Diệt Tuyệt sư thái sắc mặt biến đổi, hờ hững nói, tay nắm Ỷ Thiên kiếm, vô hoảng bất loạn lần theo tín hiệu mà Đinh Mẫn Quân để lại. Ba người chúng ta cũng tăng cường đề phòng cảnh giác, đi theo sát Diệt Tuyệt. Rẽ qua mấy con đường nhỏ ngoằn ngoèo, Diệt Tuyệt sư thái lẳng lặng dừng lại ở cạnh một bức tường bao ngoài một khu vườn hoang phế, đứng yên như tượng gỗ.
Chúng ta chia ra hai bên, vừa lúc nhìn phía trước, một bà già quay người lại, cổ đeo kim hoa, tay chống quải trượng, mặt tái nhợt nhăn nheo, dắt theo một cô gái xấu xí đứng đó. Đinh Mẫn Quân sắc mặt tái nhợt ngã nằm trên đất, trường kiếm văng ra một quãng không xa.
Ta nhìn kỹ, cảm thấy cô gái kia thực quen mắt, chính là Ân Ly đã mấy tháng không gặp sao? Mặt của nàng ngày càng xấu, có lẽ do Thiên Châu Vạn Độc Thủ ngày càng lợi hại đi. Bên cạnh nàng chính là Kim Hoa bà bà ta mới chỉ được nghe kỳ danh, giả thành bộ dạng này cũng thật đủ xấu, không nhìn ra nổi chút dung mạo xinh đẹp nào của một mỹ nữ Ba Tư a! Ta còn mải suy nghĩ, Diệt Tuyệt sư thái chắc cũng không dễ chịu, đương nhiên là nhìn thấy đồ đệ mình bị đánh thì ai mà vui cho được. Bà ta quét cặp mắt sắc lạnh về phía Đinh Mẫn Quân, Đinh Mẫn Quân cuống quýt đứng dậy, Tĩnh Nghi Đại sư tỷ vội chạy đến giúp đỡ. Lúc này Diệt Tuyệt mới cất giọng lạnh lùng:
“Không biết đồ đệ này của ta làm sao lại đắc tội Kim Hoa bà bà, để bà phải phá lệ mà ra tay với một hậu bối như vậy?”
Kim Hoa bà bà run rẩy ho khan hai tiếng, hướng Diệt Tuyệt nhìn, gật đầu, lúc này mới thở dài, chậm rãi nói:
“Ta bình sinh động thủ với người, chỉ thua dưới tay bà một lần, nhưng lần đó không phải võ công chiêu số không bằng, mà là do kiếm Ỷ Thiên quá sắc bén. Mấy năm nay vì muốn tìm một vũ khí sắc bén để cùng bà phân cao thấp, bà già này đã đi khắp chân trời góc biển, cuối cùng không uổng phí tâm sức, một vị cố nhân đáp ứng cho ta mượn bảo đao dùng một chút. Ta nghe thấy phái Nga Mi bị triều đình giam ở chùa Vạn An, đang muốn cứu bà ra ngoài, để hai bên tỉ đấu bằng bản lãnh chân thực, không ngờ đi vào thì chùa Vạn An chỉ còn là một đống gạch vụn. Ta còn tưởng bà gặp phải độc thủ, khiến ta không thể phục mối nhục thất bại này, không ngờ ban nãy thấy đồ đệ này của bà trên đường, vốn định hỏi nàng ta nơi bà đang ở, không ngờ nàng ta mồm mép giảo hoạt, chua ngoa đanh đá, ta đành phải dạy dỗ một chút, cho nàng ta biết thế nào là phải kính trọng tiến bối.”
