https://truyensachay.net

Trung Khuyển Nam Thần

Chương 58 - Ghen

Trước Sau

đầu dòng
Cuối cùng hai người quyết định, nếu đã đến, thì thoải mái chơi một phen.

Lúc hai người thật cao hứng vui chơi khắp nơi ở khu vui chơi, ở tầng cao nhất công ty Báo Săn mồi, cửa phòng làm việc của chủ tịch, quản lý kỹ thuật Mã Duệ lại gấp đến độ miệng sắp nổi bóng.

Anh đã gọi điện thoại cho Tần Uyên không biết mấy lần, bên kia vẫn không có người nghe, liên tiếp báo bận, Mã Duệ cuối cùng nhịn không được mắng một câu: Mẹ nó!

Hôm nay là ngày cùng công ty JK ký hợp đồng, người bên JK cũng đã tới, mọi chuyện chuẩn bị sẵn sàng, nhân vật mấu chốt lại chậm chạp không hiển diện, công ty Báo săn mồi hiện tại toàn bộ loạn thành một đoàn, Mã Duệ mãi không liên lạc được Tần Uyên đã sắp phát điên.

Lúc Trương Văn Văn đến cửa phòng làm việc của Tần Uyên thì gặp Mã Duệ đang đứng đó, gấp đến độ xoay tròn, cô thấy thế sắc mặt càng trầm xuống, Thủ tịch vẫn không nghe điện thoại?

Nghe cái rắm! Mã Duệ giận dữ mắng một câu, lại tiếp tục ấn số của Tần Uyên, không ngoài ý muốn, điện thoại vẫn không có người tiếp.

Mã Duệ đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền hỏi Trương Văn Văn: Đã hỏi Viên trợ lí chưa?

Trương Văn Văn nhún vai, bất đắc dĩ thở dài, Cậu biết mà, Viên trợ lý được thủ tịch nghiêm khắc huấn luyện, sẽ không dễ dàng tiết lộ hành tung.

Hồ đồ! Mã Duệ hung hăng mắng một câu, Này mẹ nó đến lúc nào rồi!

Tần Uyên quả nhiên không nuốt lời, bồi cô ngồi đu quay một lần lại cùng cô chơi với máy con hổ. Suốt thời gian này, di động Tần Uyên liên tục nháy, Bạch Hiểu Y liền ở bên cạnh anh đương nhiên cũng nghe thấy, trước cô đã nhắc mấy lần, một lát nghe thấy lại nhắc một câu: Chỉ sợ bên kia có chuyện quan trọng tìm anh, anh nghe đi, nếu không em nghe tiếng động này cũng cảm thấy hoảng hốt.

Bởi vì cơn ác mộng đáng sợ ngày hôm qua, Tần Uyên sáng sớm hôm nay sau khi thức dậy chỉ cảm thấy làm gì cũng không hào hứng, duy nhất chỉ muốn ở bên cô, những thứ khác hết thảy mặc kệ quan trọng thế nào anh cũng không muốn phản ứng.

Nhưng mà nghe thấy cô như thế nói, Tần Uyên nghĩ qua rồi nghe điện thoại.

Tần Uyên đột nhiên nhận điện thoại quả thực ngoài dự liệu của Mã Duệ, vốn anh đang có một bụng lửa giận muốn phát tác, nhưng mà lời đến miệng lại quay một vòng, Cậu ở nơi nào? người phụ trách công ty JK đã tại đây chờ, cậu mau trở lại!

Tần Uyên tựa như không nghe thấy lo lắng trong giọng nói của anh, chỉ hời hợt trả lời một câu, Tôi hiện đang có chuyện quan trọng.

Mã Duệ cảm thấy đính đầu sắp giận bốc khói, Tôi nói đại gia anh! Tần đại gia! Bây giờ có chuyện gì quan trọng hơn ký hợp đồng cùng JK?! Kế hoạch, kế hoạch, hai triệu, hai triệu đấy!

