Bạch Hiểu Y ngồi trên xe do dự thật lâu mới gọi điện thoại cho Tần Uyên. Điện thoại đang kết nối, chỉ là rất lâu không ai nghe máy, mỗi tiếng tút tút vang lên, lòng Bạch Hiểu Y lại sa sút một phần.
Trước khi âm thanh nhắc nhở chấm dứt cuộc gọi vang lên, cuối cùng Tần Uyên cũng nghe điện thoại. Nhưng Bạch Hiểu Y chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói mệt mỏi của anh, Hiện tại tôi đang bận nhiều việc, đợi chút nữa gọi lại cho em.
Anh nói xong liền cúp điện thoại.
Tâm trạng Bạch Hiểu Y cũng không biến đổi, giống như mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của cô. Cô cất di động, khởi động xe, chạy một đường đến nhà của cô và Tần Uyên.
Ngôi nhà nằm trong khu vực phồn hoa nhất, căn phòng là kiểu nhà lầu đã được phục chế. Ở thành phố Bắc Kinh tấc đất tấc vàng, người bình thường không ở nổi nơi này. Mà Tần Uyên hoàn toàn không phải là một người bình thường, anh là phú hào trên bảng tinh anh thành phố Bắc Kinh, được tạp chí kinh tế tài chính bình chọn là một trong mười xí nghiệp lớn đứng đầu.
Tất cả mọi người hâm mộ cô tìm được một người chồng ưu tú, lại đẹp trai, lại có tiền đồ,.. Những thứ này Bạch Hiểu Y đều không thể phủ nhận, chỉ là, tất cả mọi người chỉ thấy một mặt hào quang của cô, lại không thấy được nàng phải chịu đựng dày vò trong cuộc hôn nhân này.
Cô đặt đơn ly hôn đã có chữ ký lên bàn, cô không biết lúc nào anh sẽ trở về, nhưng tóm lại là anh vừa về sẽ thấy.
Cuối cùng nhìn thoáng qua căn nhà trống rỗng không có linh hồn, cô dứt khoát xoay người rời đi. Cô hoàn toàn hết hy vọng, lần này đã đi sẽ tuyệt đối không quay đầu lại.
Lái xe trên đường cao tốc, trong đầu không bị khống chế nhớ lại ký ức về Tần Uyên.
Nhà bà ngoại Tần Uyên ngay bên cạnh nhà cô. Cha mẹ anh bận rộn công tác, liền gửi nuôi anh ở nhà bà ngoại từ nhỏ. Cô và Tần Uyên là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, từ bé cô đã thích anh. Anh là Uyên ca ca của cô, mơ ước lúc còn nhỏ của cô chính là nhanh lớn lên gả cho anh.
Cô vì anh mà nỗ lực cố gắng thi đỗ đại học thành phố, sau khi tốt nghiệp cũng vì anh từ chối đề nghị về nhà của cha mẹ. Ở trong trí nhớ của cô, giống như không có một giây phút nào cô không đuổi theo Tần Uyên, vây quanh Tần Uyên. Cô thích anh như vậy, yêu anh như vậy, vui vì anh vui, buồn cũng vì anh buồn. Chỉ là cho dù cô có làm nũng cố gắng nịnh nọt anh như thế nào, lúc nào anh cũng lạnh lùng. Cô cũng không để ý, mặt dày mày dạn như cũ hướng về anh.
Lúc nào cô cũng tự nói với mình, một ngày nào đó sẽ tốt thôi, anh sẽ thấy cô ở sau lưng anh gửi gắm hết thảy. Đến một ngày kia, anh sẽ thông cảm cô, sẽ nhìn cô một cái .
Cô chờ đợi Một ngày nào đó cuối cùng cũng không đến...
Về sau, bọn họ thật sự thành bạn trai bạn gái, bọn họ kết hôn, cuối cùng cô cũng thực hiện được mơ ước lúc còn nhỏ, ngày nào đó kết hôn cùng anh. Cô kích động khóc rất lâu, cô cho rằng cuối cùng cô cũng hết khổ, ngày cô hạnh phúc sắp tới. Nhưng rất nhanh cô liền phát hiện, cho dù cùng anh kết hôn, Tần Uyên vẫn không muốn liếc nhìn cô một cái như cũ.
Cô kết hôn cùng Tần Uyên năm năm, có thể thời gian hai người gặp nhau cộng lại cũng không tới nửa năm. Anh lúc nào cũng bận rộn nhiều việc, vội vàng xây dựng hệ thống internet Đế Quốc, anh thà ở trong phòng làm việc một ngày dây dưa cùng số liệu buồn tẻ cũng không muốn trở về nhà cùng cô. Anh và cô đi hưởng tuần trăng mật, mới đi ngày đầu tiên liền bị một cú điện thoại gọi trở về, vất vả lắm anh mới về nhà một lần, nhưng ở cùng cô cũng không đến mười phút sẽ lại có một cuộc điện thoại gọi tới. Chỉ cần một cuộc điện thoại anh có thể bỏ cô lại, mặc kệ cô khổ sở như thế nào, anh cũng kiên quyết rời đi.