Ta vừa nghe liền hiểu được, nhất định là Đinh Mẫn Quân lại miệng gây họa rồi. Diệt Tuyệt sư thái thu hồi lại vẻ lạnh nhạt, trong mắt thần quang chớp động. Kim Hoa bà bà cũng thật là.. Nhàn quá nên mua việc vào mình hay sao? Diệt Tuyệt sư thái chính là muốn Đồ Long đao, bà liền đưa đến, đó là vật của Quách gia, trừ hậu nhân Dương Quá hiểu biết về nó nhất thì còn có Diệt Tuyệt, Diệt Tuyệt võ công không bằng bà thì còn có Minh giáo Ba Tư sắp tìm đến bà nữa, xong đời bà luôn. Lần này Đại Lệ Ti bà gặp xui rồi, đồng thời một lúc phải đối phó với Diệt Tuyệt, Minh giáo Ba Tư, lại không có Tiểu Chiêu cứu. Diệt Tuyệt nhất định vì muốn giết Tạ Tốn nữa, ta nhớ không rõ lắm, trong nguyên tác hình như là Dương Tiêu hay Tạ Tốn tự tay giết chết đại ca của Diệt Tuyệt, lần này bà ta làm sao có thể hạ thủ lưu tình.
“Được lắm, được lắm! Ta còn phải cảm tạ bà bà có tâm viện thủ cho phái Nga Mi chúng ta. Bất quá đồ đệ của ta thì ta sẽ tự dạy, không cần Kim Hoa bà bà quan tâm. Nhưng nếu bà đã nói bảo đao cầm trong tay, vậy thì xin mời mang ra, để ta xem bản lĩnh thực sự của bà bà ra sao.”
Diệt Tuyệt che giấu kích động trong mắt, tay nắm chặt Ỷ Thiên kiếm nói.
Kim Hoa bà bà tựa hồ như vừa mới nói nhiều lắm, vẫn ho khan không ngừng, Ân Ly ở một bên lo lắng vỗ vỗ ngực cho bà ta, có chút sợ hãi lại tức giận lén lén liếc nhìn Ỷ Thiên kiếm, ngày đó Diệt Tuyệt suýt nữa chặt đứt ngón tay và phế đi công phu của nàng, lại tận mắt chứng kiến Ỷ Thiên kiếm chém giết nhiều người Minh giáo như vậy, khiến nàng sợ hãi:
“Bà bà, vị bằng hữu kia tính tình không tốt lắm, nhất định là còn ở trên đảo Linh Xà, sư phụ mau về xem đi.”
Diệt Tuyệt nghe xong có chút do dự, bà ta đoán người mà Kim Hoa bà bà nói đến chính là người bà nghĩ, nhưng lại lo lắng Kim Hoa bà bà giả quỷ, lừa bà vào bẫy. Thế nhưng Đồ Long đao bà đã mơ ước bao lâu nay, làm sao bởi một vài nguyên nhân nhỏ còn chưa rõ mà bỏ qua? Không khỏi khó xử.
“Sao vậy? Diệt Tuyệt sư thái lo lắng ta gài bẫy trên đảo đón tiếp bà sao? Không ngờ chưởng môn Nga Mi Diệt Tuyệt sư thái nổi tiếng ra tay tàn nhẫn vô tình lại là hạng nhát gan như vậy. Nếu bà không muốn đi cũng không sao, nhưng về sau trên giang hồ Diệt Tuyệt bà nhìn thấy ta thì phải tránh ra tìm đường khác mà đi, thế nào?”
Lúc này Kim Hoa bà bà cố gắng lắm mới ngừng được ho, nhìn Diệt Tuyệt bộ dáng do dự, mắt liền nhìn với vẻ chế giễu, khinh thường nói.
Diệt Tuyệt sư thái ánh mắt trầm lại, hung ác nhìn Kim Hoa bà bà, trầm giọng:
“Nga Mi ta không phải kẻ khiếp nhược, đi thì đi, sao phải sợ bà chứ. Dù cho bà có tính kế hay bày ra thiên là địa võng gì chăng nữa, Diệt Tuyệt ta đây cũng phải thử xem thế nào. Tĩnh Nghi, ngươi đưa Mẫn Quân và Dư Lam về Nga Mi dưỡng thương, Chỉ Nhược đi theo ta, kiến thức xem Linh Xà đảo của Kim Hoa bà bà thế nào.”