Vừa vặn lúc này Bạch Hiểu Y thua một ván, cô theo bản năng nói thầm một câu Tại sao lại thua. Lời này rất nhanh rơi vào tai Mã Duệ, anh liền lên giọng, Cậu đang cùng với ai? Sao lại là phụ nữ ? F*ck đại ca, lúc này là lúc nào mà còn có tâm tư hẹn hò? Đầu bị cửa kẹp sao?

Tần Uyên vừa nghe lời này liền không thoải mái, giọng nói cũng lãnh đạm xuống, Có bản lĩnh nói lại câu vừa rồi một lần nữa.

... Mặc dù lúc này Mã Duệ đang nổi nóng, nhưng nghe như thế cũng kinh sợ.

Tần Uyên cũng không muốn nhiều lời với anh, chỉ nhàn nhạt quăng ra một câu: Việc ký hợp đồng với JK các người tự quyết định, tôi còn có việc.

Nói xong, anh không chút khách khí trực tiếp ngắt điện thoại, lúc Mã Duệ gọi lại anh đã tắt điện thoại.

Mã Duệ tức giận đến thiếu chút nữa ném điện thoại di động xuống đất, anh ở cửa phòng làm việc Tần Uyên quay ba vòng, mỗi vòng lại mắng một câu: Lúc này vẫn còn tâm tư đi hẹn hò? ! Đầu óc bên trong nhét toàn là cứt sao?

Trương Văn Văn ở bên cạnh nghe lời này, sắc mặt lại đột nhiên trở nên tế nhị, còn Mã Duệ vẫn qua lại mấy vòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bước chân anh ngừng lại, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, Tôi biết rồi. Nói đến chỗ này, trên mặt đột nhiên thoáng lộ ra bí hiểm vui vẻ, sau đó lạnh nhạt phun ra ba chữ, Bạch Hiểu Y.

Trương Văn Văn nghe thấy mấy chữ này, lông mày theo bản năng nhéo nhéo, Mã Duệ cũng không phát hiện cô bất thường, vẫn phối hợp nói tiếp, Nếu như Bạch Hiểu Y nói mấy câu, cái này hết thảy đều thông.

Trương Văn Văn phục hồi tinh thần, cẩn thận thăm dò hỏi: Vì sao?

Vì sao? Mã Duệ lông mày nhíu lại, không trực tiếp trả lời, mà hỏi lại một câu: Cậu với Tần Uyên biết nhau nhiều năm như thế, cậu cảm thấy Tần Uyên có khắc tinh không?

Trương Văn Văn nghiêm túc suy nghĩ một chút, Không có đi?

Mã Duệ lại lắc lắc đầu, Cậu sai, Tần Uyên này không sợ trời không sợ đất, duy chỉ có sợ Bạch Hiểu Y. Ở trước mặt Bạch Hiểu Y, lý trí, tỉnh táo, quy tắc toàn bộ đều là chó má! Tóm lại Bạch Hiểu Y chính là kiếp nạn của cậu ấy. Tôi trước kia đã từng tổng kết, loại cuồng công việc như cậu ấy, nếu có một ngày đột nhiên trốn việc, chỉ có thể là xuyên qua, hoặc là chết, hoặc bị Bạch Hiểu Y cuốn lấy, hiển nhiên, hai cái đầu đều không phải, vậy chỉ có thể là cái thứ ba.

Trương Văn Văn nắm ngón tay thật chặt, nhưng trên mặt không có khác thường quá lớn, chỉ hỏi anh: Vậy làm sao bây giờ? nghi thức ký hợp đồng sắp bắt đầu.

Mã Duệ vuột hai tay, Không có biện pháp, trực tiếp định vị di động, trói cũng phải trói cậu ấy về.

Mặc dù vừa rồi lúc Tần Uyên nghe điện thoại, Bạch Hiểu Y liên tục tác chiến với máy con hổ, nhưng đầu bên kia nói gì cô vẫn mơ hồ nghe thấy, một lát sau khi Tần Uyên cúp điện thoại cô liền thăm dò hỏi một câu: Trong công ty anh có phải có chuyện quan trọng hay không?

Tần Uyên không cho là đúng, hai tay anh chống ở trên máy con hổ, chuẩn bị giúp cô đánh lại trận vừa thua.

