Ta mở mắt, trong tầm nhìn không có một tia ánh sáng. Núi rừng đêm khuya hắc ám như nuốt chửng toàn bộ trời đất, gió lạnh thổi qua như đang gào thét, giọt mưa buốt giá rơi xuống mang theo bí mật cùng với nó.
Cả người ta lạnh như băng, tứ chi như mất hết cảm giác, rồi lại nhận thấy có gì đó đang lan ra toàn bộ cơ thể, xuyên qua từng thớ thịt rồi chọc ngoáy vào tận xương, cảm giác đó nếu so với lăng trì chắc không khác là mấy. Giá rét bao phủ, cả người ta run lên nhè nhẹ, nhưng ta lại không có khí lực để cử động dù chỉ một đầu ngón tay.
Gió cuối thu lạnh buốt, ta nằm trên khối đá cạnh bờ sông, cảm giác nước sông đang dần dâng qua đầu gối. Mưa làm thanh tỉnh thân thể và thần trí của ta, nhắc nhở ta rằng mình còn sống.
Ta không biết mình đã hôn mê bao lâu, cũng thắc mắc rằng vì sao bản thân còn chưa chết.
Vết thương do kiếm trên ngực ta vẫn còn chảy máu. Ta nhớ rõ vật mỏng như cánh ve, trắng muốt tựa tuyết kia đã mỹ lệ mà dứt khoát đâm vào ngực ta thế nào. Ta tựa hồ còn có thể nghe được tiếng da thịt ta lúc thanh kiếm đâm vào, nhìn thấy được máu tươi phun ra từ miệng vết thương nhiễm đỏ thanh kiếm, và người cầm kiếm kia.
Ta còn sống. Cả người vô số vết thương, xương cốt gần như gãy nát, một kiếm kia xuyên thấu ngực ta, cuối cùng cả người ta rơi xuống sông. Như thế mà ta vẫn còn sống, nếu ta không phải là yêu nghiệt trong miệng bọn họ thì là gì?
Ta nở nụ cười, thứ đang hòa với những giọt mưa lạnh buốt chảy xuống, là nước mắt của ta.
Trong mộng thành Trường An phồn hoa tuyệt đẹp, ca múa mừng cảnh thái bình, ta còn là tiểu thư khờ dại ngây thơ của Trầm gia, năn nỉ mẫu thân mang ta đi xem hội hoa mẫu đơn. Mẫu tỷ hai người tay áo nhẹ bay, giống như tiên tử, người so với mẫu đơn càng thanh diễm.
Tỉnh mộng, lại sống không bằng chết.
Trên trời sấm chớp nổ ra vài lần, mưa gió cũng ngày càng lớn. Ta nghe được một loại hơi thở hỗn loạn, cảm giác thấy điều bất thường.
Là hơi thở của yêu quái, không phải quỷ.
Rừng già núi sâu, có yêu quái cũng không lạ. Năm đó khi ta tu hành, ngẫu nhiên cũng đuổi bắt một vài tiểu yêu xông lầm vào đạo quán. Đa số bọn nó là mèo rừng hay hoa tinh, thuần phác ngây thơ, không làm tổn thương người. Cảnh sơn kéo dài hơn mười dặm, núi non trùng trùng điệp điệp, cổ mộc che trời, mây mù bao quanh đỉnh núi, chướng khí lấp đầy thung lũng, chắc chắn dưỡng ra không ít sơn tinh yêu quái, có loài hướng thiện, đương nhiên sẽ có loài tà ác .
Ta bị trọng thương, lại cảm giác thấy yêu khí này không tốt. Thân mình đầy máu không nói, nhưng tinh khí của người tu hành khác với người thường, nếu đối phương ăn ta, chắc chắn đạo hạnh sẽ tăng thêm mấy chục năm.
Ta cười khẩy. Không chết dưới kiếm của kẻ kia nhưng bản thân sắp sửa trở thành bữa tối của yêu quái. Trầm Mi ta tuyệt mạng ở đây sao?
Tia chớp xẹt qua bầu trời, sấm giật không dứt, mưa càng thêm to .
Hơi thở của sơn yêu ngày càng gần, mùi tanh tưởi nồng nặc xuyên qua làn mưa bay vào mũi ta. Cũng sắp rồi, là ba chân, hay bốn chân?
Ta thử cử động tứ chi, lực dùng khá lớn, cơn đau theo đó truyền khắp cơ thể. Ta đau đớn rên lên một tiếng, sau đó ngã trở về.
Không được, xương cốt gãy nhiều nơi, tay trái ta mặc dù vẫn tốt, nhưng với thể lực và pháp lực còn lại thì có thể chống đỡ bao lâu?
