Diệt Tuyệt sư thái lấy bao vải buộc kín Đồ Long đao, ngồi ngay tại đầu thuyền không trở vào trong nữa. Tiểu Chiêu cùng Trương Vô Kỵ, Tạ Tốn ở trong khoang thuyền dịch võ công trên Thánh Hỏa Lệnh. Mạc Thanh Cốc là cao đồ phái Võ Đang, không muốn nghe võ công phái khác, lại nam nữ khác biệt không tiện ngồi cùng Diệt Tuyệt sư thái liền ngồi xếp bằng ở đuôi thuyền. Ta cũng không muốn ở cạnh Diệt Tuyệt, liền ngồi cùng Mạc Thanh Cốc ở cuối thuyền ngắm cảnh biển, tìm cớ nói chuyện với hắn, đáng tiếc hắn thực quá nghiêm túc, trừ lúc trả lời vấn đề ta hỏi, còn lại những chuyện về riêng tư đều trầm mặc không nói.
Pháo thuyền đi từ Trung Nguyên đến đảo Linh Xà mất ba ngày, khi quay về tuy bằng thuyền nhỏ hơn nhưng cũng không chậm lắm so với thuyền lớn. Căng buồm lên lại thuận dòng xuôi gió, chỉ hết hơn hai ngày, tính cả đêm giao chiến nữa là vừa tròn ba ngày liền về đến bến tàu. May mắn trên đường về không gặp bọn người Ba Tư truy đuổi, về đến Trung Nguyên thì không phải sợ bọn họ nữa.
Ân Ly thương thế đã tốt hơn nhiều, giữa đường có tỉnh lại một lần rồi lại ngủ say. Về đến bến tàu, Triệu Mẫn vẻ mặt ai oán mang theo đám thủ hạ rời đi đầu tiên, Kim Hoa bà bà cũng nhanh chóng bỏ đi. Trương Vô Kỵ và Tạ Tốn mang theo Ân Ly vẫn đang hôn mê cùng Tiểu Chiêu chia tay chúng ta rồi đi hội họp với người trong Minh giáo. Mạc Thanh Cốc trở về Võ Đang, nói từ biệt với Diệt Tuyệt sư thái, chỉ áy náy nhìn ta một cái rồi đi, không nói lời nào với ta, hắn xấu hổ khi ở cùng một chỗ với ta sao? Hắn không hề nhắc đến chuyện đưa ta trở về Võ Đang như đã nói trên thuyền, Diệt Tuyệt sư thái cũng coi như quên luôn.
Ta đang cao hứng vì có thể rời khỏi Nga Mi, không bao lâu nữa là có thể trở về Võ Đang rồi, cũng không để trong lòng nhiều lắm, cùng Diệt Tuyệt rời đi sau cùng. Chỉ chớp mắt trên thuyền không còn ai, người đã đi hết, mỗi người đều đi theo hướng vận mệnh của mình.
Trời tối, ta và Diệt Tuyệt sau khi đổi hướng mấy lần đề phòng Triệu Mẫn sai thủ hạ theo dõi hạ độc thủ, đến khi sắc trời đã đen kịt mới dừng trước một quán trọ nhỏ nghỉ lại.
Đêm nay Diệt Tuyệt sư thái lộ ra vẻ thất thố hiếm thấy, vẻ mặt luôn trong trạng thái không yên, ăn cơm xong liền mang theo đao kiếm trở về phòng mình. Ta biết giờ là lúc bà ta lấy Cửu Âm Chân Kinh, cũng không để ý đến, chậm rãi thu dọn bàn ăn, lại lấy tiền nhờ bà chủ quán mua giúp cho hai bộ quần áo để tắm rửa rồi mới trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, trên bàn ăn sáng, Diệt Tuyệt sư thái mắt đỏ lừ mang tia máu chậm rãi ăn hết điểm tâm. Ta đã thu dọn xong xuôi đồ đạc của mình, chỉ đợi bà ta ăn xong là nói lời từ biệt. Một lúc lâu sau, Diệt Tuyệt buông bát đũa, nhìn ta lưng đeo hành lý đứng bên cạnh, trầm ngâm một lát rồi nói:
“Chỉ Nhược, ngươi thật sự quyết định như vậy sao? Ta nói lời tuyệt đối sẽ không nuốt lời, chỉ cần ngươi ở lại Nga Mi, chức chưởng môn Nga Mi về sau chính là của ngươi, quyết không đổi ý.”
“Đa tạ sư phụ có ý tốt, nhưng Chỉ Nhược đã quyết rồi, thêm nữa Chỉ Nhược thật sự không thích kiểu cuộc sống chém giết sát phạt trong giang hồ, chỉ muốn một cuộc sống yên bình an ổn. Sư phụ, Chỉ Nhược xin khấu đầu trước ngài ở đây, đa tạ ơn sư phụ dạy dỗ năm năm, mong rằng ngài đạt được tâm nguyện, mọi sự như ý, thân thể khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi, từ nay về sau, Chỉ Nhược chỉ có thể gọi ngài là sư thái, không thể xưng hô ngài là sư phụ nữa.”
Ta quỳ xuống khấu đầu ba lần, xem như báo đáp năm năm tình thầy trò, lại nói sau khi bà ta có được Cửu Âm Chân Kinh, võ công dĩ nhiên sẽ tăng lên nhanh chóng, không nên đắc tội, vẫn là chia tay trong hòa bình đi!
