Ngụy Ương ở trước bàn làm việc đi vòng quanh, thỉnh thoảng nhìn lén người nào đó chiếm lấy bàn làm việc của anh liếc mắt một cái, mưu toan để được chú ý.
Rốt cục, Nhược Thủy ngẩng đầu từ màn hình máy tính cho anh một ánh mắt, người nào đó được chú ý đến lập tức bước lên, chớp chớp đôi mắt hoa đào lóe sáng: "Nhược Nhược ~~" một tiếng gọi trăm chuyển ngàn hồi.
"Con không uống nước, không đói bụng, không muốn đi ngủ, ánh mắt cũng không có mệt chết đi..." Nhược Thủy liếc mắt anh một cái, không đợi anh mở miệng hỏi, nói liên
Trên thực tế, vừa mới qua một giờ, Ngụy Ương vô số lần đi qua đi lại, đem vấn đề nhàm chán này hỏi vài lần. Nhược Thủy từ kinh ngạc lúc đầu biến thành không kiên nhẫn, cuối cùng đến bây giờ là trạng thái chết lặng.
Ngụy Ương ủy khuất nháy mắt mấy cái, cúi đầu tựa vào bên người cô không nói.
Nhược Thủy nhớ tới rối rắm của mình trong một giờ qua: "Gần nơi này có siêu thị không?"
Ngụy Ương gật gật đầu: "Trước cửa tiểu khu có một cái." Sau đó cười nói: "Nhược Nhược muốn ăn cái gì sao? Anh đi mua được rồi, bên ngoài rất lạnh."
Nhược Thủy không gật đầu cũng không lắc đầu, yên lặng suy tư.
Hôm nay trời rất lạnh, áo khoác áo lông cái gì, mặc hai ngày cũng không phải vấn đề lớn, nhưng nội y thật sự không thể không đổi. Tối hôm qua Nhược Thủy thật sự là mệt nhọc, đã mặc cả đêm, hôm nay lại bị thông báo còn phải ở trong này hai ngày, cái này thành cái vấn đề lớn.
Vừa rồi Nhược Thủy đang băn khoăn có nên mua ở trên mạng hai bộ mới, nhưng nhìn nhìn thời tiết bên ngoài, cảm thấy như vậy đối với người chuyển phát nhanh rất là vô nhân đạo. Cuối cùng không có biện pháp, cũng chỉ có thể tìm mua ở siêu thị gần đây.
Nhưng loại chuyện này sao có thể nói với Ngụy Ương? Nhược Thủy bị ánh mắt tò mò của Ngụy Ương nhìn quẫn bách vạn phần, hai chân đạp một cái, ghế đệm ở phía sau trượt ra, Nhược Thủy đứng lên đi ra ngoài thư phòng, vừa đi vừa nói chuyện: "Con đi ra ngoài mua chút đồ."
Ngụy Ương nhíu mày, lời nói thấm thía: "Nhược Nhược nghe lời, muốn mua cái gì nói với anh là được, bên ngoài rất lạnh, sẽ sinh bệnh."
Nhược Thủy đứng ở cửa, mân miệng không nói lời nào.
Gặp Nhược Thủy như thế, đầu óc Ngụy Ương bỗng nhiên nhanh nhạy nghĩ tới cái gì, nhất thời trên mặt lại đỏ, ngượng ngùng nói: "Vậy... vậy anh đưa em đi."
Nhược Thủy đang mặc áo khoác dừng một chút, quay đầu liền thấy anh đỏ bừng hai má, ánh mắt ngập nước, một trận vô lực: não cậu lại nghĩ cái gì vậy?
Không đợi Nhược Thủy đáp ứng, anh đã vào gian phòng vẫn khóa kia, không bao lâu trở ra liền xách áo lông màu đen thật dài đi ra —— là của phụ nữ.
"Nhược Nhược, đến, cái này có vẻ ấm áp." Ngụy Ương ý cười ôn nhu.
Nhược Thủy cũng không nhận, đứng ở đằng kia, yên lặng nhìn cái áo lông hồ ly đẹp đẽ quý giá đó, giọng nói như băng đánh nát ngọc, lạnh lùng: "Quần áo của ai vậy?"
Độ ấm trong phòng đột nhiên tụt xuống, Ngụy Ương sợ run cả người, không dám trả lời.
