Hai vợ chồng tiếp tục cấp cứu cho đứa nhỏ hơn hai mươi phút.
Chỉ tiếc, Chu Đại Khang vẫn không có động tĩnh gì.
Tào Hiểu Kiều phục hồi tinh thần, cô ta oán hận nhìn Chính Chính, sau đó nhào lên bắt lấy cánh tay Hà Loan Loan mắng: “Cô đừng có giả vờ tốt bụng! Cô chỉ hận không thể giết con tôi đúng không! Cô giả vờ cái gì! Hu hu hu con tôi đã chết rồi, cô còn khi dễ nó như vậy! Cô có còn là người không! Chính cô không sinh được, cô gả cho một người đàn ông bất lực nên mới ghen ghét tôi, hại chết con trai tôi! Hà Loan Loan cô không được chết tử tế đâu!”
Hà Loan Loan vốn dĩ đã gấp muốn chết, lập tức quay đầu cho cô ta một cái tát!
“Cút ngay! Cô muốn con trai cô chết nhưng tôi còn muốn cứu đây này! Tào Hiểu Kiều, cô bớt ngu xuẩn lại đi!”
Thứ nhất là không hiểu vì sao Hà Loan Loan còn tiếp tục cấp cứu.
Thứ hai là khiếp sợ, Tào Hiểu Kiều vừa mới nói đoàn trưởng Cố bất lực?
Trong lúc đó, đứa nhỏ nằm dưới đất đột nhiên ọc ra một ngụm nước to, sau đó không ngừng nôn hết nước trong bụng ra ngoài, đứa nhỏ phát ra tiếng khóc mỏng manh!
Chu đại phu kích động mà trợn to mắt, tay đều run lên: “Được cứu rồi được cứu rồi!”
Hà Loan Loan đặt m.ô.n.g ngồi dưới đất, người cũng thiếu chút nữa mệt c.h.ế.t đi qua, còn may hết thảy đều là đáng giá.
Cô và Cố Dục Hàn nhìn nhau cười, hai người đều hiểu rõ ý nghĩ trong lòng đối phương.
Mà lúc này Chu Khôn đang run rẩy vươn tay sờ mặt con trai, ngẩng đầu thoáng nhìn Cố Dục Hàn.
Lần đầu tiên, anh ta nhìn rõ ràng chênh lệch giữa bản thân và Cố Dục Hàn!