“Dạ!”
Ta bỗng dưng bị điểm danh, không khỏi kinh ngạc, nhăn mày. Thật không hay ho, bà cũng không chết, sao phải bắt ta đến đảo Linh Xà làm gì? Chẳng lẽ là do kịch tình không thể sửa đổi, hay là Diệt Tuyệt thấy ta võ công không tồi, có thể dùng làm tay sai tốt nhất? Trong lòng ta thở dài, không nguyện ý thì cũng thế nào, đệ tử làm sao có thể kháng lại lời sư phụ, sẽ trở thành đại bất kính, ta còn sợ sau này trở về núi bà chỉnh ta, nên đành tuân lệnh vậy. Đại sư tỷ và hai người còn lại cũng khom người nhận lệnh.
Kim Hoa bà bà cười cười vẻ quái dị, lôi Ân Ly chạy đi rất nhanh, không để lại dấu chân trên mặt đất, cũng chẳng sợ Diệt Tuyệt không theo kịp, chạy thẳng ra ngoài thành. Bà ta biết Diệt Tuyệt là chưởng môn một chính phái, sẽ không nuốt lời, cho nên cũng không nhìn lại xem xét, nhưng Ân Ly lại quay đầu lớn tiếng nói:
“Nga Mi Chu tỷ tỷ, đa tạ tỷ ở Tây Vực chiếu cố, đường đi đảo Linh Xà này ta sẽ chiếu cố lại cho tỷ.”
Ta cười cười gật đầu, thấy Diệt Tuyệt sư thái sau khi sử một ánh mắt cho Tĩnh Nghi xong cũng phi thân theo sau Kim Hoa bà bà, ta vội đuổi kịp, trong lòng bất đắc dĩ, biết có Đồ Long đảo ở đó Diệt Tuyệt sư thái tuyệt đối sẽ không đổi ý. Ngay khi ta đang vội vàng, tai chợt nghe thấy phía sau có chút động tĩnh khác thường, vội quay đầu lại nhìn vừa kịp thấy hai bóng người chợt lóe lên rồi biến mất, ẩn thân giấu mình tại một góc tường khuất. Nhìn phục sức quen quen, chẳng phải là Trương Vô Kỵ sớm nay đã ra khỏi nhà hay sao? Người bên cạnh hắn, thật là giống Triệu Mẫn a! Không thể chứ, hai bên hiện nay đang như nước lửa không dung, hai người này mới ba ngày lại đã dính vào nhau rồi. Xem ra lần đến đảo Linh Xà này hai người đó nhất định là muốn xông vào góp vui, còn Tiểu Chiêu thì có thể trì hoãn kéo dài thêm bốn ngày nữa, chỉ mong Tiểu Chiêu cũng đừng có mà đi theo nữa.
Ra khỏi thành, Kim Hoa bà bà thuê một cỗ xe ngựa lớn, Kim Hoa bà bà, Diệt Tuyệt sư thái, Ân Ly và ta, bốn người hướng phía đông mà đi. Đường rất xấu nên đi không nhanh được, mất những bảy ngày, bất quá không gặp ai quấy rầy, hơn nữa Diệt Tuyệt lại tự nguyện đi theo nên trên đường không gặp phiền toái gì, ngày đi đêm nghỉ, yên ổn hành tẩu. Mà Ân Ly nói được làm được, dọc đường đi cơm áo hành trang đều tự mình lo liệu, không để ta phải quan tâm, có điều trong những lúc yên lặng nàng ngồi ngẩn một mình, vuốt ve cánh tay có dấu răng, ánh mắt có điều do dự.