Sớm biết như thế, ta sẽ không chạy trốn. Chết dưới đao thương dù sao cũng tốt hơn phơi thây trước miệng thú. Như vậy ít nhất cũng sẽ được chôn chung với cha nương và tỷ tỷ.
Ngực đau như bị đao kiếm vặn khoét, nhưng không phải vì một kiếm kia.
Cha, nương, tỷ tỷ…
Vị tanh tưởi kia ngày càng nồng, là lợn rừng.
Cánh tay trái có thể cử động duy nhất của ta lần tràng hạt mà Diệu An sư thái đã tặng. Ngày ấy biết được tin tức của hắn, ta vội vàng hướng Bích Vân cung ở dưới chân núi mà đuổi, ngay cả thanh kiếm gỗ đào bình thường không rời thân cũng không kịp mang theo. Trên đường sinh biến, ta bị nước sông vùi dập, phù chú không biêt đã rơi đi đâu, trên người chỉ còn lại tràng hạt này.
Trong mưa gió, một luồng hơi thở đang xông về phía bên phải ta. Ta ngưng thần định khí, ý niệm tập trung cho tay trái, chọn đúng thời cơ, đột ngột nâng mạnh cánh tay, một viên tràng hạt màu vàng phóng về phía bên phải.
Trong bóng đêm một tiếng rú phát ra, vật gì đó nặng nề té trên mặt đất. Nháy mắt hơi thở của ta trở nên cực kỳ hỗn loạn.
Ta hạ tay xuống, há mồm thở dốc.
Thân thể này thật sự quá kém, chỉ một động tác đơn giản đã tiêu hao hết sức lực của ta.
Sau khi điều chỉnh hơi thở, ta lại cảm thấy áp lực hướng về phía mình.
Vẫn chưa từ bỏ ý định? Ngươi vì tu vi của ta, hay vì tiên hồn trong thân thể này?
Ta cắn môi dưới, miệng tràn đầy vị máu, tay trái giơ lên, lại một viên tràng hạt vọt đi trong bóng tối.
…
Thời gian không biết qua bao lâu, mưa to thế nhưng một chút ý định dừng lại cũng không có, cứ như vậy mà mặc sức gột rửa. Nước sông đã dâng lên tới hông, ta lắc lắc người, tay trái cố sức chống đỡ thân thể. Cơ thể của kẻ khác có lẽ đã sớm không cảm thấy gì, nhưng ta thì khác.
Một tia chớp cực mạnh bổ xuống phía không xa đỉnh núi, ánh sáng đó giúp ta nhìn rõ mọi vật chung quanh hơn. Con lợn rừng đang đứng ở kia có hai đầu, nhưng trong tay ta chỉ còn một viên tràng hạt.
Trầm Mi ta xuất thân thiên kim quan gia, là thiếu niên tu đạo, sau này ắt nên việc lớn thành nữ quan danh gia. Kết quả lại là đấu sinh tử với một con súc sinh hai đầu, tạo hóa thật trêu ngươi mà.
Đúng lúc này một cơn sóng ập đến, thân thể ta bị cuốn đi theo dòng nước. Kinh hoảng quá ta quên rằng tay phải đang mang thương tích, cố gắng níu chặt một tảng đá. Một trận đau nhức, ta chỉ kịp kêu lên một tiếng, sau đó bị trôi theo dòng nước.
Liên tục tròng trành trong dòng nước, ngọn sóng vừa chuyển đã vứt ta lên một tảng đá. Ta nghe được xương cốt mình gãy rời, đau muốn ngất đi.
Ông trời ơi, giúp con chết mau một chút đi!
Con lợn rừng tinh kia nhân cơ hội xông thẳng đến chỗ ta. Trong tia chớp ta thấy rõ ràng mắt của chúng nó phát ra ánh đỏ, trong lòng ghê tởm, khí huyết cuồn cuộn, ta đem chút sức lực cuối cùng bắn ra viên tràng hạt còn lại.
Sau đó ta chỉ thấy một màu đen, thân thể xụi lơ trong nước. Sấm gầm chớp giật bên tai nhưng ta đã suy sụp đến mức không nhìn thấy được gì.
Răng nanh tanh tưởi của con lợn cắm vào vai phải ta, mà ta lại không hề cảm thấy đau, thân thể này quả thật vô dụng. Nó dùng sức tha ta lên bờ, tay trái của ta buông thõng ma sát trên mặt đất.
Ta đột nhiên cầm lấy một tảng đá sắc nhọn đâm mạnh vào mắt lợn rừng.