Diệt Tuyệt sư thái bỗng dưng sắc mặt tối sầm lại, có lẽ là rốt cuộc cũng đạt được tâm nguyện, hiếm khi nào như bây giờ, không còn lộ ra cái vẻ người khác thiếu nợ mình, nhìn ta đang quỳ rạp dưới đất nói:
“Chỉ Nhược, vi sư lúc trước thực có lỗi với con, nhưng vi sư cũng có điều khó xử nên mới không quan tâm đến cảm nhận của con, bức đến mức con phải chủ động muốn rời khỏi Nga Mi. Nhưng trong số các đệ tử Nga Mi, chỉ có con là ngộ tính cao nhất, tư chất cũng là tốt nhất, về sau thành tựu không thể hạn lượng, nếu con luyện tập Cửu Âm Chân Kinh, nhiều nhất là mười năm, dù là tặc tử Trương Vô Kỵ kia cũng nhất định không thể so sánh. Vi sư biết con có cảm tình sâu nặng với Võ Đang, Nga Mi ta và Võ Đang vốn thân cận, giao hảo rất tốt, nhưng mỗi phái đều có môn hộ, con phải biết sau khi con rời khỏi Nga Mi, cho dù có được như ý nguyện gả cho Mạc Thất hiệp, Võ Đang cũng sẽ không đem công phu nội môn truyền cho con, võ công của con chỉ có thể dừng lại ở đây thôi. Nếu con vẫn còn là đệ tử Nga Mi, thân là sư muội của Cẩm Nghi, vẫn có thể danh chính ngôn thuận gả cho Mạc Thất hiệp. Chỉ cần con ở lại Nga Mi, việc này vi sư sẽ giúp con tính toán.”
“Đa tạ sư phụ ưu ái, hiện giờ sư phụ đã có được thần công, danh hiệu đệ nhất cao thủ cũng chỉ là sớm muộn với người, các vị sư tỷ của Nga Mi mỗi người đều là nhất lưu cao thủ, về sau nhất định có thể kế thừa y bát của ngài. Chỉ Nhược vốn chỉ là con gái nhà nông bình thường, không dám với cao đến danh môn cao đệ. Về phần võ công, trong nhà đã có võ công truyền thừa, mà võ công quan trọng nhất chính là chuyên tinh, nếu cái gì cũng học, cho dù có là tuyệt đỉnh võ công cũng chỉ có thể là nhị lưu, thành tựu có hạn. Chỉ Nhược chỉ muốn được sống những ngày tháng bình thường, võ công chỉ cần giúp thân thể khỏe mạnh, tự bảo vệ được mình là đã đủ, không dám mơ tưởng đến võ công gì khác.”
Ta không ngờ đến Diệt Tuyệt sư thái có được Cửu Âm Chân Kinh rồi mà vẫn không muốn thả ta đi, có lẽ là không muốn bỏ phí một cao thủ có sẵn đi! Tuy rằng có bí tịch trong tay nhưng muốn bồi dưỡng một người mới cũng cần thời gian.
Diệt Tuyệt sư thái nghe xong, trong mắt vừa động, tự mình đỡ ta đứng dậy, giọng mang theo vẻ không nỡ:
“Chỉ Nhược, ta sở dĩ muốn con ở lại Nga Mi, truyền thụ Cửu Âm Chân Kinh cho con, về sau lại đem vị trí chưởng môn truyền cho con mà không truyền cho các vị sư tỷ, đó không phải tính toán cho riêng mình ta. Phái Nga Mi ta lấy nữ lưu làm trụ cột, người làm chưởng môn nhất định phải võ công trác tuyệt mới có thể uy chấn được võ lâm quần hùng. Các sư tỷ của con chung quy năng lực có hạn, võ công cũng đều đến mức cao nhất có thể, khó có thể tiến thêm được nữa, đây là thiên tư của mỗi người, không phải điều mà sức người có thể cưỡng cầu. Cho dù bọn chúng có luyện thêm Cửu Âm Chân Kinh đi nữa cũng chỉ có thể mạnh thêm vài phần, mà con hiện giờ mới mười tám tuổi nhưng nội lực, võ công, kiến thức đều hơn các sư tỷ, không kém gì so với vi sư. Ta còn nghe Thất hiệp nói, đây đều là con tự học mà thành, không nhờ ai dạy, nếu có vi sư chỉ điểm, lấy tư chất của con, tương lai chắc chắn sẽ tiền đồ vô lượng, đúng, chính là bốn chữ: tiền đồ vô lượng.”
Diệt Tuyệt sư thái nói đến chỗ ta không nhờ ai dạy, mặt hơi đỏ lên vẻ xấu hổ, bất quá bà ta cũng thuộc hàng tiền bối, lý trí mạnh, chớp mắt đã chuyển sang vẻ cảm thán, không đành lòng.
“Đa tạ sư phụ, à quên, là sư thái chứ! Chỉ Nhược đã nói ra sẽ không hối hận, cho dù có trở thành thiên hạ đệ nhất thì sao? Trăm năm qua đi, thế gian bể dâu biến ảo, Chỉ Nhược chỉ muốn cùng cha được sống những ngày tháng bình thường, không còn hứng thú với giang hồ nữa. Hiện giờ sư phụ tâm nguyện đã đạt được, đệ tử cũng đã cầm thủ dụ của người, cũng nên cáo từ.” Ta nói, mặt lạnh nhạt, không lưu tâm đến những điều bà ta nói chút nào.
Diệt Tuyệt sư thái ngực phập phồng kịch liệt mấy cái, sau đó hít sâu vào một hơi, cố nén tức giận, quay lại lấy bao vải đưa cho ta, lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi đã quyết ý muốn đi, bần ni cũng không miễn cưỡng, về sau cũng không thể đổi ý được nữa. Đây là Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao đã gãy đôi, theo ước định giao cho ngươi, đừng trách bần ni không cho ngươi biết, từ khi Thát tử chiếm Trung Nguyên đến nay, những thợ giỏi nếu không thần phục giặc Nguyên đều bị giết sạch cả nhà, những thợ rèn kém cỏi thì không đủ khả năng để nối lại chúng đâu. Ngươi đi đi, bần ni trở về núi sẽ tuyên bố trục xuất ngươi ra khỏi phái Nga Mi.”
“Đa tạ sư thái chỉ bảo, nhưng Ỷ Thiên kiếm, Đồ Long đao danh tiếng nổi như cồn, Chỉ Nhược không muốn tự tìm phiền toái, cũng không muốn đem chúng nối lại, chỉ là những chất liệu này rất hiếm có, chỉ nghĩ tự mình thử chế tạo binh khí thích hợp cho mình thôi. Sư thái, Chỉ Nhược cáo từ.”