Theo ý anh chuyện gì cũng không quan trọng bằng cô.

Bạch Hiểu Y thấy thế liền bất đắc dĩ thở dài, Hay là anh trở về đi, chờ lúc rảnh rỗi chúng ta lại đến chơi, nếu không bộ dáng này của anh, em cũng lo lắng, chơi cũng không vui.

Tần Uyên cuối cùng quay đầu nhìn cô một cái, lạnh nhạt phun ra một câu, Không quay về.

... Bạch Hiểu Y liền dùng giọng điệu thương lượng nói với anh: Bằng không em với anh cùng đi công ty anh, em ở trong phòng làm việc chờ anh, chờ anh hết bận, chúng ta cùng nhau ăn cơm thì thế nào?

Tần Uyên cuối cùng đứng thẳng lên, nhăn mày nhìn cô, Em nói thật?

Bạch Hiểu Y nghiêm túc gật đầu.

Tần Uyên nghĩ sơ mới nói: Cũng được.

... Quả nhiên nhất định phải cùng với cô a, cao lãnh khoản đột nhiên trở nên dính người như thế thật đúng là khiến người ta chống đỡ không được.

Mã Duệ vốn đang chuẩn bị cho người định vị di động của Tần Uyên, lúc này di động lại vang lên, vừa nhìn điện thoại gọi đến là Tần Uyên, anh vội vàng tiếp mấy, chỉ nghe đầu bên kia có người dùng giọng giải quyết việc chung phân phó: chuẩn bị tốt tài liệu dùng trong hội nghị, đại khái trong nửa giờ tôi sẽ đến công ty.

... Trong tích tắc, Mã Duệ cảm thấy tên này có thể là tâm thần phân liệt, nhưng mà thời khắc mấu chốt, anh cũng không nghĩ nhiều, vội vàng gật đầu, Được được được, cậu lái xe cẩn thận một chút.

Cúp điện thoại rồi anh vội vàng phân phó mọi người vừa rồi, Không cần làm nữa, Boss đang trên đường tới.

Ở một bên Trương Văn Văn cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà với việc Tần Uyên thay đổi lại có chút nghi hoặc, Vừa mới thái độ của thủ tịch không phải là rất kiên quyết sao?

Mã Duệ hừ hừ, Cảm tạ bà cô bên cạnh cậu ấy đi.

Trương Văn Văn lại không biết rõ ý tứ lời này, đang muốn hỏi lại, Mã Duệ liền ung dung quăng ra một câu: Bà cô kia bảo đừng đi cậu ấy liền không đi, bảo đi cậu ấy liền ngoan ngoãn đi, ở trước mặt cô ấy, cậu ta chính là bỉ ổi như thế!

...

Lúc Bạch Hiểu Y với Tần Uyên tới công ty Báo săn mồi, Mã Duệ và Trương Văn Văn cùng với trợ lý của Tần Uyên ở trong đại sảnh công ty nghênh đón, Bạch Hiểu Y gặp mấy người này lập tức có chút không thoải mái, nhất là Trương Văn Văn. Nhưng lúc Bạch Hiểu Y đi tới lễ phép lên tiếng chào hỏi mọi người, có lẽ nể mặt Tần Uyên, ba người cũng đều khách khí đáp lời.

Viên trợ lý đã sửa sang xong tài liệu hội nghị, lúc này đưa cho Tần Uyên: người phụ trách bên JK đã đến, hội nghị bất cứ lúc nào cũng có thể bắt đầu.

Tần Uyên cầm lấy, lật nhìn thoáng qua gật gật đầu, Tốt, đi thôi.

Mấy người cùng nhau vào thang máy, Mã Duệ ở bên cạnh liên tục không nói gì, chỉ lấy con mắt ý tứ sâu xa quan sát hai người, một lát mới ranh mãnh hỏi một câu, Tôi nói này, người cậu cũng đã đem tới công ty, sao không giới thiệu một câu?

Bạch Hiểu Y vừa nghe lời này cảm thấy sắc mặt cứng đờ, Tần Uyên vẻ mặt ngược lại không có thay đổi gì, chỉ hời hợt ném lại một câu: lão bản nương (bà chủ) của Báo săn mồi.