Tốt, chí ít cũng có thể giải thích là anh bận rộn công tác, nam nhi chí ở bốn phương, anh không quan tâm gia đình, về tình cũng có thể tha thứ. Nhưng là vì cái gì anh vụng trộm sau lưng cô qua lại với Khương Nghiên Kỳ? Vì cái gì còn vụng trộm đem bất động sản dưới tay anh cho Khương Nghiên Kỳ ở? Anh cũng không phải không biết Khương Nghiên Kỳ có tâm tư gì đối với anh!
Dù tính tình cô có tốt hơn nữa cũng không chịu nổi. Cô chạy đến công ty chất vấn anh, nhưng anh lại nói cô không hiểu chuyện, nói cô cố tình gây sự với anh, anh làm như vậy vì Khương Nghiên Kỳ là em họ cô nên mới ra tay giúp đỡ!
Cô không biết nên hay không nên tin tưởng lời anh nói. Cô hy vọng anh không lui tới cùng Khương Nghiên Kỳ nữa, hy vọng anh có thể trở về với cô nhiều hơn, hy vọng anh có thể sử dụng hành động chứng minh anh còn để ý cái gia đình này. Nhưng anh lại triệt để trốn tránh cô, triệt để không gặp cô, triệt để lạnh nhạt cô.
Cuối cùng, trong thời gian dài chịu đựng dày vò, khi anh lạnh lùng bạo lực công kích, cô mới tỉnh ngộ. Anh không yêu cô, mặc kệ cô cố gắng thế nào anh vẫn không yêu cô.
Nếu như anh yêu cô, anh tuyệt đối sẽ không lãnh đạm với cô. Nếu như anh yêu cô, anh tuyệt đối sẽ không qua lại cùng Khương Nghiên Kỳ sau lưng cô. Nếu như anh yêu cô, anh tuyệt đối sẽ không cam lòng để cô cô đơn lẻ loi ở nhà.
Cô không thể tiếp tục như vậy nữa. Cô biết rõ nếu tiếp tục như vậy, một ngày nào đó cô sẽ bị dày vò đến điên mất. Cô phải rời xa anh, triệt để rời đi, cô đã vì anh mà mất đi tôn nghiêm bản thân. Nhiều năm như vậy, căn bản cô chưa sống vì chính bản thân mình một ngày nào! Cô không thể lại vì một người không yêu mình mà lãng phí hết nửa đời sau của mình.
Nếu đã không chiếm được tình yêu của anh, như vậy cô cũng nên học buông tay ...
Lần này dứt khoát chưa tính là muộn, cuộc đời cô còn rất dài, cô có thể bắt đầu lại lần nữa.
Nước mắt làm mơ hồ tầm mắt cô, suy nghĩ hỗn loạn cũng làm cô không để ý cái xe vận tải lớn kia đang chạy tới, khi cô kịp phản ứng đã không còn kịp rồi.
Rầm! ! ! !
Một âm thanh dữ dội vang lên. Đâm vào xe vận tải lớn, cô chỉ cảm thấy trong lồng ngực truyền đến một trận đau đớn. Giống như lục phủ ngũ tạng đều bị nghiền nát, qua mấy giây cô đã mất đi ý thức. Chỉ là trước lúc nhắm mắt cô lại không cam lòng, thật vất vả cô mới thuyết phục được chính mình bắt đầu một cuộc sống mới, ông trời lại không cho cô một cơ hội...
Lúc lại mở mắt ra, cũng không biết qua bao lâu, cô theo bản năng nhìn bốn phía, mới phát hiện cô nằm trong một căn phòng quen thuộc.
Đối diện giường có một tủ quần áo to bằng gỗ thô, cách tủ quần áo không xa bày một cái bàn đọc sách, trên bàn sách bày biện một xấp tài liệu học tập thật dày, trên vách tường dán áp-phích Eiq .
Bạch Hiểu Y nhìn chằm chằm mọi thứ, chỉ cảm thấy kinh ngạc không thôi. Trong này rõ ràng chính là gian phòng của cô ở nhà mẹ đẻ, đây là chuyện gì xảy ra? Cô còn nhớ rõ ràng cô bị tai nạn xe cộ, tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy cô không thể nào còn sống, như thế nào vừa tỉnh dậy lại trở lại gian phòng nhà mẹ đẻ? Hơn nữa trên người cô một chút vết thương cũng không có.
Bạch Hiểu Y ngồi trên giường sững sờ chốc lát mới xuống giường. Ra khỏi phòng đi xuống lầu, đã thấy mẹ Bạch Phượng Kiều đang quét dọn vệ sinh ở phòng khách. Bạch Hiểu Y còn muốn hỏi, lại đột nhiên phát hiện mặt mẹ giống như trẻ hơn rất nhiều, không giống dáng vẻ hơn năm mươi tuổi, trong lúc nhất thời cô liền nhìn sững sờ , ngay cả muốn nói cái gì đều đã quên.