Ta buộc lại hành lý, chắp tay hành một lễ rồi xoay người rời khỏi phòng, không chút lưu luyến bỏ đi, Diệt Tuyệt sư thái, về sau ta và bà không còn quan hệ gì nữa.
Nửa tháng sau, ở một nơi xa xôi cách trấn nhỏ nơi quán trọ cũ ngoài hai trăm dặm, ta thuê một gian nhà trong một thôn nhỏ hẻo lánh. Vì triều đình hạn chế dân gian dùng kim loại như sắt, đồng.. ta bỏ công mất năm sáu ngày đi vào thành thu thập kìm búa thợ rèn đủ số rồi đem vào thôn, bỏ tiền thuê một gian lò nhà thợ rèn, dùng mất hơn mười ngày công mới rèn ra được kìm búa loại thích hợp, chuẩn bị nấu chảy Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao.
Ỷ Thiên kiếm và Đồ Long đao chất liệu không giống nhau, Ỷ Thiên kiếm dùng thép cứng từ đôi Quân Tử, Thục Nữ kiếm có tính sắt từ tạo thành, mà Đồ Long đao được đúc từ huyền thiết trọng kiếm cùng thép ròng từ dị vực, ba loại chất liệu này đặc tính không giống nhau, vốn không thể cùng đúc thành một thứ, hơn nữa biết điều này, ta đã có kế hoạch làm thành hai loại binh khí khác nhau.
Kiếm pháp của ta không mạnh lắm, dùng binh khí chủ yếu là roi, nhớ đến bộ phim cuối cùng mình xem kiếp trước là Cẩm Y Vệ, một nhân vật nữ là sát thủ Thoát Thoát dùng thép cứng chế tạo ra một loại giống như đốt xương rắn, mỗi đốt nối tiếp nhau thành roi, đuôi roi lại nối tiếp mũi kiếm sắc bén vô cùng, lúc ấy ta đã thích mê mẩn, còn muốn mua một cái mô hình về chơi, đáng tiếc chưa kịp thì đã thăng. Bất quá đối với công phu cởi quần áo của nàng thì ta không dám có hứng thú, hắc hắc…
Vài ngày trước ta đã đem vẽ lại rõ ràng sơ đồ thiết kế Xà kiếm tiên, dùng chất liệu từ Ỷ Thiên kiếm có tính sắt từ, như vậy khi hoàn thành, kiếm tiên này trừ việc nhẹ nhàng và sắc bén ra thì có có thể giải trừ nguy cơ ám khí. Thanh Đồ Long đao gãy ta định đúc một thanh trường kiếm thay cho thanh kiếm đã bị gãy của Mạc Thanh Cốc, xem Đồ Long đao lớn như vậy, hẳn là lượng nguyên liệu sẽ dư dả. Nếu còn đủ, ta sẽ rèn thêm một thanh trường kiếm giống như thế nữa.
Quyết định xong, ta thuê thợ rèn và thôn dân đốt than nhóm lò bễ, trước nung chảy Ỷ Thiên kiếm. Hai thanh đao kiếm chất liệu khác nhau nên đành lần lượt làm từng thứ một. Ỷ Thiên kiếm dùng một loại thép cứng có chứa từ tính, nhiệt độ nóng chảy cũng không quá cao, sau một ngày nung trong lò cuối cùng cũng tan chảy. Nguyên liệu này trước đó là Quân Tử và Thục Nữ kiếm, lại qua hai lần nung luyện của Hoàng Dung, bên trong chắc hẳn đã lẫn nhiều tạp chất.
Bất quá muốn tăng thêm phẩm chất cho kiếm tiên, ta cho nung chảy nó trong suốt một đêm, đem tạp chất bên trong tách ra, sau đó đổ vào khuôn làm bằng đá, đến khi đông cứng mỗi phần chỉ bằng tầm nửa ngón tay út, hình dáng tương tự như đốt xương rắn. Chỗ thép còn thừa ta chia ra làm hai phần đặt ở bên cạnh, lại tiếp tục cho Đồ Long đao vào dung luyện.
Qua hai canh giờ, hai phần nhỏ còn thừa của Ỷ Thiên kiếm đã đông lại thành khối, lúc này ta dùng kìm sắt kẹp lại, vận khởi nội lực, cầm búa bắt đầu giáng xuống, dập dẹp. Vì lúc này thép còn chưa hoàn toàn nguội hẳn, dù sao cũng là kim loại nên có tính dẻo, rèn cũng dễ dàng hơn. Vì để mũi kiếm tiên có thể sắc đến độ cao nhất, ta hao hết khí lực mới đem mũi kiếm rèn thành. Thân kiếm tiên thì dễ hơn nhiều, nhưng cần phải chế thêm một cái vỏ cho mũi kiếm nữa, bên trong bao kiếm, bên ngoài hoa văn tinh tế, bên trong khảm viên đông châu ta vẫn mang theo, bên ngoài khảm những mảnh ngọc nhỏ, cũng không cần mất công lắm đã hoàn thành.
Làm xong việc, đã đến giữa trưa. Ta đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, những thợ rèn và thôn dân được thuê cũng đã rất mệt mỏi. Đây là lần đầu tiên ta chế tạo binh khí, trong lòng không yên tâm nên cố sức chịu mệt, xem qua trong lò, chất liệu làm đao Đồ Long quả thực khiến ta bất ngờ, quá nửa ngày vẫn không có vẻ gì là tan chảy.
Ta đành bảo hai người thợ rèn ở lại trông lò không để lửa tắt, để những người khác về nghỉ ngơi. Bọn họ thay đổi một nhóm khác đến, ta có chút kích động, đem hơn ba trăm mảnh kim loại hình đốt xương rắn từng khối từng khối tiếp lại, lại nối mũi kiếm, chuôi kiếm vừa vặn, rốt cuộc hình thành một roi sắt dài hơn ba thước, ta đặt cho nó cái tên, Xà Kiếm Tiên.