Vừa dứt lời, Bạch Hiểu Y rõ ràng nghe thấy Trương Văn Văn đứng ở bên cạnh Mã Duệ hít một ngụm khí lạnh, cô ấy tựa hồ cũng phát hiện mình quá mức khác thường, vội cúi thấp đầu, che đậy thần sắc trên mặt mình.

Mã Duệ ngược lại ha ha cười một tiếng, lại trêu ghẹo một câu, Tiến triển rất nhanh a, đã là lão bản nương, chuẩn bị khi nào thì thành a?

Tần Uyên nhìn thoáng qua Bạch Hiểu Y, Bất cứ lúc nào cũng có thể. Anh ý tứ rất rõ ràng, chỉ cần cô đáp ứng, anh bất cứ lúc nào cũng có thể cùng cô kết hôn.

Mã Duệ hai tay rảnh rang khẽ dựa vào thang máy, vẻ mặt ý tứ sâu xa, Tôi vốn còn tưởng rằng cậu định cả đời độc thân đấy, dù sao cũng may... Mã Duệ nháy mắt với Bạch Hiểu Y, Bạch tiểu thư, cảm ơn đã cứu vớt cậu ấy trong nước sôi lửa bỏng !

Bạch Hiểu Y vốn dĩ đi theo Tần Uyên tới đây rồi toàn thân không được tự nhiên, này một lát nghe thấy Mã Duệ nói thế không biết phải trả lời thế nào. Ngược lại Tần Uyên giúp cô giải vây, ánh mắt của anh lạnh lùng nhìn sang Mã Duệ, giọng nói cũng lộ ra vài phân nguy hiểm, Cậu không nói lời nào, không có ai bảo cậu là câm.

Mã Duệ lập tức hậm hực sờ sờ mũi, quả nhiên không nói nữa.

phòng làm việc của Tần Uyên ở tầng cao nhất cảu công ty Báo săn mồi, Tần Uyên dẫn cô đến phòng làm việc rồi cố ý dặn dò một câu: Em ngồi đây chốc lát, anh khai mạc xong hội nghị sẽ tới, nếu nhàm chán thì xem phim, máy vi tính trên bàn em cứ tùy tiện dùng.

Bạch Hiểu Y gật gật đầu, lúc này Tần Uyên mới rời đi.

phòng làm việc của Tần Uyên rất lớn, bên trái cửa vào bày một cái bàn làm việc cực lớn, trên bàn theo thường lệ có vài cái máy tính để ngổn ngang, một bên vách tường là cả giá sách, trên giá sách chằng chịt đầy các loại sách vởi, phần lớn đều là sách chuyên khảo khó hiểu, chính giữa phòng đặt vài chiếc ghế sofa, hẳn là dùng để tiếp khách.

Cả phòng làm việc giống con người anh, gọn gàng sạch sẽ cẩn thận tỉ mỉ, lại có vẻ yên ắng tĩnh lặng, Bạch Hiểu Y dự định rảnh rỗi sẽ mua vài chậu cây để anh trang trí chung quanh.

Bạch Hiểu Y dạo qua một vòng cũng không có việc gì làm, liền từ trong ngăn kéo bàn làm việc tìm một cái máy tính xách tay, lấy ra dự định xem phim một lúc.

Cô đi vào nhà vệ sinh, vừa mới ngồi xổm xuống trong buồng vệ sinh liền nghe bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, hẳn là nhân viên trong công ty, đi đến bên này trang điểm lại.

Tôi thực không nghĩ tới CEO chúng ta cuối cùng thế nhưng không cùng một chỗ với Trương quản lý, bọn họ xứng đôi bao nhiêu a. Lúc nói chuyện, trong giọng nói lộ ra tiếc hận nồng đậm.

Vốn Bạch Hiểu Y đi vệ sinh xong rồi đang chuẩn bị ra ngoài, nhưng nghe họ nói như thế cô cảm thấy có chút khó khăn, lúc này ra ngoài chỉ sợ tất cả mọi người sẽ lúng túng, suy nghĩ một chút cô cảm thấy nên chờ hai người kia ra ngoài rồi cô mới đi ra.