Máu tươi ấm áp chảy trên người ta, con lợn kia lồng lộn điên cuồng, ta há miệng ọc ra một ngụm máu, nhanh chóng niệm chú. Lợn rừng tinh gầm rú dữ dội, ta cả người run rẩy, yếu ớt đến nỗi không hô hấp được.
Các giác quan trong nháy mắt mất hẳn.
Cơn mưa rét lạnh cuối cùng cũng dứt, ta giống như lúc nhỏ được mẫu thân ôm, mềm mại ấm áp, tản ra hương thơm. Quanh ta trở nên tốt đẹp sáng ngời. Ta như được thoát ly khỏi sự đau đớn của thể xác, nhẹ nhàng tung bay về hướng ánh sáng…
Một luồng lực đạo mang theo nhiệt xuất hiện, giống như một đoàn binh lửa thiêu đốt thần kinh của ta.
Ta rên rỉ tỉnh dậy.
Mưa to vẫn chưa ngừng lại, nhưng mưa cũng không rơi trên người ta nữa. Một người con trai trong y phục đỏ rực đang ngồi xổm bên cạnh ta, tay giơ ra giữa không trung, luồng nhiệt kia vẫn không ngừng chảy vào cơ thể ta, dọc theo thất kinh bát mạch, dòng chảy ấy mang giúp ta khôi phục sức lực, nhưng cũng khiến ta cảm nhận được cơn đau thấu xương cốt.
Mặt ta nhăn nhó, nói: “Rất đau, đừng cứu ta.”
Người nọ theo nhếch miệng, khinh thường nói hai chữ: “Câm miệng!”
Tính cách thật không ổn chút nào. Ta nghĩ, cuối cùng hôn mê hoàn toàn.
Tỉnh lại đã là ngày hôm sau.
Phòng trúc, hương thơm thoang thoảng trong không khí, giường lớn phủ da thú. Nhìn như đơn giản, lại vô cùng tinh xảo quý giá, đây đều là những cực phẩm khó tìm. Miệng vết thương đều được bôi thuốc băng bó, xương cốt cũng đã được cố định lại, nhưng mà bây giờ trông ta không khác gì cái bánh tét.
Nằm ở trên giường không thể động đậy, yết hầu như thiêu như đốt, ta hừ hừ vài tiếng; tấm mành được vén ra, người nọ đi vào.
Màu đỏ chói lọi chiếm lĩnh tầm mắt của ta. Thân ảnh kia cao gấy phiêu dật, cảm giác mang máng đó là một hỏa hồ.
Hỏa hồ(*)? (Hồ ly lông đỏ)
Ta ngửi thấy hương thơm của hoa lan, khóe miệng không kềm được hơi nhếch lên.
Ngay sau đó, một cái bàn tay thô lỗ nâng đầu ta lên, một cái chén được đưa lại bên miệng.
Ta nhíu mày vì đau, nhanh chóng hớp vài ngụm nước trong chén. Người kia rút tay về, đầu ta lại mãnh liệt tiếp xúc với gối, trong phút chốc sao bay đầy trời.
Người nọ tiếp tục giở chăn lên, nhanh chóng thay thuốc cho vết thương. Ta hơi cử động, cảm giác được đôi tay lạnh lẽo ấy đang di chuyển trên thân thể.
Khí huyết xông lên não, nhưng ta vẫn nhịn. Xem cũng xem rồi sờ cũng sờ rồi, ta còn để ý chuyện trinh tiết liệt nữ gì nữa?
Thuốc mỡ lạnh lẽo nhưng bôi lên vết thương lại tạo nên cảm giác đau như lửa đốt. Ta nén đau, cả người đẫm mồ hôi. Người nọ dừng một chút, lấy khăn lau mồ hôi giúp ta, sau đó đem chăn phủ lại lên người. Dường như người nọ rất không tình nguyện, động tác từ đầu đến cuối cực kỳ thô lỗ.
Một chén thuốc mùi vị kỳ lạ được đưa đến bên ta. Sau khi ngửi được mùi kia, ta đem miệng mình ngậm lại thật chặt.
Giọng nói cao ngạo mạnh mẽ kia lại vang lên: “Muốn sống thì uống hết.”
Nhiệt huyết trong lòng cuồn cuộn dâng, miệng ta há ra. Cái thứ vừa đắng vừa chát vừa chua vừa lạt vừa mặn kia được thế chui tọt vào cổ họng ta.
Uống xong thứ ấy, ta cảm giác được mình lại chết thêm lần nữa.
Tác dụng của thuốc rất nhanh được chứng tỏ, ban đầu ta cảm thấy ấm áp dễ chịu lan tỏa trong bụng và lồng ngực, nhưng sau đó ngày càng nóng, giống như một ngọn lửa thiêu đốt lục phủ ngũ tạng. Ta thống khổ vặn vẹo thân mình làm động những vết thương trên người. Người bên cạnh rất nhanh ra tay điểm huyệt, ta không thể nhúc nhích, chỉ biết cắn răng chờ đợi cảm giác ấy qua đi.