Hoàn thành xong, cả sợi roi dài bóng loáng, nhìn không ra vết nối, toàn thân ánh lên màu đen giấu đi vết sắc bén, khác hẳn Ỷ Thiên kiếm sáng rực trước đây. Ta vừa ý gật gù, cầm roi tùy tay vung lên, ánh đen chợt lóe, tảng đá lớn bên cạnh vô thanh vô tức bị phạt vỡ mất một mảng. Ta vui vẻ thu roi về, không quan tâm đên mấy người dân nhìn kinh hãi, đem roi quấn quanh eo vài vòng, đem mũi kiếm tiên dài vừa bằng một bàn tay lắp vào chuôi, vừa vặn cài bên thắt lưng, hơn nữa trên chuôi kiếm còn có khắc hoa văn tinh tế, minh châu ngọc quý, không chút dấu vết của binh khí, ngược lại giống như một chiếc đai lưng màu đen quý giá.
Làm xong, Đồ Long đao chắc cũng lâu nữa mới tan chảy, ta cũng đã rất mệt mỏi, liền trở về gian phòng mình đã thuê để nghỉ ngơi, ngủ ngon một giấc, khôi phục chút công lực. Ta cũng phỏng chừng sau khi Đồ Long đao nóng chảy, việc rèn kiếm còn vất vả nhiều so với kiếm tiên. Kiếm tiên phần lớn chỉ cần nung cho nóng chảy rồi có khuôn đúc sẵn, dù sao chỉ cần thân roi chắc chắn, linh hoạt, không cần đến sắc bén nhiều lắm, mà chỉ một mũi kiếm nho nhỏ dài bằng bàn tay thôi cũng khiến ta mệt gần chết, huống chi là cả thanh trường kiếm.
Qua bốn ngày dung luyện, Đồ Long đao cuối cùng cũng nóng chảy toàn bộ, hơn nữa còn tách ra được không ít tạp chất. Ta đem chỗ thép nóng chảy chia thành hai phần, mỗi phần vào một khuôn đá cho đông lại, qua nửa ngày mới dùng kìm sắt rèn một khối. Khối kia để không bị nguội đi, ta lại cho vào lò lửa giữ nguyên độ nóng.
Lần rèn kiếm này, ta dùng một phương pháp còn nhớ được từ kiếp trước, rèn lưỡi kiếm từ nhiều lớp, mỗi lớp đều là thép được dung luyện từ huyền thiết và kim loại dị vực, cứng rắn lại dẻo dai phi thường. Ta sở dĩ dùng cách rèn này vì biết Mạc Thanh Cốc tinh thông nhất là kiếm pháp, hơn nữa, còn là bảy mươi hai đường Nhiễu Chỉ Nhu Kiếm, đứng đầu Võ Đang, chẳng qua mấy đường cuối cùng chiêu thức đem cực dương chuyển thành cực âm, binh khí bình thường căn bản không thể giúp hắn toàn lực.
(*Phương pháp rèn kiếm này, thực khiến cho ta hoa mắt chóng mặt, mất bao thời gian mới lờ mờ được tẹo, nếu thấy có gì không đúng thì mọi người bảo giúp ta với nhé. Cách rèn kiếm ở trên tương tự như phương pháp rèn kiếm của Nhật, muốn biết rõ hơn xem ở đây:
Phương pháp rèn kiếm này, chẳng những có thể loại bỏ tạp chất trong thép, vì trong đó có cả kim loại kỳ lạ của dị vực nên lưỡi kiếm khi hoàn thành trông rất bình thường, sắc bén không lộ ra, chỉ khi có nội lực truyền vào mới phát huy công dụng, vừa sắc bén lại dẻo dai vô cùng, minh quang tứ phía, khác với các loại đao kiếm bình thường vẫn sáng lóa, nhưng cho dù có truyền nội lực cũng không hơn được gì. Hơn nữa thép quý khó tìm, sau khi trải qua lửa nóng trong lò thành phần còn lại toàn tinh hoa, bề ngoài tuy bình thường nhưng khi có nội lực truyền vào sẽ hoàn toàn khác, mà công dụng phát huy được cũng tùy vào nội lực.
Đồ Long đao nặng trăm cân bị ta nung chảy, tạp chất bị loại ra không ít, còn lại chừng hơn tám mươi cân, ta rèn thành hai thanh trường kiếm sắc bén, hình dáng theo kiểu phối kiếm của đệ tử đời thứ hai, khác biệt duy nhất chính là trên mỗi chuôi kiếm, ta khắc lên tên của ta và Mạc Thanh Cốc, ngay cả bao kiếm cũng là ta tự tay làm ra, giống nhau như đúc. Ta tuy kiếm pháp không tốt lắm, nhưng vẫn muốn mang kiếm, đương nhiên là kiếm thành một đôi, người cũng là một đôi, đôi song kiếm này chính là ẩn giấu tiếng lòng của ta.
Từ khi chia tay ở bến tàu đến khi chế tạo xong binh khí, ta ở lại thôn nghỉ ngơi thêm mấy ngày, khi rời thôn thì đã mất gần hai tháng. Bây giờ ta một thân nhẹ nhàng, lưng đeo song kiếm từ Liêu Đông một đường xuôi về phía nam, từ từ hướng núi Võ Đang trở về, trên đường ngắm phong cảnh cổ đại cũng vui lắm. Đáng tiếc cổ đại không có ô tô, không có đường nhựa, trên đường đi, trời nắng thì bụi bay, mưa thì lầy lội, thật sát phong cảnh.
Một ngày này thật vất vả, đến một thị trấn lớn ta nhanh chóng tìm một cửa hàng bán quần áo mua hai bộ đồ mới, vào quán trọ tắm rửa, thay vào một bộ đồ sạch sẽ mới cảm thấy toàn thân được nhẹ nhàng thoải mái. Xong xuôi, ta xuống lầu ăn cơm, gọi một chút đồ ăn sáng, hai cái bánh bao và cháo, vừa ăn vừa nghe ngóng người ta nói chuyện. Nghe một hồi lâu, phần lớn đều là chuyện dân gian thường tình, chỉ có ít người là nói chuyện giang hồ.