Ta biết tuổi nhỏ của Ân Ly bị chính cha mình và Kim Hoa bà bà phá hủy, thời điểm đó chính là lúc cô gái cần sự yêu thương, bảo vệ nhiều nhất thì lại bị miệt thị, thương tổn, Kim Hoa bà bà tuy cứu nàng nhưng lại muốn Ân Ly làm thế thân cho Tiểu Chiêu, không quan tâm gì đến Ân Ly, bỏ mặc nàng tự oán tự trách, rồi lại yêu phải thiếu niên kia, mà đáng tiếc nhất lại chỉ là một bóng dáng do mình tưởng tượng ra, khiến cho người ta muốn giúp nàng cũng không được. Có lẽ nàng là một cô gái có vấn đề về tâm lý, thực khiến cho người ta phải đau lòng.
Hôm đó trời đã muộn, xe dừng ở bờ biển, chúng ta bốn người xuống xe, Kim Hoa bà bà nhíu mày một phen, sắc mặt hơi biến đổi rồi lại khôi phục lại bình thường, ho khan mấy tiếng. Ân Ly đỡ bà ta đi về phía bến tàu, ta và Diệt Tuyệt nhìn nhau một cái, cười khổ. Diệt Tuyệt tưởng đó là sắp xếp của Kim Hoa bà bà, nhưng ta biết đó chắc chắn là do Triệu Mẫn, không biết nàng ta là thông minh thật hay giả đây, thủ đoạn này thật là sơ hở trăm bề.
Cả hải cảng chỉ có một con thuyền bỏ neo, thuyền rất lớn, cao hai tầng, đầu thuyền và hai bên mạn có gắn hỏa pháo, vừa nhìn là biết một chiếc pháo thuyền của quân Mông Cổ. Tuy rằng trên những khẩu pháo có giăng lưới cá, trên thuyền để thêm vài chục sọt cá tươi, nhưng nhìn thủy thủ trên thuyền thần thái tinh quang thì biết, toàn là hảo thủ võ công, càng huống chi cửa biển này vốn náo nhiệt nhưng hiện giờ mấy chục dặm không thấy ai khác, chỉ có thể Triệu Mẫn mới làm ra được.
Bất quá không nhìn thấy đám Trương Vô Kỵ, hẳn là ẩn mình đâu đó trong khoang rồi, bên ngoài chỉ có thủy thủ ứng phó. Dù tất cả mọi người đều biết có vấn đề nhưng ai đóng vai nào vẫn diễn vai đó, Kim Hoa bà bà thương lượng nói muốn thuê thuyền đến đảo Linh Xà, bọn thủy thủ lại đưa đẩy chối từ, nói đây là pháo thuyền cũ nay sửa thành thuyền đánh cá, chỉ đi chài lưới chứ không chở khách, đến lúc Kim Hoa bà bà đưa ra hai đĩnh vàng trả công, gã lão đại đứng đầu mới miễn cưỡng nhận lời.
Ta cùng Diệt Tuyệt sư thái, Ân Ly, Kim Hoa bà bà theo thứ tự lên thuyền. Cũng may trên thuyền khá rộng, bốn người chúng ta được mỗi người một gian phòng, chuẩn bị tốt xong, Kim Hoa bà bà ra lệnh giương buồm về phía đông. Trên biển cả mênh mang không bờ bến, thuyền lênh đênh theo hướng đông nam mà đi. Cũng may khi ta còn nhỏ ở trên sông nên không bị say sóng, hồi ăn cơm chiều, Diệt Tuyệt sắc mặt xây xẩm, lòng ta cười thầm, Diệt Tuyệt sư thái một đời uy phong rốt cuộc cũng có điểm yếu là say sóng a!
Cơm chiều xong, Diệt Tuyệt trở về phòng, Ân Ly cùng Kim Hoa bà bà cũng rời đi, bát đũa có bọn thủy thủ thu dọn, không cần ta đụng đến. Ta rửa mặt xong cũng về phòng mình, nghe sóng biển ầm ì, ta cao hứng mở cửa sổ ra, bên ngoài trời đã tối đen, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh.
