Lại mở mắt, kí ức quay cuồng trong lồng ngự, trong mắt cô đã ngân ngân nước, nhìn người trước mắt, mặt mày sắc bén, góc cạnh rõ ràng, đời trước mỗi một nơi trên người anh cô đều tha thiết ao ước, sau khi buông bỏ tất cả, cho dù đã từng tổn thương chồng chất, nhưng hiện tại, cô đã có thể thản nhiên đối mặt với anh.
Tần Uyên, tôi cho anh biết giấc mơ tôi từng kể, thật sự do bản thân tôi trải qua.'' Tay cô run rẩy chỉ về ngực mình: ''Anh chỉ cho rằng tôi luôn đối với anh tàn nhẫn, luôn tổn thương anh, nhưng anh chưa từng nghĩ tới, nơi này của tôi, đã từng bị anh tàn nhẫn tổn thương qua, tôi đã đau khổ cỡ nào, gian nan cỡ nào.”'
Lông mày Tần Uyên càng nhíu chặt, trong ánh mắt cũng hiện ra tâm tình phức tạp, anh nhìn sắc mặt cô trắng bệch, bên trong đôi mắt không thể giả bộ thống khổ, tâm tư nhạy bén như anh, anh biết rõ, giờ phút này cô không nói dối anh. Mặc dù những điều cô nói thật sự không thể tin được, nhưng mỗi một biểu cảm nhỏ trên mặt cô nói cho anh biết, cô không lừa anh.
Khiếp sợ trong lòng khó có thể tưởng tượng được, nhưng vẻ khiếp sợ ở ngoài, nhìn cô trước mặt rõ ràng lộ ra đau khổ nhưng lại ra vẻ kiên cường, dường như bị nỗi đau của cô lây động, anh không kìm lòng được xoa nhẹ hai gò má cô.
''Ở kiếp trước, tôi dùng hết dũng khí đi yêu anh, theo đuổi anh, dây dưa anh, nhưng anh vẫn lạnh nhạt với tôi, nhiều năm kết hôn chưa hề nhìn tôi lấy một cái. Anh lén qua lại với Khương Nghiên Kỳ sau lưng tôi, tôi biết được đi chất vấn anh, anh một câu kiên nhẫn giải thích cũng không có, anh không nhìn nỗi đau của tôi, đối với tôi không có nửa phần thương xót, không chỉ như vậy còn càng ngày càng đối với tôi lạnh nhạt, cho đến về sau tôi nhìn rõ ràng hết thảy, tôi biết anh không thương tôi, tôi cuối cùng cũng thuyết phục bản thân để anh xuống. Tôi và anh ly hôn, trên đường về nhà tôi gặp tai nạn ở sông Hoài, kiếp trước tôi cứ vậy mà mất. Tôi cho rằng mình đã chết, vậy mà thời điểm tỉnh lại tôi phát hiện bản thân mình trở về năm 18 tuổi, 18 tuổi, tôi không đi theo anh lên thành phố Bắc Kinh, chúng ta vẫn chưa kết hôn, tôi không muốn đi lên vết xe đổ, tôi quyết định rời xa anh, sống thật tốt cuộc đời mình.”
''Tần Uyên, anh không thể nào tưởng tượng được kiếp trước cuối cùng tôi phải chịu dày vò thế nào, anh cũng không thể nào tưởng tượng được ruốt cuộc tôi bị anh tổn thương ra sao mới hoàn toàn buông bỏ anh. Hiện tại mỗi lần nhìn đến anh tôi đều sẽ nhớ tới quá khứ đã qua, tôi chỉ muốn sống thật tốt cuộc đời mình, Tần Uyên, tôi van cầu anh buông tha tôi có được hay không? Anh có biết, mỗi lần anh ép buộc tôi như vậy khi đó tôi khó chịu bao nhiêu.''
Tâm hồn hoàn toàn rung động là cảm giác gì, đại khái là vậy. Tần Uyên là người tin theo chủ nghĩa duy vật, anh cảm thấy cõi đời này tất cả đều có thể sử dụng phương thức khoa học để giải thích, anh không thể tin được cõi đòi này thật sự có loại sự tình không thể tưởng tượng nổi tồn tại, nhưng lời nói của cô, mỗi một vẻ mặt đều chân thật như vậy, cô cũng không phải lừa anh.
Anh vẫn cảm thấy cô rất kỳ quái, tại sao chỉ vì một cơn ác mộng liền phán anh tử hình, anh cũng không tin ác mộng của cô là điềm báo trước, phải nói, anh không tin mình sẽ giống như trong ác mộng của cô, đối với cô tàn nhẫn như vậy.
Nhưng anh vạn lần không ngờ, ác mộng trong miệng cô nói lại là kiếp trước , mà anh lại thật sự như trong ác mộng đối xử như vậy với cô.
Bình tĩnh như anh, giờ phút này nghe lời cô nói thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, anh nhìn cô thật sâu, theo bản năng giúp cô lau nước mắt trên mặt, anh không biết mình nên nói gì, cũng không biết chính mình nên làm gì.