Nhưng hai người này một lúc lâu vẫn không muốn đi, giọng nói kia vừa mới dứt một giọng khác liền nói tiếp: Mặc dù CEO của chúng ta lúc nào cũng lạnh như băng, thật giống như đối với cái gì cũng không thèm để ý, tôi vẫn cho là anh ấy và Trương quản lý ít nhiều có chút mờ ám, nếu không mấy năm nay trong công ty cũng không truyền ra scandal hai người bọn họ. Nói đến chỗ này cô thở dài, Cô nói bọn họ cuối cùng sao lại không có cùng một chỗ đây?

Chính thế a... Tôi cũng cảm thấy đáng tiếc, hôm nay nữ nhân đi theo CEO kia so với Trương quản lý quả thực kém quá xa, đến một sợi tóc cũng kém, thật không biết CEO vừa ý cô ấy cái gì.

Một người khác nghe tới chỗ này cũng chép chép miệng, Trương quản lý thua nữ nhân dạng này quả thực quá đáng tiếc.

Hai người thở dài thở ngắn trong chốc lát mới ra khỏi buồng vệ sinh, bên này Bạch Hiểu Y đứng rất lâu mới đi ra, trở lại phòng làm việc của Tần Uyên, ngồi xuống ghế sofa, Bạch Hiểu Y lúc nhất thời còn không kịp hồi thần.

Cô lấy gương soi từ trong túi ra, nữ nhân trong gương tướng mạo mặc dù không kinh diễm như Trương Văn Văn, nhưng cũng coi là có hình có dáng, so với Trương Văn Văn cũng không tính quá kém đi?

Bạch Hiểu Y thở dài, đem gương cất vào túi sách, cần gì tự coi nhẹ mình như thế? Tần Uyên nếu đã vừa ý mình, chứng minh mình so với Trương Văn Văn có chỗ tốt hơn.

Bạch Hiểu Y lúc này cũng không nghĩ nhiều, tự xem phim, về sau bất tri bất giác ngủ mất.

Tần Uyên khai hội nghị xong trở về, vừa vào cửa liền nhìn thấy cô cuộn mình ngủ trên ghế sofa, anh nhẹ bước chân cẩn thận đi đến ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, ánh mắt mang theo lưu luyến rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

Nhìn một chút, anh không tự giác vươn tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ trên khuôn mặt cô.

Bạch Hiểu Y kỳ thật cũng không ngủ sâu, lòng bàn tay Tần Uyên chạm lên mặt cô sờ soạng trong chốc lát cô liền tỉnh, cô mở con mắt mông lung ra nhìn anh một cái, lại bắt lấy bàn tay anh đặt cọ xát trên mặt cô, lúc nhất thời cũng chưa định thức dậy.

Tần Uyên thấy cô tỉnh, trên mặt thoáng có tự trách, Đã đánh thức em?

Bạch Hiểu Y lắc lắc đầu cũng không lên tiếng, Tần Uyên chỉ cho là cô còn chưa tỉnh ngủ, hơi có chút bất đắc dĩ, Tỉnh rồi thì dậy đi, đã qua giờ cơm, đi ăn cơm trước.

Lại duỗi tay kia đỡ lấy lưng cô, kéo cô từ ghế salon lên, nhưng sau khi thức dậy cô vẫn mềm nhũn, trực tiếp bổ nhào về phía trước vào trong ngực anh, hai tay ôm eo anh, khuôn mặt nhỏ cọ ở trên bụng anh, bộ dáng kia mang theo vài phần vô lại, giống như đang làm nũng với anh.

Kể từ ngày hai người ở cùng một chỗ, cô rất ít chủ động biểu hiện thân mật, làm nũng đùa giỡn này là lần đầu, anh tựa hồ lại gặp được tiểu cô nương sâu trong trí nhớ cái kia, lúc nào cũng thích bám dính bên cạnh anh, các loại làm nũng chơi xấu, chính là muốn ở bên cạnh anh không đi.