Ta chú ý đến bốn đại hán cùng ngồi một bàn đằng kia, tùy tiện liếc mắt đánh giá, nhìn binh khí thì hẳn là người của Diêm Bang, từ bây giờ đến khi triều Nguyên kết thúc còn có hai mươi mấy năm, quyền buôn muối toàn bộ đều do người Mông Cổ nắm giữ, không phổ biến toàn dân như đời Minh, Diêm Bang này cũng giống như Hải Sa Bang, là môn phái nhỏ, hầu như không ai coi ra gì.
“Trương huynh đệ, có nghe nói không? Một người cùng họ với ngươi chính là giáo chủ Minh giáo, khi nào thì ngươi cũng phát đạt như vậy hả? Ha ha, uống!” Đại hán râu ria đầy mặt ngồi bên trái nói.
Người kia dáng người gầy yếu, sắc mặt vàng vọt, tầm ba bốn mươi tuổi bưng bát rượu lên, cụng một cái vào bát rượu của người kia, uống cạn bát rượu, cầm một cái chân gà gặm mấy miếng, vừa nhồm nhoàm vừa nói:
“Sao lại không nghe nói chứ, tin tức của ngươi ta biết lâu rồi, người ta họ Trương, ta cũng họ Trương, đáng tiếc ta không phải con của đại hiệp Võ Đang. Biết tin này chưa? Nghe nói Cái Bang dạo này đang điều tra khắp nơi tìm tung tích của Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn, hình như giáo chủ Minh giáo đã đưa ông ta trở về Trung Nguyên.”
“Tin đó thì có cái gì, khi Kim Mao Sư Vương ngang dọc giang hồ, ta còn chưa biết đến giang hồ là gì, chỉ nghe các tiền bối nói, Kim Mao Sư Vương cướp hết võ công bí tịch, tài bảo của chưởng môn các phái, ngay cả Thiếu Lâm cũng không phải đối thủ, chúng ta là loại thấp cổ bé họng, làm chân người hầu cho người ta cũng không có cửa. Lại nghe nói Đồ Long đao đã được Tạ Sư Vương đổi cho phái Nga Mi lấy Thánh Hỏa Lệnh rồi.” Một người mặt trắng mập mạp thấp giọng cảm thán.
Người cuối cùng mặt ngăm đen, gầy như gậy trúc đứng dậy uống với mỗi người một chén, xong mới ngồi xuống nói:
“Kỳ thật ta mời các vị huynh đệ đến, chính là có việc liên quan đến Minh giáo. Trước kia Minh giáo không ổn, chia năm xẻ bảy, tự giết lẫn nhau, lại bị sáu đại phái truy sát, không có tiền đồ gì, chúng ta cũng chẳng muốn bị đuổi giết. Hiện giờ Minh giáo có giáo chủ mới, lại lập công lớn cứu sáu đại phái, không còn chia năm xẻ bày như trước, cục diện đã thay đổi. Gần nửa năm nay, Minh giáo ở các nơi đều giương cờ khởi sự, một dải Hoài Tứ có Hàn Sơn Đồng, Chu Nguyên Chương, một dải Lưỡng Hồ có bọn Từ Thọ Huy, liên tiếp đánh bại Nguyên binh, chiếm được rất nhiều đất đai, phải nói là cũng đã lớn lao lắm. Nếu như bọn họ thành được đại sự, đuổi được quân Thát tử, chiếm lấy thiên hạ, sẽ thành khai quốc công thần, chúng ta trừ buôn lậu muối ra cũng chả có tiền đồ gì, chi bằng…”
“Tứ đệ chẳng lẽ muốn đầu nhập Minh giáo, sau này thành công thần, để phúc lại cho con cháu?” Đại hán râu rậm biến sắc, vội nhìn xung quanh, ta vừa kịp cúi đầu cúi đầu, người kia nhìn qua lại chán chê mới thấp giọng nói.
“Chúng ta ngày ngày lăn lộn trên giang hồ, không phải cũng cầu vinh hoa phú quý sao? Chúng ta là người Hán, đều không muốn mãi cúi đầu nghe lời bọn Thát tử, hơn nữa người ta cũng là cao đồ phái Võ Đang, có nhân nghĩa khoan hậu, tương lai làm khai quốc hoàng đế, có thể không hậu đãi bọn thủ hạ được sao?” Tên Tứ đệ kia quả có mắt nhìn xa.
“Nhưng ta nghe nói Trương giáo chủ có dây dưa với quận chúa Thát tử, mấy ngày trước hai người còn liên thủ đại nào phân đà Cái Bang, cứu đi con trai một nhân vật trọng yếu của Minh giáo, khiến cho Cái Bang hao tổn không ít người. Ngươi nói xem có kỳ lạ không, Trương giáo chủ làm phản, quận chúa Thát tử kia chẳng những không giết hắn, còn nơi nơi quấn lấy người ta, ngươi xem có phải trúng tà rồi không?”
“Minh giáo chính là ma giáo đại danh đỉnh đỉnh, có rất nhiều tà thuật kỳ quái, nghe nói Trương giáo chủ kia, tướng mạo cũng bình thường thôi, không có vẻ gì là anh tuấn tiêu sái, từ khi học được tà thuật của ma giáo, giỏi tài mê hoặc đàn bà con gái, không biết bao nhiêu gái tơ đã lọt vào cạm bẫy của hắn.” Người gầy gò thấp bé nói.
Người mập mạp như gặp được kẻ đồng đạo, lập tức mắt sáng lên, hưng phấn:
“Đúng thế, ta nghe nói cao thủ trong ma giáo đều có cái thuật hái hoa, đàn ông đàn bà gì cũng đều biết hết. Phái Nga Mi đại danh đỉnh đỉnh các ngươi có biết không? Nữ đệ tử thân truyền đệ tử của chưởng môn Nga Mi tên là Kỷ Hiểu Phù đó, nghe nói Dương Tiêu của Minh giáo hận chưởng môn Nga Mi giết người Minh giáo, liền dùng tà thuật mê hoặc nàng, chẳng những khiến nàng ta sinh ra một đứa con, mà còn đặt tên là cái gì gọi là Bất Hối đó, thân bại danh liệt luôn. Cha Trương giáo chủ là Trương Thúy Sơn, cũng bị yêu pháp của con gái Bạch Mi Ưng Vương làm cho khốn đốn. Quận chúa Thát tử kia chắc trúng phải tà pháp hái hoa của Trương giáo chủ rồi, thất thân cùng hắn, ván đã đóng thuyền, gạo nấu thành cơm, đành rơi vào chốn bùn nhơ không sao rút ra được nữa.” Người mập mạp càng nói càng đáng khinh, vẻ mặt nhơn nhơn.