Bạch Phượng Kiều vừa thấy cô xuống liền nói: Ngày mai nộp nguyện vọng rồi, con điền xong nguyện vọng chưa?
Điền nguyện vọng, cái gì nguyện vọng? Lời mẹ nói làm cô càng ngày càng khó hiểu.
Bạch Phượng Kiều hờn dỗi nhìn cô một cái, Đứa trẻ này, ngủ trưa mà ngủ đến ngu luôn hả? Đi, mẹ phải đi ra cửa hàng, trông nhà cẩn thận nhé. Bạch Phượng Kiều chỉ cho là cô còn chưa ngủ tỉnh, bỏ lại lời nói này lại cầm ki hốt rác và cây chổi đến hậu viện sau liền trực tiếp rời đi, đi ra cửa trước còn treo cái gương bên trên.
Trong lúc nhất thời Bạch Hiểu Y không kịp phản ứng, vẫn còn muốn hỏi mẹ, bà đã rời đi. Cô đứng trong phòng khách trống rỗng, càng cảm thấy kỳ quái, ánh mắt vô tình nhìn vào gương, cô đi tới theo bản năng, nhưng khi thấy người trong gương cô lại sợ hết hồn.
Người trong gương còn là cô, chỉ là nhìn qua trẻ hơn rất nhiều, hơn nữa trên mặt còn mang theo vẻ mập mạp của trẻ con chưa biến mất, lại nhìn quần áo cô mặc, là một bộ đồ ngủ hoạt hình bằng bông, kể từ sau khi tốt nghiệp đại học cô cũng không mặc qua loại đồ ngủ ngây thơ của thiếu nữ nữa.
Trời ạ, tất cả đều quá kỳ quái. Cô còn nhớ rõ ràng cô bị tai nạn xe cộ, nhưng vừa tỉnh dậy lại ở nhà, hơn nữa mẹ còn vừa mới nói cái gì đơn nguyện vọng.
Bạch Hiểu Y đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng chạy lên lầu. Chạy vào phòng mở ngăn kéo bàn đọc sách ra, quả nhiên có đơn nguyện vọng đặt ở trong.
Bạch Hiểu Y nhìn đơn nguyện vọng lại trợn tròn mắt, này... Này đến tột cùng là thế nào?
Cô cầm đơn nguyện vọng sững sờ ngồi xuống giường. Phía trên đơn nguyện vọng ghi mấy chữ Thành phố Bắc Kinh . Bạch Hiểu Y đột nhiên giật mình, phục hồi lại tinh thần trong nháy mắt.
Nếu như cô không đoán sai, hẳn là cô vừa mới thi đại học, trước khi cô gửi đơn nguyện vọng.
Bạch Hiểu Y quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, cô hung hăng véo một cái trên bắp đùi, một trận cảm giác đau ùa tới, như là nói cho cô biết không phải cô đang mơ.
Nói cách khác cô trở về thời điểm vừa mới tốt nghiệp trung học, trước khi cô lên đại học. Lúc này cô chưa đuổi theo Tần Uyên lên thành phố, cô cũng chưa thực sự trở thành bạn gái của anh, càng chưa kết hôn cùng anh!
Bạch Hiểu Y nằm trên giường, ánh mắt dại ra nhìn trần nhà.
Cô thế nhưng trở về, về tới đây, trở lại lúc cuộc sống còn chưa chính thức bắt đầu. Vốn là thời điểm cô bị tai nạn xe cộ, trong lòng còn bất mãn với ông trời, cuối cùng cô mới thuyết phục được chính mình tìm cuộc sống mới, không nghĩ rằng ông trời không cho nàng cơ hội. Cho tới bây giờ cô mới phát hiện hóa ra ông trời cho cô phần ngạc nhiên kinh hỉ này.
Cô từ trên giường ngồi dậy, vội vàng tìm bút gạch đi mấy chữ Đại học thành phố Bắc Kinh . Suy tư trong chốc lát cô điền mấy chữ Đại học Tương Nam thành phố Sông Hoài . Đại học sông Hoài thành phố Tương Nam chỉ cách nhà cô hai giờ đi xe, mỗi tuần cô cũng có thể trở về với cha mẹ, hơn nữa còn cách xa đại học Bắc Kinh ngàn dặm, cô cũng có thể tránh xảy ra rắc rối với Tần Uyên.
Mặc kệ cuối cùng tất cả chuyện này là thế nào, nếu cô đã sống lại, cô tuyệt đối sẽ không cho mình giẫm lên vết xe đổ. Cô tuyệt đối sẽ không theo đuổi Tần Uyên, tuyệt đối sẽ không dùng tất cả đi yêu người đàn ông lạnh lùng đó, cũng tuyệt đối sẽ không lại làm cho một lần lại một lần nhận sự bạo lực lạnh lùng của anh.
Một đời này, cô muốn sống vì bản thân, cô nhất định phải quý trọng sinh mạng, rời xa Tần Uyên!