''Tần Uyên, hiện tại tôi rất mệt, tôi muốn nghỉ ngơi thật tốt.''
Tần Uyên tỉ mỉ nhìn mặt cô trắng bệch, sửng sờ một lát cuối cùng cũng gật đầu, anh ngồi xổm xuống đem cô ôm lên, Bạch Hiểu Y lúc này đã không còn sức đi giãy dụa, dứt khoát tùy anh ôm cô đem lên phòng.
Tần Uyên đặt cô lên giường, thừa cơ hội cô co rút thành một đoàn ở trong chăn, Tần Uyên đưa tay muốn vỗ vai cô, nhưng đưa tay qua hồi lâu cũng không hạ xuống người cô.
Anh ngồi ở bên giường ngắm nhìn cô thật lâu, cô nằm quay lưng, anh có rất nhiều lời muốn nói muốn hỏi, nhưng trong lúc nhất thời anh không biết mở miệng thế nào, chịu đựng rung động quá mạnh mẽ, trong một lúc anh căn bản chưa kịp hồi thần, cứ ngồi yên như vậy hồi lâu anh cuối cùng thở dài, đứng dậy rời đi.
Bạch Hiểu Y co lại ở trong chăn từ từ ổn định tâm tình chính mình, thực ra cô cũng không rõ ràng đem chân tướng nói cho anh biết có tác dụng hay không, càng không biết anh có thể nể phần tình này hạ thủ lưu tình với cô.
Đây là biện pháp cuối cùng cô khiến anh buông tay, cô không thể không đánh cược một lần.
Thời điểm Mã Duệ đi qua cửa hút thuốc lần thứ ba đã thấy bóng dáng Tần Uyên cao lớn vẫn đứng y nguyên ở bên trong, cách lần thứ nhất hắn thấy anh đứng chỗ này là hai giờ trước. Mã Duệ rốt cuộc không nhịn được lòng hiếu kỳ, bước tới bên cạnh đánh giá anh từ trên xuống dưới vài lần, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: ''Mình nói này Tần tổng, ngài đứng đây đã hai giờ ngài biết không?''
Giống như không nghe thấy lời hắn nói, người trước mắt vẫn như cũ nhíu chặt lông mày, ánh mắt nhìn chăm chăm nơi xa, không có ý muốn trả lời. Mã Duệ theo ánh mắt của anh nhìn sang, bên ngoài là đường phố xe chạy như nước rút, hắn không biết bên ngoài đến tột cùng có gì hay để xem.
Mã Duệ không rõ người này ruốt cuộc trúng gió gì, hắn chờ một lát không có câu trả lời cũng đành bỏ cuộc, hắn phất tay một cái: ''Được được, đây là công ty của cậu, cậu thích đứng bao lâu thì đứng, mình đi làm đây.''
Vừa mới xoay người lại đột nhiên nghe được anh yếu ớt nói một câu: ''Cô ấy nói tất cả cho mình biết rồi.''
Bước chân Mã Duệ dừng lại, quay đầu nhìn về anh, nhưng thấy ánh mắt anh vẫn như cũ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, chân mày Mã Duệ cau lại, đưa ngón trỏ chỉ chỉ mũi mình: ''Cậu đang nói chuyện với mình?''
''Ừm.'' Anh nhàn nhạt đáp một tiếng.
Mã Duệ khẽ vuốt cằm suy tư chốc lát, cũng không rời đi, dứt khoát dựa vào vách tường: ''Ai nói tất cả cho cậu biết? Tiểu thanh mai của cậu?''
''Ừm.'' Giọng nói anh rất nhạt, nhạt đến mức nghe không ra bất kỳ tâm tình nào.
Mã Duệ đau đầu dùng ngón tay xoa xoa trán: ''Được rồi, cô ấy nói cho cậu cái gì?''
Anh trầm mặt một chút: Cô ấy nói cô ấy gặp một cơn ác mộng, ở trong mơ cô ấy vẫn đuổi theo mình, còn thi đến đại học Bắc Kinh, sau đó chúng mình kết hôn, nhưng mình vẫn đối với cô ấy không tốt, vẫn đối xử lạnh nhạt với cô ấy, mình còn cùng người phụ nữ cô ấy ghét qua lại sau lưng. Sau này cô ấy ruốt cuộc quyết định buông tay mình, cô ấy ly hôn với mình, trên đường về nhà ở bị tai nạn trên sông Hòai rồi chết. Sau khi cô ấy tỉnh mộng, cô ấy nói giấc mơ này là điềm báo cho cô ấy, nếu như cô ấy không muốn giống trong giấc mơ thì phải buông bỏ mình.''
Mã Duệ nghe đến đây không nhịn được bật cười, nhưng ánh mắt chạm tới sắc mặt vô cùng khó coi của anh, hắn lập tức thu hồi ý cười, ho khan một tiếng, nghiêm túc chỉnh lại lời nói chính mình cho dễ nghe một chút mới nói: ''Sau đó thì sao?”