Đời trước anh đối với hành vi này căm ghét đến tận xương tuỷ, cho đến về sau triệt để mất đi cô anh mới hiểu được, có thể được cô quấn quít lấy, được cô gây rối là một chuyện hạnh phúc bao nhiêu. Về sau cho dù ở cùng một chỗ, cô cũng rất ít khi giống như trước đây thích chơi xấu anh.

Lúc này thấy cô dựa vào trên người không đi, Tần Uyên chỉ cảm thấy lòng mềm nhũn không nói ra lời, một tay kéo vai cô, một tay nâng đầu gối, ôm cô lên trên , cánh tay dịu dàng ôm lấy vai cô, giọng nói thuần hậu mang theo sủng ái, Còn muốn ngủ tiếp?

Bạch Hiểu Y ở trong lòng anh đã từ từ ngồi dậy, cũng không nói, cứ như vậy chằm chằm nhìn thẳng anh, Tần Uyên giúp cô sửa sang hai bên tóc rối bời tán lạc, nhéo nhéo lông mày nghi hoặc, Làm sao ?

Bạch Hiểu Y lại vươn tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lông mày anh, anh có một đôi lông mày đậm như dao, lông mày lộ ra bén nhọn, nhưng lại có một loại gợi cảm duy thuộc tại về nam nhân, xuống chút nữa là một đôi mắt thâm thúy mê người, hốc mắt anh so với người bình thường sâu hơn, cùng sống mũi cao thẳng kết hợp cùng một chỗ, khiến toàn bộ đường nét trên mặt càng thêm sắc sảo.

Dưới mũi là một đôi môi mỏng, sắc môi màu hồng, khi anh động tình sẽ biến thành đỏ tươi, lộ ra một loại câu dẫn mị hoặc người.

Đầu ngón tay đang muốn xẹt qua phía trên, Tần Uyên lại đột nhiên duỗi tay bắt lấy cổ tay cô, cô một đường từ trên mặt anh lướt qua sớm làm tâm anh ngứa ngáy, còn để cô làm loạn tiếpchỉ sợ không biết bao giờ mới xong việc.

Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước.

Bạch Hiểu Y lại lắc lắc đầu, mở bàn tay đang nắm cổ tay cô, nâng đầu anh đưa mặt tới gần, nhẹ nhàng chạm khẽ lên môi dưới của anh.

Nam nhân này vóc người anh tuấn, cho dù chỉ nhìn riêng khuôn mặt cũng làm người ta rối loạn tâm thần, nghĩ tới còn có nhiều nữ nhân ngấp nghé anh như vậy, trong lòng Bạch Hiểu Y liền không có tư vị, về mặt tình yêu với nam nhân này, một mình cô lãng phí là đủ rồi, cô không thể cấp để nữ nhân khác có cơ hội lừa gạt anh.

Môi dưới còn chưa bỏ qua, Bạch Hiểu Y liền đem đầu lưỡi cuốn môi trên của anh, lại ngậm vào trong miệng nhẹ nhàng mút, môi anh mềm mại, lành lạnh, ngậm vào trong miệng thực hết sức thoải mái.

Tần Uyên sớm bị động tác bất thình lình này làm thân thể cứng đờ, lúc phục hồi tinh thần lại, anh cũng không nhiều nghĩ, bản năng mở lưỡi muốn cùng cô triền miên, Bạch Hiểu Y lại kịp thời né ra, không thích trừng mắt liếc anh một cái, Em muốn nếm thử hương vị cảu anh, anh không được lộn xộn.

...

Bạch Hiểu Y thấy anh không đáp, liền nói: Lần này không được lộn xộn nữa?

Tần Uyên đối với cô thật sự là cực kỳ bất đắc dĩ, chỉ đành để tùy ý Được.

Bạch Hiểu Y lại tới gần, đầu lưỡi ở trên đôi môi anh liếm qua liếm lại, cuối cùng ngậm lấy môi dưới khẽ cắn hai cái, cô cắn không nặng không nhẹ ngứa ngáy, quả thực như một cọng lông vũ cào tâm can anh, cào anh toàn thân bốc hỏa.