Trong lòng ngọn lửa vô danh bùng lên, sắc mặt Nhược Thủy càng khó coi, mặt lạnh nghiêm nhìn anh, tròng mắt cũng không chuyển.
Ngụy Ương cúi đầu như trước, không dám hé răng.
Nhược Thủy hít một hơi thật dài, lập tức đi tới căn phòng anh vừa mới lấy quần áo, đẩy cửa ra, cô liền giật mình lập tức.
Nơi này, dường như có thể thỏa mãn giấc mơ ảo tưởng làm công chúa của con gái.
Cả phòng sơn màu tím nhạt, vật dụng màu trắng ngà khắc hoa tinh xảo, màn trên giường, phía trước cửa sổ là mành thủy tinh, mỗi một kiểu đều mộng ảo bất khả tư nghị.
Đánh giá căn phòng xong, sắc mặt Nhược Thủy đã không thể dùng từ khó coi để hình dung. Cô hít sâu một hơi, tận lực làm cho ngữ khí không nổi giận đùng đùng: "Phòng ai vậy?"
Ngụy Ương nhắm mắt theo đuôi ở phía sau cô, thấy cô rốt cục phát hiện, lúc này mới nói nho nhỏ: "Của em."
"Của con?" Nhược Thủy giật mình, lại quay đầu nhìn lại trong phòng.
Chỉ nghe anh ở bên tai nhẹ giọng nói: "Luôn nghĩ tới từ trước, em thích cái gì, sau đó, nhìn đến vài thứ, cảm thấy em sẽ thích, đều mua... Không biết từ lúc nào…..liền thành như vậy.”
Nhược Thủy bịt miệng lại, đè nén trái tim đập càng lúc càng nhanh, chậm rãi đi tới tủ quần áo màu trắng ngà thật to kia.
Mở tủ quần áo ra, rực rỡ muôn màu, xuân hạ thu đông. Cô liền có thể cảm giác được tâm tình của Ngụy Ương khi mua chỗ trang phục này.
Anh chưa bao đề cập qua, thậm chí cũng không dám cho cô biết, chỉ sợ tình yêu của mình làm cô nhiều áp lực. Nhưng là, anh yên lặng làm việc này, nếu không phải ngoài ý muốn bị phát hiện, có hay không, cả đời cũng sẽ không cho cô biết?
Nhẫn nhịn nước mắt sắp sửa lan tràn, mũi nhỏ của cô hồng hồng, thấp giọng nói: "Quần áo của em rất nhiều, tủ quần áo này chắc không bỏ vào được. Anh cho em mượn một phòng giữ đồ." (lk: lúc này Nhược Thủy đã đồng ý nên thay đổi nhân xưng nha!)
Ngụy Ương đang cúi mắt không dám khẳng định nhìn về phía cô, đến khi cô dũng cảm đón nhận ánh mắt của anh.
Anh bỗng nhiên đem Nhược Thủy ôm vào trong ngực, gắt gao ôm, tựa như lần đầu tiên ôm cô như vậy: “Cám ơn, cám ơn em, Nhược Nhược..."
Nhược Thủy tựa đầu chôn ở trước ngực anh, nước mắt ướt hết quần áo của anh, làm nóng tim của anh.
Lâu như vậy, chần chờ dám không xác định, khi cuối cùng ra quyết định này, lòng của cô bỗng nhiên buông lỏng.
Tất cả gánh nặng cùng lo âu đều có thể buông, ở trong lòng anh khóc một hồi, vì anh kiên trì, khóc nức nở một hồi.
☻☻☻
Tuy rằng là đại tuyết trăm năm mới thấy một lần, nhưng mà siêu thị trước cửa tiểu khu này vẫn chuyên nghiệp như cũ. Nguyên nhân có thể là vì thời tiết, siêu thị rất ít người, vì thế người đàn ông vẫn ngây ngô cười kia cùng cô gái có thần sắc bất đắc dĩ trở thành đối tượng chú ý của các nhân viên bán hàng, nhất là hai người còn đẹp như vậy.
"Ai, anh đừng luôn lôi kéo tay của em nha, em cũng sẽ không đi lung tung, anh lôi kéo tay của em, em đều không có cách lấy này nọ!" Nhược Thủy vẫy vẫy tay, muốn đem tay nhỏ bé của mình bị bàn tay to kia đang nắm bỏ
Đáng tiếc người đàn ông cũng rất kiên trì: "Ừ, anh không buông." Ngụy Ương than thở nho nhỏ: "Thật vất vả mới tới tay, chỉ có kẻ ngốc mới chịu thả."