Lông mày anh nhíu càng chặt: ''Cậu cảm thấy, nếu như mình thật sự kết hôn cùng cô ấy, mình sẽ đối xử với cô ấy như trong giấc mơ cô ấy nói sao? Mình thật sự sẽ lạnh nhạt với cô ấy? Thật sự qua lại với người phụ nữ cô ấy ghét ở sau lưng cô ấy?''
Tuy rằng anh dùng lời nói nghiêm trang nói ra sự việc liên quan đến ác mộng thật sự làm Mã Duệ cảm thấy buồn cười, nhưng nhìn sắc mặt anh có chút thất bại, ánh mắt như có như không một luồng khổ sở, Mã Duệ cảm thấy lúc này mình cười nhạo anh thì thật quá tàn nhẫn. Vì thế tạm thời kìm nén cảm giác chính mình vừa nghe một câu chuyện cười, chăm chú suy nghĩ lời anh nói.
Chuyện này hẳn là không cần mình phải trả lời, chính cậu không phải biết rõ sao? Cô ấy thay đổi thái độ với cậu, cậu thì đối với cô ấy thế nào? Cậu không phải rõ ràng nhất sao? Nếu cô ấy không thay đổi, vẫn còn yêu cậu, mình nghĩ thái độ cậu đối với cô ấy vẫn như trước, không thay đổi.'' Hắn sờ sờ mũi: ''Còn chuyện cậu đi tìm phụ nữ khác, mình thấy không có khả năng, lấy tính tình của cậu..'' Nói đến chổ này Mã Duệ vội vàng dừng một chút, ho khan một tiếng: ''Lấy tình tình của cậu, cái này quá không thực tế.''
Tần Uyên hồi lâu không trả lời, Mã Duệ cũng không rõ anh có nghe thấy hay không, nhìn người đàn ông trước mắt đứng sắp thành đá, hắn ruốt cuộc không nhịn được nhắc nhở: ''Mình nói, cậu muốn cùng mình nói chuyện, mình nói với cậu một đống lời vậy mà cậu không trả lời, có ý gì đây?''
''Cô ấy nói mình không yêu cô ấy, cậu nói mình thật sự không yêu cô ấy sao?''
''...'' Mã Duệ bị anh hỏi một câu không đầu không đuôi đến bối rối, hơi suy tư một lát mới nói: ''Nói như thế nào đây, mình đoán có lẽ cậu cũng yêu cô ấy đúng không, chỉ là vẫn không ý thức được tình cảm của mình, không phải là như vậy sao? Cậu luôn cảm thấy chán ghét cô ấy, cô ấy vô cùng phiền phức, hy vọng cô ấy có thể cách xa cậu một chút, nhưng khi cô ấy thật sự cách xa cậu cậu lại cảm thấy không chịu được. Có câu nói thế này, sau khi mất đi mới hiểu được quý trọng, thời điểm cậu mất đi cô ấy thì cậu mới phát hiện mình để ý cô ấy, nhưng đối với tính tình của cậu, cậu không ý thức được cũng rất bình thường.''
Mã Duệ nói xong lời này thấy sắc mặt anh không biến chuyển, hắn thở dài, vỗ vỗ vai anh an ủi: ''Quên đi, hiện tại hết thảy vẫn còn kịp, cậu vẫn có thể đoạt cô ấy về.''
Vẫn còn kịp?'' khóe miệng Tần Uyên hé ra ý cười cay đắng: ''Thật sự vẫn còn kịp sao?''
Mã Duệ nhìn dáng dấp kia của anh, trong lúc nhất thời cũng không biết phải an ủi anh thế nào, dứt khoát thở dài: Được rồi, chính bản thân cậu suy nghĩ thật kỹ đi.''
Mã Duệ sau khi rời đi gian hút thuốc còn lại một mình Tần Uyên, anh ruốt cuộc di chuyển bước chân, đi tới ngồi xuống ghế sa lon bên tường, hai mắt nhắm chặt, trong đầu vọng lại lời Bạch Hiểu Y nói tối qua.
''Anh chỉ cho rằng tôi luôn đối với anh tàn nhẫn, luôn tổn thương anh, nhưng anh chưa từng nghĩ tới, nơi này của tôi, đã từng bị anh tàn nhẫn tổn thương qua, tôi đã đau khổ cỡ nào, gian nan cỡ nào.''
Anh không dám tưởng tượng anh thật sự từng làm như những lời cô nói, cô nói anh đối với cô lạnh nhạt, cô nói anh không nhìn nỗi thống khổ của cô, anh thật sự sẽ như vậy sao? Nếu như tất cả không có thay đổi, nếu như cô vẫn chưa buông tay anh, nếu như cô còn yêu anh tha thiết, cô còn yêu thích quấn quít anh, nếu như cô ở trước mặt anh rơi nước mắt, anh thật sự sẽ thờ ơ không động lòng sao?''
Anh chậm rãi ngồi xuống, dùng hai tay chống trán, anh thật sự không biết, thật sự không biết, anh thật sự không tin được bản thân mình sẽ đối xử với cô như vậy.