Lá bùa cam vàng hướng A Lê bay đến, A Lê có chút hoảng loạn tránh né, cũng may hiện tại nàng không cần chân để chạy, tốc độ khi bay còn tính là nhanh hơn.
Hướng cửa chạy, không được, cách đạo sĩ thúi này quá xa thân thể nàng sẽ càng ngày càng trong suốt. Ngựa chết cũng coi như ngựa sống mà chạy chữa đi, A Lê thay đổi phương hướng, đột nhiên hướng ngực Lục Trường Uyên chạy về, bùa chú kia như hiểu ý mà đuổi sát phía sau nàng.
Mẹ nó, bùa chú còn có thể tăng tốc, gặp quỷ!
A Lê hoảng loạn liếc mắt về phía sau xem xét, thiếu chút nữa là bị đuổi kịp, nàng thu hồi ánh mắt, ra sức hướng phía trước mà chạy, trong chớp nhoáng, bang một tiếng, bùa chú dán trêи ngực Lục Trường Uyên. Mà A Lê đã nhảy vào huyết ngọc.
“Hô!” A Lê kinh hoàng vỗ ngực, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã bị bắt được, còn may nàng cơ trí hơn người.
Lục Trường Uyên nhìn A Lê đột nhiên biến mất, còn có vừa rồi huyết ngọc vừa lóe một chút liền minh bạch hiểu được. Hóa ra tiểu hồ ly này vẫn luôn trốn trêи huyết ngọc của hắn, khó trách hắn không tìm thấy tung tích nàng, bởi vì hắn chưa bao giờ hoài nghi ngọc bội mà mình đeo hơn hai mươi năm nay.
Huyết ngọc này giúp nàng dấu đi yêu khí, tạo một tầng che chở cho nàng, hắn cầm huyết ngọc quan sát một lát thế nhưng bằng mắt thường không có cách nào phát hiện sự tồn tại của nàng. Lục Trường Uyên lấy lá liễu xanh đậm làm sạch mắt, lại nhìn kỹ lần nữa, quả nhiên nhìn thấy A Lê trốn bên trong.
“Ra đây.” Lục Trường Uyên nắm lấy bùa chú không biết tên trong tay, lạnh giọng kêu A Lê.
“Không ra.” Nàng cũng không phải đồ ngốc, đi ra ngoài để bị hắn bắt dễ dàng.
“A, không ra phải không?” Lục Trường Uyên nhướng mày cười, rút ra một lá bùa,” Vậy trước tiên thử hỏa phù này đi.”
Môi mỏng khẽ nhúc nhích, hắn bắt đầu niệm chú, bùa chú vàng đem huyết ngọc bao bọc, giây tiếp theo ngọn lửa hừng hực bùng lên quanh huyết ngọc. A Lê ôm đầu run bần bật, nàng sợ nhất là lửa, khi còn nhỏ Ngũ ca nghịch ngợm gây sự, dùng lửa dọa nàng, không cẩn thận làm đuôi nàng bắt lửa, nỗi thống khổ khi bị lửa đốt cháy thân thể đến giờ nàng vẫn nhớ rõ.
“Huhu…” A Lê sợ tới mức nức nở ra tiếng, đạo sĩ thúi này thật đê tiện, lập tức liền bắt được nhược điểm trí mạng của nàng. Nhưng mà nàng đợi hồi lâu cũng không cảm nhận được cảm giác bị đốt cháy nóng rực. Nàng thật cẩn thận ngẩng đầu, nhìn bùa chú đã đốt được một nửa lại tắt trêи mặt đất, có chút không rõ nguyên do. Lại nhìn đến Lục Trường Uyên, sắc mặt hắn nặng nề, nhìn chằm chằm huyết ngọc không biết đang suy nghĩ gì.
Lục Trường Uyên đem huyết ngọc lại nhìn tới tới lui lui mấy lần, hắn chắc chắn vừa rồi huyết ngọc trào ra một cổ linh khí dập tắt ngọn lửa hừng hực. Huyết ngọc này là đang giúp tiểu hồ ly. Hắn có loại cảm giác bị phản bội, làm bạn hơn hai mươi năm cũng không thắng được một nữ nhân vừa xuất hiện không được mấy ngày, chẳng lẽ huyết ngọc này giống đực?
Kế tiếp Lục Trường Uyên lại thử bùa chú phóng to, đóng băng, bạo phá, trừ tà, phục ma… Mỗi lá bùa đều không có tác dụng, tiểu hồ ly vẫn hoàn hảo như cũ trốn ở bên trong không tổn hao gì. A Lê nhìn Lục Trường Uyên giống như chơi tạp kĩ * bên ngoài, mặt hắn ngày càng đen, lấy ra hết bùa chú này đến bùa chú khác, cuối cùng đều không có tác dụng bay xuống đất. Nàng nháy mắt hiểu rõ hóa ra chỉ cần trốn vào huyết ngọc, bùa chú của Lục Trường Uyên đều không dùng được.
tạp kĩ: kiểu như chơi ca múa nhạc ý ạ.