Lúc cô ngậm môi trên của anh khẽ cắn, anh đã nhịn không được, trực tiếp đem đầu lưỡi cô đang làm loạn cuốn vào trong miệng dây dưa một phen, nhưng cô rất nhanh chạy thoát, hai tay chống trên bờ vai anh, thở phì phì trừng mắt liếc anh một cái, Không phải đã đồng ý không lộn xộn sao?

Tần Uyên cảm giác hô hấp của mình bắt đầu không yên, nữ nhân này thật sự là đáng hận, trêu chọc anh lại không để cho anh thống khoái.

Anh dựa vào ghế sofa, điều chỉnh hô hấp, vặn hai hàng lông mày nhìn cô, giọng nói lộ ra vài phần bất mãn, Anh là đồ chơi của em sao? Em đùa bỡn anh như vậy?

Bạch Hiểu Y cảm thấy Tần Uyên rõ ràng muốn thu thập cô nhưng lại chỉ có thể cố nén không dám lộn xộn, bộ dáng đặc biệt đáng yêu, một câu lên án, quả thực mang theo oán niệm.

Bạch Hiểu Y nằm ở trên lồng ngực của anh, cười nói: Được, không đùa anh.

Tần Uyên lại sớm không chịu nổi, cô trêu chọc anh một lát đỡ nghiện, nhưng mà chính mình bị ném lên, tư vị này thực không dễ chịu, lúc này liền giữ cằm cô nâng cái đầu nhỏ lên, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Không giống cô nhẹ chậm liếm mút, anh hôn ngang ngược mà hung mãnh, đầu lưỡi tham tiến vào thật sâu, môi hung hăng mút - mút lấy môi cô, trong miệng cô đều bị anh quét sạch một lần.

Đợi đến lúc anh buông cô ra, Bạch Hiểu Y đã sắp ngất, anh hung tàn mạnh mẽ như thế, Bạch Hiểu Y còn tưởng rằng anh sẽ trực tiếp ấn cô ở trên ghế sofa đến một lần, ngược lại không nghĩ tới anh cũng không làm động tác tiếp theo, đợi điều chỉnh hô hấp rồi nói với cô: Đi ăn cơm đi!

Bạch Hiểu Y bây giờ còn chút chóng mặt, sau khi nghe xong liền gật gật đầu.

Bạch Hiểu Y muốn ăn thịt nướng, Tần Uyên liền dẫn cô đến một nhà hàng gần công ty, nghe nói hương vị thịt nướng không tệ, cửa hàng thịt nướng có ba tầng, tret là đại sảnh, lầu hai là bàn ăn, lầu ba là buồng riêng, Tần Uyên là khách quen, nhân viên cửa hàng cũng nhận ra anh, thấy anh đến liền trực tiếp dẫn anh lên lầu ba, nhưng lúc đi qua lầu hai Bạch Hiểu Y lại đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình.

Bạch Hiểu Y quay đầu nhìn lại, đã thấy cách đó không xa có một người mặt tây trang giày da đang đứng, Bạch Hiểu Y nhìn rất lâu mới nhận ra là ai.

Ngôn học trưởng?

Ngôn Phong cười cười với cô, Không nghĩ tới thật sự là em.

Tần Uyên đương nhiên cũng nhận ra người đàn ông này, một người bạn trai duy nhất Bạch Hiểu Y từng thừa nhận! Thấy anh ta xuất hiện tại đây, lúc này anh liền híp híp mắt nguy hiểm, theo bản năng duỗi tay ôm eo cô, lại ở trên eo cô nhéo nhéo, bày tỏ chủ quyền.

Bạch Hiểu Y cũng biết ý tứ Tần Uyên, không nói nhiều với Ngôn Phong, nhân tiện nói: Vậy chúng tôi lên trước, học trưởng từ từ ăn.

Tần Uyên lén lút, Ngôn Phong đương nhiên cũng chú ý thấy, anh sắc mặt tối tăm, cũng không nhiều lời, chỉ cười gật gật đầu.

