật, tôi không phải chả có lợi gì?" Cười nhạt một tiếng, nghỉ ngơi nhiêu đó cũng đủ rồi, vẫn nên tiếp tục chạy thôi: "Nhanh đi, không phải muốn kịp trở về dùng bữa sáng với Thanh Thiển của cậu sao hả?"
"Ân."
☀️
Bước xuống giường vào phòng rửa mặt, sau khi thay xong quần áo thì xuống dưới lầu, một lúc liền nhìn thấy Lộ Ảnh Niên cùng Mộc Vũ hai người bước vào cửa, Tào Thanh Thiển liếc mắt nhìn các nàng, nhưng là sau đó chăm chú quan sát Lộ Ảnh Niên, khẽ mím môi.
Lộ Ảnh Niên nháy mắt ra hiệu, Mộc Vũ rất ngoan ngoãn gọi Tào Thanh Thiển một tiếng Tiểu Di, mắt thấy Lộ Ảnh Niên hai ba bước liền phóng tới nắm lấy tay nàng, trong lòng cười muốn lộn lên, đi thẳng vào bàn ăn chờ hai người bước vào.
Tay có chút ý đồ muốn né tránh Lộ Ảnh Niên, cô đương nhiên sớm đã thành thói quen khắc chế động thái của nàng rồi, thoắt cái nắm trụ tay nàng, cười hì hì vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Thở dài, nàng một chút biện pháp đối với đứa nhỏ này cũng không, Tào Thanh Thiển đành mặc cho Lộ Ảnh Niên nắm lấy tay mình tiến vào bàn ăn, hung hăng trừng mắt liếc cô một cái mới gỡ tay cô ra khỏi tay mình.
"Lương tỷ, buổi trưa không cần làm cơm chờ tôi, tôi sẽ không về." Làm lơ bộ dáng Lộ Ảnh Niên ngồi trên bàn ăn muốn lấy lòng mình, Tào Thanh Thiển sau khi dùng xong bữa sáng, buông xuống bát đũa hướng Quản gia đứng bên cạnh nhàn nhạt nói, Lương Di gật đầu: "Vâng."
"Huh?" Nói vậy thì buổi trưa mình không được nhìn thấy Thanh Thiển rồi ... Lộ Ảnh Niên nhịn không được ngơ ngác một tiếng, Tào Thanh Thiển chỉ lướt mắt nhìn cô sau đó đứng dậy: "Hai đứa ăn xong thì nhanh chóng tới trường, đừng lại để muộn."
"Nga." Thành thật đáp, Lộ Ảnh Niên có chút bất đắc dĩ vẫu môi: Thôi kệ đi! Dù sao cũng còn được trộm ăn đậu hủ, tính ra cũng không có gì phải buồn bực.
Hiện tại Tào Thanh Thiển sớm đã nhậm chức công tác ở Cục tài chính, thời gian bắt đầu làm việc là 8h, còn cô cùng Mộc Vũ thì 7h30 là vào học, cứ nghĩ sẽ cùng nhau nhưng không lí do gì phải để Tào Thanh Thiển đến Cục sớm hơn nữa tiếng.
"Haizzz..." Trước cổng trường, Mộc Vũ cùng Lộ Ảnh Niên lại tiếp tục cùng nhau bước vào trong, Lộ Ảnh Niên buộc miệng thở dài: "Mộc Vũ, cậu nói... Tiểu Di có chút xíu cảm giác với tôi? Là thật sao?"
"Ân." Suy cho cùng thì có ác mồm ác miệng cỡ nào thì cũng chỉ khi hai người đấu khẩu mới xuất hiện, Mộc Vũ lúc ở trường vẫn giữ nguyên nét biểu cảm vô biểu tình, nhìn thẳng phía trước mà gật đầu, ngữ khí lại giống như nhà tâm lý học: "Nếu không, căn bản không cần phải trốn tránh cậu làm gì, nàng trốn, biểu thị cho sự chột dạ, chứng minh bản thân nàng phát sinh nỗi sợ."
"Được rồi." Nhún vai, lần nữa điều chỉnh lại tâm tình, Lộ Ảnh Niên nhắm mắt siết chặt ba lô: "Bây giờ vẫn chưa, đợi hai năm nữa, tôi nhất định sẽ thổ lộ với nàng."
Nghiêng đầu, vẫn bộ dáng thực bình tĩnh, Mộc Vũ nhìn chằm chằm Lộ Ảnh Niên kiên định gật đầu: "Tôi giúp cậu."
"Hắc, hắc."
????
Hết giờ tan tầm, Tào Thanh Thiển vẫn còn ngồi sau bàn làm việc sắp xếp lại tư liệu, không có chút ý tứ muồn rời khỏi.
"Tiểu Tào! Công việc làm xong rồi thì nhanh chóng về nhà ăn cơm, đến giờ tan ca rồi." Phó Cục trưởng lướt qua văn phòng nàng, nhìn thấy nàng vẫn còn ở bên trong nên hảo ý vào trong nhắc nhở, sau đó thì cười cười nói: "Không hổ danh là muội muội của Tào Bí thư, lúc làm việc đều chuyên chú như vậy."
Tào Cẩn Du giờ đã là Bí thư Thị uỷ E thị, từ lúc Tào Thanh Thiển bắt đầu công tác tại Cục Tài chính, hầu như không nhân viên nào không biết bối cảnh hiển hách bất phàm của Tào Thanh Thiển, còn Tào Thanh Thiển thì đối với việc này không chút để tâm, nên làm cái gì thì làm cái đó, dần dần rồi mọi người cũng không nghi ngờ về năng lực ở nàng, Nói thì nói vậy mặc dù thân là lãnh đạo cấp cao ở trước mặt nàng nói chuyện nho nhã ôn hoà, nhưng thực chất vẫn rất e dè sợ đắc tội.
Buông xuống sấp tư liệu trên tay mình, lễ phép gật đầu trước nam nhân bụng phệ, Tào Thanh Thiển thuận miệng cùng hắn nói vài câu, đợi hắn đi rồi, nàng lúc này mới nhìn khắp xung quanh, không hiểu sao lại thở dài.
Nhìn tập văn kiện trên bàn, Tào Thanh Thiển bỗng dưng có chút thất thần, cũng không biết nghĩ cái gì, gương mặt bắt đầu nổi lên nhàn nhạt phiếm hồng.
Một lúc lâu, mới chịu hồi phục tâm tình, giơ lên hai cánh tay có chút lạnh phủ hai bên má, miệng vô thức thốt ra: "Tiểu hỗn đản... "