Huyết ngọc này đúng là bảo bối, dường như chính vì nàng mà sinh ra. A Lê cười duyên dáng, xoay xoay làn váy, đem lo lắng hãi hùng chấn động vừa rồi đạp rớt xuống đất. Nàng đứng thẳng lưng, kiều kiều mị mị trêu chọc:” Đạo trưởng, ngươi như thế nào vẫn không làm được nha, nhân gia chờ đã lâu, mau tới bắt ta đi nha ~”
Sắc mặt Lục Trường Uyên không vui nhìn chằm chằm A Lê, tiểu hồ ly này tốt nhất đừng có ra, nếu ra tốt nhất đừng để hắn bắt được, nếu không…
Hắn không bỏ qua cơ hội rửa mối nhục này đâu!
——
Truyện ngắn nhỏ:
A Lê ham chơi chạy đi rồi bị bắt được.
“A…Đạo sĩ thúi ngươi, không cần vào, đi ra ngoài đi ra ngoài…” A Lê bị Lục Trường Uyên đè dưới thân cau mày rêи rỉ, trụ thịt thô cứng nóng như lửa phá vỡ tầng thịt mềm, ngang ngược chui vào nơi sâu nhất trong thân thể nàng.
Đạo sĩ thúi chủ động đem nàng đánh gục, hắn tựa như thay đổi, hoàn toàn không biết rụt rè.
Lục Trường Uyên mở hai chân nàng ra góc độ lớn nhất, chậm rãi hạ thấp eo, đem chính mình đưa vào, cho đến khi nguyên cây thịt đã đi vào hoàn toàn, đường đi ấm áp ẩm ướt gắt gao siết chặt lấy hắn, thịt mềm bên trong vừa hút vừa kẹp khiến da đầu hắn tê dại.
Hắn thoải mái thở một tiếng, giọng nói khàn đến kỳ cục, chậm rãi nói:”A…Không phải ngươi bảo ta tới bắt ngươi sao?”
Hắn rút ƈôи ȶɦϊ.t sưng to ra kèm theo chất lỏng dính nhớp trong suốt, sau đó lại mượt mà chậm rãi đẩy mạnh, dương căn sung huyết bành trướng khiến huyệt khẩu thịt mềm căng ra như sắp nứt.
“Lần này ta sẽ không để ngươi chờ lâu.” Nhập được một nửa, hắn hung mãnh đâm mạnh vào, hai viên trứng dái phồng lên hung hăng đập vào bắp đùi trắng nõn của A Lê, ƈôи ȶɦϊ.t thô dài va chạm mạnh vào hoa tâm kiều nộn.
“A…đồ khốn, ta bảo ngươi dùng bùa chú đối phó với ta… Không phải cái này…Ư… Đau… Nhẹ chút…” A Lê bị ƈôи ȶɦϊ.t quá mức thô dài của hắn đâm vào có chút đau, lông mày gắt gao nhăn lại, môi dưới bị nàng cắn đến có chút trắng bệch.
Đường đi quá sâu lại nhỏ hẹp làm quy đầu như bị đẩy ra, hoa tâm kiều nộn bị thúc vào vừa đau vừa tê, toàn bộ thân thể nàng đều đang run rẩy. Thân thể vì đau đớn mà căng chặt, đường đi gắt gao gặm thít lại, thiếu chút nữa khiến Lục Trường Uyên không nhịn được mà bắn ra.
“A…Tiểu A Lê, đừng kẹp chặt như vậy, để ta đi vào đi.” Hắn thở hổn hển, đưa ngón tay về phía chân tâm nàng, sờ đến chỗ thịt non nhô lên kia, tinh tế cọ xát vuốt ve. Vừa vuốt ve kϊƈɦ thích vừa chậm rãi đưa đẩy hông, mỗi lần đâm vào, lông đen thô cứng đều sẽ đâm vào chỗ thịt mềm ở huyệt khẩu A Lê, đặc biệt là âm đế mẫn cảm, đâm đến A Lê vừa đau vừa sảng kɧօáϊ.
“A Lê thật ngoan, vừa ướt vừa chặt, lại còn kẹp như vậy.”
Lục Trường Uyên cúi đầu hôn cái miệng nhỏ ướt hồng, bàn tay to bóp vòng eo tinh tế mềm mại của nàng, nhờ ɖâʍ thủy bôi trơn, phần hông kϊƈɦ thích vui sướиɠ đưa đẩy, một chút lại một chút, nhiều lần đều là hoàn toàn đâm vào đến tận cùng khiến thân mình A Lê không ngừng đong đưa, miệng rêи rỉ kiều mị êm tai.
Chọc vào rút ra ba mươi phút sau, Lục Trường Uyên thở hổn hển, xuyên qua lông mi dính chút mồ hôi nhìn A Lê mặt ửng đỏ, thở gấp liên tục dưới thân. Hắn trìu mến hôn lên chóp mũi xinh đẹp của nàng, tay lấy ra bùa chú vàng, thấp giọng hỏi:”Bùa dùng để đối phó ngươi này còn có thể khôi phục thể lực, ngươi thấy thế nào?”
Bị côn thịt như sắt này cắm đến không thở nổi, A Lê mở to đôi mắt đẫm nước trừng hắn, cắn môi dưới oán hận nói:”Cút…”