Phòng ta ở lầu hai, nhìn ra bốn phía đều là biển cả mênh mông, nghe tiếng sóng rầm rì mãi mãi không ngừng nghỉ, ta ngưng thần nhìn ra mặt biển, chỉ thấy biển cả trong đêm mênh mông âm u thăm thẳm, trên bầu trời vô số những ngôi sao sáng nhấp nháy dày đặc, thật đẹp vô cùng, khiến cho ưu tâm của ta tạm thời được quên đi.
Thầm nghĩ lẳng lặng hưởng thụ cảnh sắc đẹp đẽ đó, nhưng trời không chiều ý người, ta muốn thanh tịnh nhưng người khác vẫn làm phiền, không biết nên trách ta nhĩ lực tốt dù không vận nội công cũng nghe được hay là giọng hai người kia quá lớn. Nghe hai người lúc trầm lúc bổng nói cái gì mà quận chúa nương nương, cái gì mà đại giáo chủ linh tinh, đùa giỡn nhau, ái muội này nọ, ghen tức linh tinh.
Triệu Mẫn có lẽ trải qua cuộc sống trong vương phủ, cha nàng có đông đảo cơ thiếp ảnh hưởng đến, trong lời nhắc đến ta và Tiểu Chiêu có chút chua chua, nhưng khẩu khí khá lớn, có vẻ như không có ác ý gì, còn lấy ta và Tiểu Chiêu ra trêu ghẹo Trương Vô Kỵ, đến khi hắn xấu hổ không còn nói gì được nữa, lại trách hắn thương ai không rõ, nói đến độ hắn phải kể ra hết mọi chuyện cho nàng hay, nói rất nhiều, nói chuyện trên đường trở về Trung Nguyên thế nào, trên Băng Hỏa đảo thế nào, Hồ Điệp cốc.. Hai người nói chuyện, hỗn loạn đủ ám muội giống như bạn tốt sống với nhau đã nhiều năm mà cũng giống như đôi tình nhân lưỡng tình tương duyệt.
Ta nghe phát buồn mà khó nói, lại thấy Chu Chỉ Nhược trong nguyên tác đau lòng thật không đáng giá. Trong nguyên tác Chu Chỉ Nhược bị Kim Hoa bà bà nhốt lại trong phòng này, có hay không nghe đến lời hai người nói chuyện yêu đương tình cảm thế kia? Triệu Mẫn thỉnh thoảng lại lấy Chu Chỉ Nhược ra trêu ghẹo Trương Vô Kỵ, liệu Chỉ Nhược thật sự có nghe thấy? Có bao nhiêu thương tâm?
Quên đi, ta không muốn nghĩ nữa, dù sao hiện nay ta và Trương Vô Kỵ không có quan hệ gì, ta sẽ không vì một nam nhân như vậy mà thương tâm rơi lệ, nhiều nhất cũng chỉ cảm thán tình cảnh một chút và có thể hiểu tại sao Chu Chỉ Nhược vì sao lại thay đổi lớn như vậy! Ta đóng cửa sổ, nhẹ nhàng trở về bên giường, yên lặng vận khởi nội lực bắt đầu tu tập nội công.
Đến khi ta tập xong chuẩn bị nghỉ ngơi, ngoài khoang thuyền bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, ta có chút kỳ quái, dừng động tác thổi đèn lại, người nọ đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ mấy tiếng, thanh âm trầm thấp:
“Phiền cô nương mở cửa một chút, lão đại trên thuyền sai ta mang đồ ăn khuya đến cho cô.”
Ta đâu có gọi bữa khuya? Ta có chút kỳ quái mở cửa phòng, chỉ thấy một người mặc kiểu thủy thủ, thân hình thon gầy tuấn tú cao ngất, sắc mặt trầm lặng, mấy phiến râu cằm rung rung, bưng một phần ăn đêm đứng trước cửa phòng. Ta có cảm giác người này rất quen thuộc, hơn nữa còn có đôi mắt tuấn mỹ sáng ngời kia, ta giật mình hiểu ra, cao hứng gọi:
“Thất thúc!”