Ở chỗ này thấy Ngôn Phong kia, Bạch Hiểu Y liền đoán được sự tình chỉ sợ sắp hỏng bét, quả nhiên, đến khi hai người ngồi xuống ghế, cô thấy rõ ràng sắc mặt Tần Uyên không tốt lắm.

Bạch Hiểu Y suy tư muốn giải thích thế nào với anh, nhưng cẩn thận ngẫm lại giống như lại không có gì phải giải thích, dù sao cô và Ngôn Phong cũng đã rất nhiều năm chưa gặp.

Đang cân nhắc, nghe thấy Tần Uyên ngồi đối diện giống như lơ đãng hỏi một câu, Từng liên lạc sao?

Bạch Hiểu Y phục hồi lại tinh thần, biết rõ anh nói gì, lập tức lắc lắc đầu, Rất ít liên lạc.

Gì? Anh lông mày cau lại, trong giọng nói thêm vài phần nguy hiểm, Vậy có liên lạc là sao?

Chỉ là ngẫu nhiên hỏi thăm một tiếng.

Tần Uyên tiếp tục truy vấn: Lúc trước lui tới bao lâu?

Bạch Hiểu Y bất đắc dĩ nhìn anh một cái, Chuyện vớ vẩn sao còn muốn so đo?

Tần Uyên sắc mặt trầm lãnh, giọng nói đương nhiên, Không thể không so đo!

... Bạch Hiểu Y vuốt vuốt trán, Em và anh ấy lui tới không bao lâu, em cảm thấy không hợp, về sau không liên lạc nữa.

Vậy rốt cuộc là bao lâu?

Một vài ngày. Dừng một chút cô lại bổ sung một câu, Anh ấy cũng không chạm vào chỗ nào trên người em, chỉ lui tới rất bình thường, đi chơi mấy lần, ăn cơm mấy lần đơn giản như thế.

Tần Uyên dựa vào lưng ghế, ánh mắt híp lại nhìn cô, Em đang tức giận cái gì? Nên tức giận không phải là anh sao?

Bạch Hiểu Y ngẩng đầu lành lạnh liếc anh một cái, Đều nói là chuyện vớ vẩn, anh tức giận có ý nghĩa gì?

Anh vẻ mặt đương nhiên, Không có ý nghĩa, anh cũng muốn tức giận.

... Bạch Hiểu Y bị anh chặn một cái, đơn giản điều chỉnh hô hấp mới nói: Được, anh muốn mở đại hội thẩm phán hôm nay, vậy chúng ta cẩn thận thẩm tra đầy đủ, hiện tại anh thẩm tra em xong, cũng đến phiên em thẩm tra anh đi?

Tần Uyên lông mày chau lên, Em muốn thẩm tra anh cái gì?

Anh cùng với Trương Văn Văn có chuyện gì xảy ra? Em còn nghe nói toàn bộ công ty đều ở truyền ra scandal anh và cô ấy.

Tần Uyên mặt không đổi sắc, con mắt cũng không nháy mắt một cái, Nếu đã nói là scandal, đó chính là không đáng kể.

Bạch Hiểu Y ha ha cười một tiếng, lạnh lùng nói: Ruồi bọ không bâu trứng không nứt, nếu tất cả mọi người đều nói, vậy khẳng định không phải là không có lửa thì sao có khói.

Tần Uyên thấy cô bộ dáng nghiêm trang lại cảm thấy có chút buồn cười, sắc mặt vừa mới trầm trọng cũng bất tri bất giác hòa hoãn hơn, Anh cùng với Trương Văn Văn là quan hệ cấp trên cáp dưới đơn thuần, còn người khác truyền như thế nào, anh không xen vào.

Bạch Hiểu Y cúi đầu xì một tiếng, không trả lời.

đuôi lông mày Tần Uyên đang vặn chặt dần dần giãn ra, trong giọng nói mơ hồ mang theo vài phần sung sướng, Em đây là đang ăn dấm?

Bạch Hiểu Y gắp một miếng thịt nướng chấm tương, nhét vào trong miệng, không mặn không nhạt ném lại một câu, Em ăn tương.

Tần Uyên cảm thấy cô thật đáng yêu, muốn hôn cô.
alt
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc