Lần thứ hai gặp tăng nhân, Vũ Sí Nhi cuối cùng cũng không kìm nén được. Nàng bắt đầu âm thầm hỏi thăm những người ở trong tộc nhưng họ nói không có vị tăng nhân nào lui tới đây.
Có lẽ là phương thức tìm hiểu của nàng quá mức hạn hẹp nên sau vài lần hỏi cũng không có tra ra được tin tức nào hữu dụng. Phiến rừng cây kia người từ trước đến nay đi lại thiếu, tăng lữ về trong rừng, thật sự tựa như mơ mộng, ngoại trừ nàng, tựa hồ không người nào có duyên nhìn thấy.
Muội muội Diễm Nhi luôn không có tính cẩn thận từ trước đến nay lại phát hiện ra sự khác thường của Sí Nhi. Nàng vội vàng cưỡng chế bản thân và không cho phép hình ảnh tăng nhân hiện lên trong đầu.
Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để bất cứ kẻ nào biết —— biết chuyện đối tượng đầu tiên nàng hoài xuân lại là tăng nhân…… Có trách thì trách ông trời thích chọc ghẹo, mỗi một lần nàng chuẩn bị muốn từ bỏ thì kiếp số đã được định sẵn từ trước lại từ từ ập đến.
Gần hết người phương Bắc đều biết chỗ đáng sợ nhất ở Bắc cảnh chính là một nơi có tên gọi sai mạc Hồ Diên Hải.
Truyền thuyết kể rằng, người nào mà rơi vào trong Hồ Diên Hải cuồn cuộn, gió bão tàn sát bừa bãi, bụi đất cuốn bay đều gặp cảnh cửu tử nhất sinh!
Sí Nhi lớn lên ở Mạc thành nên sao có thể không biết nơi đó hung hiểm? Các bá tánh trong bộ tộc càng ngày càng cách xa Hồ Diên Hải, di chuyển căn cứ di là việc quan trọng nhất đối với họ. Nhưng cũng chỉ có người sống lâu ở sa mạc mới biết, vị trí của Hồ Diên hải cũng thường xuyên phát sinh biến hóa, tùy thời đều có gió cát cuộn trào, nó khả năng nuốt hết cả một bộ tộc.
Sí Nhi không biết tại sao trong khi mọi người e sợ và tránh còn không kịp Hồ Diên Hải này thì lại vẫn có người muốn đi hướng nơi hung hiểm đó!
Không sai, vào giờ Ngọ của một ngày mùa thu, Sí Nhi gặp được một người không tính quen thuộc ở trong phiến rừng cây quen thuộc kia, hơn nữa, đó lại là thân ảnh nàng tha thiết mơ ước đã nhiều ngày!
Lúc này, hắn dựa nửa người vào một cây đại thụ, lá rụng thật dày che đậy hai chân thon dài, từng chiếc lá vẫn chậm rãi rơi rụng lả tả và nhẹ nhàng phủ lên phần ót trơn bóng rồi sau đó lại trượt dọc theo cái mũi cao cao của hắn xuống dưới.
Thật tốt quá… Hắn đã ngủ rồi!
Sí Nhi kiềm chế lòng tràn đầy vui sướng, nàng đứng từ xa đánh giá dáng vẻ điềm tĩnh bình yên khi ngủ của tăng nhân. Đợi qua không biết bao lâu, nàng cũng không dám tới gần vì sợ lại làm hắn chạy mất.
Nhưng mà thời gian dừng ở trên người hắn cũng đã yên lặng lâu, lâu đến Sí Nhi rốt cuộc phát hiện ra sự khác thường của tăng nhân.
Nàng dẫm từng bước nhỏ trên lá tiến lên thì lại thấy rõ ràng sắc mặt tăng nhân dị thường tái nhợt và đen tối, còn khắp cả ngũ quan tuấn mỹ đều lưu lại vết máu khô cạn!
Nàng luống cuống đánh bạo xem xét hơi thở của hắn.
Cũng may, tuy rằng hơi thở mỏng manh nhưng vẫn còn thở! Chỉ là đầu ngón tay của nàng không cẩn thận chạm đến da thịt hắn và cảm giác được hắn đang sốt cao khác thường.
Xem hắn tuổi trẻ lực mạnh, hơn nữa, thân hình nhẹ nhàng đi tới vô tung, không giống như bộ dáng nhiễm bệnh hiểm nghèo. Với kinh nghiệm nhiều năm chăm sóc người trong tộc cùng với súc vật của Sí Nhi thì hẳn là hắn đã trúng độc!
Độc gì mà đến nỗi… Nàng thử xốc tăng bào đơn bạc của tăng nhân lên với ý đồ muốn tìm được thứ gì đó ở trên người của hắn.
Cánh tay lộ ra, bờ ngực tinh tráng cũng lộ ra, nàng nhìn nhìn lại phía sau lưng hắn… Không có gì khác thường! Sí Nhi nhẹ nhàng thở ra.
Thứ độc nhất Mạc thành chính là con bò cạp. Còn nếu là ăn nhầm quả độc thì chắc còn cứu được… Đang lúc Sí Nhi do dự tìm ai tới cứu hắn thì đôi mắt vẫn luôn luôn nhắm nghiền của hắn bỗng chốc mở ra!
”Ngươi…” Sí Nhi khó nén kinh hỉ, đồng thời lại lo lắng hỏi. ”Làm sao vậy? Là ăn trúng cái gì sao?”
”…” Tăng nhân chỉ dùng cặp con ngươi lãnh đạm nhìn chằm chằm nàng giống như xuyên thấu qua nàng nhìn về một nơi hư không nào đó.
”Ta... Ta sẽ đi tìm người tới cứu ngươi!” Sí Nhi bất lực, nàng chỉ có thể hốt hoảng đứng dậy. Nàng mới chỉ bước ra nửa bước thì...
Tăng nhân đột nhiên lại khụ một tiếng, trong cổ họng trào ra máu.