“Không phải nói giáo chủ phu nhân tương lai là đệ tử của chưởng môn phái Nga Mi sao. Cái cô họChumà được Trương giáo chủ hai lần ra tay cứu đó.” Tứ đệ mặt đen xem ra cũng là kẻ bát quái.
Đại hán mặt râu bưng bát rượu lên uống một hớp, lấy tay áo tùy tiện lau lau miệng, cười phốc một tiếng:
“Các ngươi biết cái gì, Chu cô nương kia dù có tốt nhưng cũng đã bị chưởng môn Nga Mi trục xuất vì tội ngỗ nghịch bất hiếu cãi lệnh thầy ở trận chiến trên Quang Minh đỉnh. Nghe nói cô nương đó là con gái nhà nghèo bình thường, làm sao có thể so sánh với quận chúa nương nương? Nếu là ta ta cũng không chọn nàng.”
“Đại ca nói thế chứ, nghe nói Chu cô nương đó xinh đẹp như tiên, so với quận chúa kia còn đẹp hơn mấy phần, ai! Nếu ta mà học được thuật hái hoa của Minh giáo, hắc hắc…” Gã mập lại cười một trận.
Ta nghe tên mập cười hèn mọn, ghê tởm không nuốt nổi đồ ăn nữa, đành đứng dậy lên lầu. Dù sao cũng đã biết được điều cần biết, Diệt Tuyệt sư thái không thất hứa, cũng không tệ. Tuy rằng về sau thanh danh có kém một chút nhưng còn tốt hơn là phải chịu khống chế của bà sư phụ điên cuồng biến thái kia. Khi trở về nói rõ với cha, nhất định cha sẽ không trách ta.
Sáng hôm sau, ta trả phòng, lưng đeo hành lý và song kiếm rời khỏi quán trọ mua một con ngựa chạy về phía nam. Hai ngày thong thả cũng đi được hơn hai trăm dặm, hiện giờ đã cách trận chiến Quang Minh đỉnh hơn sáu tháng, lúc này là thời gian những tháng nửa đầu của năm, vạn vật đều đổi khác. Phong cảnh quan ngoại khác nhiều so với Trung Nguyên, khiến ta trên đường có chút lưu luyến không muốn đi quá nhanh.
Hai mùa xuân hạ là khoảng thời gian mưa nhiều, dù trời đang giữa trưa nhưng gió lạnh mang theo hơi nước từ phía sau thổi đến, bầu trời tối sầm lại, mây đen như sắp chạm xuống đỉnh đầu. Nhìn trời sắp mưa lớn, ta lại đang trên đường, bốn phía không có làng xóm nào, vội ra roi thúc ngựa chạy nhanh về phía trước, được hơn hai mươi dặm thì mưa đã ào ào rơi xuống. Ta tay phải nắm cương ngựa, tay trái cầm hành lý che đỉnh đầu, chạy một hồi vẫn không có làng xóm hay hàng quán gì, quần áo đều đã ướt đẫm, thật sự vừa lạnh vừa đói.
Trong lúc ngựa phi như điên, ta nghe trong bụi rậm soát lên một tiếng nhỏ, một con thỏ hoang trong bụi cỏ chạy ra, xem ra là bị ngựa chạy dọa cho sợ hãi. Ta cao hứng, bụng vừa thấy đói thì đặc sản đã đến, vội phóng ngựa đuổi theo. Lúc đầu còn không sao, ngựa vẫn chạy tốt, nhưng đường về sau càng lúc càng lầy lội, không chạy nổi nữa, ta đành xuống dắt ngựa đi lần theo dấu chân thỏ trên bùn, qua một triền núi thoai thoải, thấy con thỏ kia chạy vào một sơn động.
Ta vội nhặt một hòn đá nhẹ nhàng bắn ra, trúng mục tiêu, con thỏ đã nằm lăn ra trước cửa động. Ta dắt ngựa vào, nhặt con thỏ lên xem, đúng là một chú thỏ béo, nặng phải đến năm sáu cân, đủ cho ta ăn no. Lúc này mưa to vẫn chưa ngừng lại, ta thấy cái động kia không nhỏ, vội dắt ngựa đi vào. Ngoài trời bị mây mưa phủ kín, trong động cũng tối om, tuy rằng thị lực của ta vẫn có thể nhìn thấy nhưng vẫn ngại sâu bọ côn trùng gì đó, vội lấy trong túi da ra hỏa chiết tử, thắp lửa lên.
Chỉ thấy trong động rộng tầm bốn năm thước, cao chừng hai thước, dưới nền hang rải rác đá vụn. Ta dắt ngựa đến buộc vào một tảng đá vừa cẩn thận nhìn. Trong sơn động rất nhiều những cây cỏ khô che kín rậm rạp, góc bên trái thấp thoáng còn có một hốc nhỏ rộng tầm một thước, ta vội cúi người đi vào, vừa thấy liền mừng rỡ, là lối thông một hang khác, sâu tầm mười lăm mười sáu thước, bên trong chỉ trừ có chút bụi, còn lại khá sạch sẽ, không giống như bên ngoài toàn cành khô cỏ úa bốc mùi ẩm mốc.
Ta vội vận khởi nội lực, dùng tay áo quét một trận gió mạnh, đem bụi trong sơn động bay sạch sẽ. Lại ra động ngoài đem cành khô lá khô ôm vào trong, xếp thành hai đống, bốn phía rắc bột hùng hoàng, lúc này mới chạy ra đội mưa cầm con thỏ đến đầm nước ngoài triền núi lột da mổ rửa sạch sẽ mang vào. Lại dùng trường kiếm khoét một tảng đá thành một cái bồn đá, đem nước sạch đổ vào, vừa làm vừa nghĩ, kiếp trước ta chưa từng lợi hại được thế này, ngay cả cái bồn đá kia, phải nặng đến hơn hai trăm cân, ta một cô gái mà cũng có thể khoét sâu vào được, quả nhiên là có võ công thực tốt.