Mạc Thanh Cốc vội che miệng Chỉ Nhược lại, cảm nhận được đôi môi mềm mại kia áp trong lòng bàn tay hắn, nóng rực như than lửa, vội cuống quýt buông tay ra, sắc mặt nháy mắt biến thành đỏ bừng, cúi sát xuống bên tai Chỉ Nhược thấp giọng nói:
“Nhỏ giọng thôi!”
“Thất thúc, thúc làm sao ở đây được vậy? Sao ban nãy cháu không nhìn thấy thúc?” Ta cũng học Mạc Thanh Cốc, kề sát bên tai hắn nói, trong lòng có chút kỳ quái, Thất thúc sao mặt lại đỏ lên như vậy? Bị sốt sao?
Mạc Thanh Cốc cuống quýt lui lại hai bước, vòng qua ta đem đồ ăn khuya đặt lên bàn, giả giọng:
“Cô nương, bữa khuya đặt trên bàn.”
Nói xong mới nén giọng lại nói:
“Là Vô Kỵ nhìn thấy cháu và Diệt Tuyệt sư thái bị Kim Hoa bà bà dẫn đi, lại nghe hình như bà ta có ý nói có Đồ Long đao trong tay, lo lắng Tạ Tốn và cháu gặp nguy hiểm, hơn nữa nó và cô gái người Mông Cổ kia có ước định gì đó, cho nên chờ khi Phạm Hữu sứ vô ngại liền cùng Triệu Mẫn và Tiểu Chiêu cô nương thúc ngựa chạy nhanh đến trước, rồi bố trí mọi thứ. Ta lo cho cháu nên đi cùng Vô Kỵ và yêu nữ kia, hiện giờ trên thuyền này đều là người của Triệu Mẫn, cháu vạn lần phải cẩn thận, nếu cảm thấy có gì nguy hiểm hãy thổi cây sáo ta tặng cháu trước đây, lúc đó ta nhất định sẽ đến cứu.”
Mạc Thanh Cốc nói xong không đợi ta phản ứng lại, ngay lập tức đi ra ngoài đóng cửa lại.
Ta nghe mà thất thần, Tiểu Chiêu vậy là vẫn đến, ta kiềm chế nàng bảy ngày nàng vẫn đến cùng Trương Vô Kỵ, thật ngoài ý muốn, không ngờ hơn nữa còn có Thất thúc Mạc Thanh Cốc, hắn cũng thay đổi diễn biễn truyện mà đến đảo Linh Xà. Ta vuốt ve cây sáo, vui vẻ, cao hứng, có chút mê mang, sự tình lại biến đổi đến như thế này.
So với nguyên tác chậm mất bảy ngày, người Cái Bang có thể đi, nhưng sứ giả Ba Tư có thể có xung đột với Tạ Tốn hay không? Hoặc sứ giả Ba Tư quấy nhiễu? Sự tình rốt cuộc thay đổi đến mức nào? Hiện giờ không làm sao mà đoán được. Đảo Linh Xà có thêm Diệt Tuyệt và Thất thúc Mạc Thanh Cốc đặt chân lên, Đồ Long đao sẽ về tay ai? Tiểu Chiêu cũng ngàn vạn lần đừng có sa vào con đường khổ ải đó.
Ta bưng đồ ăn đêm Thất thúc mang đến, một ngụm rồi lại một ngụm uống hết, nhưng tâm tư ta toàn bộ đặt trên những phiền toái kia mà suy nghĩ, căn bản không cảm nhận ra hương vị gì cả. Hiện giờ điều tốt duy nhất chính là Thất thúc cũng theo ra đến đây, cho dù có việc gì, có Thất thúc hỗ trợ chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều, thúc ấy là một trong Võ Đang thất hiệp cơ mà.