Nhược Thủy rất uy nghiêm trừng mắt nhìn anh một cái, hạ mệnh lệnh: "Anh đi lấy xe đẩy đi."
Hiện tại đã bắt đầu không nghe lời, tương lai còn muốn ngồi đến trên đầu cô đi. Này không thể được, cô phải nghiêm khắc mới được!
Ngụy Ương bị trừng liếc mắt một cái, rốt cục lưu luyến buông tay nhỏ bé mềm mại ra, ủy ủy khuất khuất đi lấy xe đẩy.
"Gì? Anh lấy đường đỏ làm cái gì?" Nhược Thủy thấy Ngụy Ương cầm lấy một bao đường đỏ đặt vào trong xe hàng, thập phần khó hiểu.
Ngụy Ương đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Em không phải... Anh nghe nói, phụ nữ ở mấy ngày kia sẽ đau bụng, uống nước đường đỏ sẽ đỡ."
Nhược Thủy 囧, "Phốc... Anh làm sao nhìn ra em tới ngày đó?"
Ngụy Ương ngẩng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, muốn nói lại thôi, như là đang nói em biết rõ còn cố hỏi.
"..." Em thật sự không biết...
Nhìn nhau vài giây, Nhược Thủy rốt cuộc bị bại trận bởi sóng mắt lưu chuyển của anh, buông tha cho vấn đề và đối thoại kỳ quái này.
Ngụy Ương đẩy xe, cùng Nhược Thủy đi tới khu nội y, Nhược Thủy mặc dù có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thoải mái chọn hai bộ mình cần.
Tính toán một chút, nguyên liệu nấu ăn đều mua đầy đủ, Nhược Thủy liền dẫn Ngụy Ương đi tới bàn thu ngân.
Ngụy Ương rốt cục nhịn không được sáp lại, ở bên tai Nhược Thủy nhẹ giọng nói: "Nhược Nhược, không cần đi mua... cái kia sao?"
"Cái kia? Người nào?" Nhược Thủy mờ mịt nhìn anh.
"Chính là... cái kia nha!" ngượng ngùng nói ra.
Nhược Thủy suy tư một phen, nhìn vành tai của anh nguyên bản trắng noãn đều đỏ, thế này mới có thể hiểu được, nhất thời 囧 囧, "Trước mắt... em còn không cần."
"..."
☻☻☻
Biết chính mình náo loạn bị chê cười, sau khi trở về Ngụy Ương vẫn có chút không được tự nhiên, vừa thấy Nhược Thủy không kịp thu hồi ý cười liền nghĩ đang cười anh, vì trái tim mong manh như thủy tinh của anh, chạy đến phòng bếp nấu cơm.
Nhược Thủy tựa vào cửa phòng bếp, nhìn người đàn ông bên trong kia đeo tạp dề, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
Nghiêm khắc là phải có, nhưng có khi cần vẫn phải dỗ dành.
"Cậu nhỏ, Ngụy Ương, Ương Ương..." Người nào đó bị kêu xưng hô buồn nôn còn chưa có phản ứng, Nhược Thủy đã bị chính mình làm nổi da gà.
Nghe được tiếng gọi của cô, Ngụy Ương kiêu ngạo "Hừ" một tiếng.
Thấy thế, Nhược Thủy cười nói: "Anh đã như vậy, em đây sẽ không quấy rầy anh." Nói xong xoay người làm bộ đi.
Ngụy Ương bỏ lại cải thìa trên tay chạy đến, ôm thắt lưng của cô không cho cô đi."Em muốn đi đâu?"
Nhược Thủy chỉa chỉa thư phòng.
Thù mới hận cũ, bị dọa đến tâm hoảng ý loạn, người nào đó oán hận cắn một phát trên khuôn mặt mềm mại của cô.
Nhược Thủy hoảng sợ, đẩy anh ra, nhưng làm sao đẩy cũng không ra.
Ngụy Ương cắn không mạnh, nhưng làn da Nhược Thủy quá mức mềm mại, vẫn để lại hai dấu răng chỉnh tề, sau khi cắn xong, anh vừa lòng hôn hai cái, ghé đầu sát bên tai cô, thổi khí nóng: "Hừ, em còn chưa dỗ anh!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rốt cục cùng một chỗ, ai ~