Đem hết các thứ vào sơn động rồi, ta lại bẻ ít cỏ lá chất đống bên mình ngựa cho nó ăn dần. Mấy cành còn lại ta đem vào hang trong, nhóm một đống lửa, lấy thịt thỏ đã rửa sạch kẹp vào trong bánh khô mang theo từ khách điếm, xiên vào cành nhọn đặt gác lên nhánh cây bên cạnh, chậm rãi nướng, thỉnh thoảng rắc thêm chút muối.
Bên cạnh đống lửa, ta dựng mấy cái sào thô bằng cành cây đem quần áo ướt vắt lên hong, lúc này mới chú ý đến quần áo trên người cũng đã vừa bẩn vừa ướt, vội tìm trong bao hành lý, trừ một tấm áo choàng ra thì các thứ khác đều bị nước mưa thấm vào ướt hết mất rồi. Ta bất đắc dĩ đành cởi hết quần áo ướt trên người, dùng nội lực chuyển đến kinh mạch Thiếu Dương Tam Tiêu, hai tay tỏa ra hơi nóng, hong khô một bộ đồ trong mặc vào, rồi khoác thêm tấm áo choàng ra bên ngoài cho đỡ lạnh.
Dùng nước trong bồn đá rửa mặt, vắt khô tóc, một lần nữa buộc chắc lại, giặt sạch mấy bộ đồ dính bùn đất phơi lên cái sào bằng cành cây bên đống lửa. Lúc này ta mới ngồi xuống bên đống lửa, cắn một miếng bánh to cùng thịt thỏ nướng, nghĩ thầm, bên ngoài mưa to như vậy, ta thực may mắn mới gặp được cái động này mà tránh, lại cắn thêm một miếng to nữa, quả nhiên là sung sướng.
Mưa vẫn rơi, đến tối vẫn không ngừng lại, trong hang núi này dĩ nhiên không có giường, ta lại không có công phu ngủ trên dây như Tiểu Long Nữ, đành phải học theo một cuốn sách trước kia đã đọc, kể về cuộc sống thợ săn trong núi, chặt không ít cành cây thẳng bên ngoài, róc hết vỏ, dùng song chưởng xuất ra nội lực Thiếu Dương Tam Tiêu hơ cho khô, dịch đống lửa sang bên kia một chút, lại đem những cành cây mang đến đất chỗ đám lửa cũ xếp lên thành một mặt phẳng lấy hơi ấm, trên đám cành cây đã xếp phẳng ấy phủ lên một tấm áo choàng vẫn mang theo từ Nga Mi khi lên Quang Minh đỉnh tham gia đại chiến.
Lúc này ta mới vun gọn lửa, rồi nằm xuống cái giường thô sơ phủ áo choàng đó, thiu thiu ngủ. Đêm khuya, một trận âm thanh vang lên khiến ta bừng tỉnh giấc. Ta lập tức tỉnh lại, vận công lắng nghe, bên ngoài mưa đã nhỏ đi nhiều, nhưng trong mưa như thế mà vẫn có người cả đêm cưỡi ngựa chạy đi, chuyện gì mà gấp như vậy? Không muốn sống nữa sao? Dù chỉ là bệnh thương hàn thôi nhưng ở cổ đại cũng không dễ chữa, không cẩn thận cũng có thể mất mạng.
Hình như ngựa của ta cảm giác được có đồng loại tiếp cận, ở hang ngoài hí lên một trận. Có lẽ người bên ngoài nghe thấy, liền xuống ngựa hướng sơn động đi đến. Ta có thể tưởng tượng ra mưa bên ngoài, núi này cũng không phải của ta, chẳng nên ngăn cản người ta làm gì, vạn nhất bệnh mà chết thì phiền toái, nên không ngăn người đó đi đến, chỉ đứng dậy chất thêm củi vào đống lửa. Nghe tiếng dắt ngựa vào hang ngoài, có thể đoán ra là một người một ngựa. Ta biết cổ nhân lễ pháp nghiêm cẩn, cũng không tùy tiện, lập tức lên tiếng:
“Người đến tránh mưa xin hãy ở lại bên ngoài, không cần vào trong này, nếu không đồng ý có thể rời đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Chỉ Nhược! Là Chỉ Nhược! Cháu sao lại ở chỗ này? Rời khỏi Nga Mi sao không trở về Võ Đang, cháu có biết mọi người ai cũng rất lo lắng không?” Người nọ bên ngoài nhanh chóng tiến vào, cả người ướt sũng, một thân huyền y, vẻ mặt lo lắng nhìn ta trách hỏi.
Ta thấy người nọ đột nhiên tiến vào, đang muốn ra tay, bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, nhìn kỹ, chính là người vẫn nhiễu loạn tâm của mình, vừa mừng vừa sợ, nhịn không được chạy đến ôm chầm lấy hắn, hai mắt cay cay, sụt sịt:
“Thất thúc, là thúc sao? Ta không phải đang nằm mơ chứ? Không phải thúc trở về Võ Đang sao? Làm sao lại ở đây được?”
“Cháu còn hỏi ta, lúc chia tay cháu và sư phụ còn tốt lắm, tại sao sau đó Diệt Tuyệt sư thái trở về Nga Mi lại tuyên bố là trục xuất cháu ra khỏi môn phái? Ta vừa nghe đến tin này, lập tức chạy đến Nga Mi đón cháu, không ngờ Diệt Tuyệt sư thái bế quan không gặp, chỉ bảo Tĩnh Nghi nói lại cháu đã tách ra khi ở bến tàu. Mấy ngày nay ta cứ đảo quanh bến tàu và những thành trấn xung quanh tìm kiếm, trừ Lục sư huynh ở lại tọa trấn Võ Đang thì bốn vị sư huynh cũng đều chạy đi tìm cháu. Cháu có biết rằng mọi người có bao nhiêu lo lắng không? Đều sợ rằng cháu trúng độc thủ của quận chúa kia.” Mạc Thanh Cốc vốn ít nói, nhưng lần này không kìm được lòng mình ôm chặt lấy ta, nói một hơi dài trách hỏi.
Ta ngơ ngác nhìn hắn, nghe hắn nói Võ Đang ngũ hiệp đều xuống núi tìm ta, không khỏi cảm động. Ta chỉ là một cô gái xuất thân nhà thuyền gia bình thường, lại bị Nga Mi trục xuất, các đại hiệp Võ Đang danh chấn giang hồ vậy mà lại gần như toàn bộ bỏ công xuống núi đi tìm, ta làm sao có thể đón nhận hết được ân tình này đây.
“Thất thúc, thúc nói các vị thúc bá đều xuốn núi tìm ta sao? Thực xin lỗi, ta chỉ nghĩ dành cho thúc một điều kinh hỉ, không ngờ mọi người lại lo lắng như vậy, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
“Cái gì kinh hỉ? Mọi người chỉ có kinh mà không có hỉ, cháu khiến cho mọi người lo lắng như vậy, thật đáng bị phạt.” Mạc Thanh Cốc khó khi nào nghiêm khắc như thế này.
Ta vừa định trả lời, bỗng nhiên cảm thấy trước ngực ướt lạnh, mới nhớ ra Mạc Thanh Cốc cả người đền bị mưa ướt sũng, vội buông hắn ra, nhìn gương mặt tái nhợt của hắn, lo lắng nói:
“Thất thúc, có gì lát nữa nói tiếp, thúc cởi bỏ quần áo ướt ra đem hơ trước lửa đi, nếu không bị bệnh thì khổ lắm.”
“Đừng lo, không sao đâu, ta nội lực thuần dương, không sợ hàn khí, chỉ một chút lạnh ấy không sao….. Chỉ Nhược….. cháu.. sao cháu… còn không mau mặc quần áo vào…” Mạc Thanh Cốc đang nói, gương mặt tái nhợt bỗng đỏ hồng lên, kinh ngạc nhìn ta, vội xoay người quay ra hướng khác, ngữ khí kích động có chút nổi giận nói.
Ta bị hắn nói liền ngớ ra, cúi đầu nhìn chính mình, mới hiểu ra, vì quần áo của mình đều đã bị mưa ướt hết nên chỉ mặc trên người mỗi bộ đồ ngủ (quần áo trong). Ở hiện đại thì vẫn là quần dài áo dài, nhưng cổ đại thì là thương phong bại tục. Vừa rồi ta đột ngột nhìn thấy Mạc Thanh Cốc, vui mừng đến nỗi cái gì cũng quên hết, chỉ mặc mỗi bộ đồ trắng này mà xông lên ôm hắn, bị nước mưa trên áo hắn ngấm sang làm ướt, trước ngực liền lờ mờ hiện ra cái yếm ẩn hiện bên trong.
Khó trách tại sao hắn lại mắng ta như vậy. Ta vừa định phủ thêm áo choàng vào, giải thích cho hắn hiểu, nhưng nhìn thấy hắn trấn định quay lưng về phía ta, liền gắt gao nắm chặt hai tay lại, không hiểu vì sao một cỗ ương ngạnh dâng lên trong lòng, thật muốn phá bỏ cái vẻ nghiêm túc, đứng đắn, bình thản kia của hắn. Lập tức ta ủy khuất nói:
“Quần áo của ta đều bị ướt, vẫn còn đang hong ở kia, còn chưa khô, vừa rồi ta lo người mới đến bị phong hàn nên mới bảo ở lại hang ngoài, không ngờ lại là Thất thúc, nên mới kích động mà quên mất.”
“A! Là Thất thúc không tốt, không nên mắng cháu, cháu trước hãy mặc quần áo ngoài vào đi rồi hãy nói.” Mạc Thanh Cốc vẫn quay lưng về phía ta, khoát tay, giọng cố nén khẩn trương.
Ta cười thầm trong lòng, giọng càng tăng thêm vẻ ủy khuất, khổ sở:
“Thất thúc, quần áo của ta còn ướt, ta sợ bị trúng phong hàn lắm. Mà hơn nữa ta với Thất thúc đã định hạ hôn ước, chẳng lẽ Thất thúc nhìn thấy cũng tính là thương phong bại tục, phạm vào lễ giáo sao?” Ta vừa nói vừa bước đến sau hắn, nghĩ muốn cởi áo ngoài của hắn ra, giúp hắn phủ thêm áo choàng đỡ cho bị cảm mạo.
“Chỉ Nhược cháu….” Mạc Thanh Cốc nghe ta nói thế, thân mình cứng đờ, xoay người lại cúi đầu định nói gì, nhưng vừa nói tên của ta, bờ môi rét lạnh đã quệt khẽ qua trán ta, hắn không kìm được, ngừng lại lời đang nói nhìn ta ngây ngốc.
Ta nhìn ánh mắt đang bối rối của hắn, nhìn gương mặt tái đi vì lạnh, bờ môi lạnh giá của hắn, ý nghĩ ương ngạnh trong đầu biến mất vô tung, nghĩ đến hắn mạo hiểm đội mưa lớn không ngừng tìm kiếm ta khắp nơi, trong lòng dâng lên niềm ấm áp cùng đau lòng, bất kể đến người hắn còn ướt sũng, không kìm được kiễng chân lên, ôm lấy cổ hắn, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi hắn.
Mạc Thanh Cốc hô hấp dồn dập mấy cái, trong mắt hiện lên giãy dụa trong lòng, cuối cùng cảm nhận được trên môi ngọt ngào ấm áp, nhắm mắt lại, ôm lấy vòng eo thon thả cùng thân thể mềm mại kia, gắt gao giữ chặt trong lòng, cảm thụ tình triều nóng bỏng, cảm nhận mềm mại bên môi. Khi đầu lưỡi ta nhẹ nhàng lướt qua môi hắn, hắn cũng nhẫn nại không được, mạnh mẽ dùng sức đem lưỡi ta cuốn vào miệng, xoay vần chuyển động chiếm cứ, tinh tế nhấm nháp tư vị.