Không biết qua bao lâu, lúc ta tỉnh lại người đã đầy mồ hôi, huyệt đạo không biết đã giải từ bao giờ. Khoang miệng tràn ngập vị máu, đầu lưỡi đau nhức vô cùng.
Không phải trong lúc đó ta cắn lưỡi tự sát chứ?
Người nọ lại giúp ta lau mồ hôi.
Cố gắng nhịn, nhưng ta vẫn không cầm lòng được mở miệng: “Đây là đâu?” Âm thanh giống như tiếng bò rống.
Người nọ không hề để ý trả lời: “Thiên tâm cư.”
“Các hạ là?”
“.”
Ta trầm mặc một lát, nói: “Ta tên Trầm Mi.”
Không tiếng đáp lại. Lúc mở mắt ra, căn phòng đã trống rỗng.
Cứ ngủ rồi tỉnh mấy ngày liên tiếp, vết thương trên người đã lành rất nhiều, tinh thần cũng sảng khoái tỉnh táo hơn. Nếu không phải mỗi ngày đều phải uống chén thuốc kinh khủng kia, sau đó lại bị đàn ông giở trò, lần dưỡng thương này của ta cũng tính là thoải mái.
Cả ngày nằm trên giường, nghe tiếng chim hót cũng hiểu được nơi đây nằm sâu trong núi. Chung quanh phòng bày bố kết giới, khắp nơi lại sạch sẽ vô cùng, ta chỉ còn biết ngủ để qua đi những tháng ngày nhàm chán.
Người nọ trừ những lúc đổi thuốc đưa cơm sẽ không thấy tăm hơi, cũng rất hiếm khi nói chuyện với ta. Thứ thuốc ghê tởm kia mỗi ngày đều phải uống, mà mỗi lần đều khiến ta đau đến chết đi sống lại. Khi đó con ngươi của Thuấn Hoa sẽ hiện lên vài phần lãnh khốc, kèm theo đó là bất đắc dĩ.
Y phục đỏ rực lóa mắt như mây bay cuối chân trời. Người như vậy lại cố tình chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này ẩn cư?
Có lẽ không nên gọi hắn là “người”.
Tuy rằng đạo hạnh cực cao nhưng ta vẫn cảm nhận được khí tức hồ ly bao quanh thân hắn.
Nửa tháng trôi qua, lúc này ta đã có thể xuống giường, cạnh giường cũng xuất hiện thêm một chiếc nạng. Ta chống nạng, sử dụng cái chân đã lành lặn đi ra ngoài phòng khách.
Cảnh vật hùng vĩ, ta không biết mình đang ở nơi nào, đưa mắt trông về phía trước chỉ thấy núi non đồ sộ, trùng trùng điệp điệp kéo dài ra thật xa. Sáng sớm sương mù chưa tan, chỉ thấy thế gian như tụ lại phía chân trời, đối với bản thân không hề có liên hệ. Mặt trời vẫn chưa tỏ, không khí thanh mát yên bình, cảnh vật như dần dần hồi sinh.
Ta chống nạng ra ngoài sân. Sân không lớn, bốn gian phòng trúc đều rất sạch sẽ, cây cỏ xum xuê, hoa lá đua nở náo nhiệt.
Âm thanh quỷ dị mờ ảo của Thuấn Hoa truyền đến từ phía sau: “Xuống giường được rồi sao?”
Ta quay đầu lại, đón nhận ánh mắt lạnh lùng của hắn. Ánh mặt trời buổi sớm làm cho khuôn mặt thiên thần của hắn phát sáng, mà đôi mắt như thủy tinh kia cũng tỏa ra nét yêu mị.
Đáng tiếc cho bộ dạng xinh đẹp này. Ta cúi đầu.
Ta hỏi: “Ta nên báo đáp ngươi thế nào?”
Thuấn Hoa nhíu mày, “Ngươi muốn đi?”
Ta nói: “Tại sao phải ngốc nghếch ở lại đây?”
Thuấn Hoa nói: “Ngươi trúng yêu độc, ta cho ngươi uống Phật Đà tán, lấy độc trị độc, ngươi hiện tại trúng Phật Đà tán, không có giải dược của ta, rời đi chỉ có đường chết.”
Ta ức chế, giận đến phát nghẹn!
Ta tức giận mắng hắn: “Ngươi là hồ ly thối!”
Thuấn Hoa nheo mắt: “Ngươi xưng hô với ân nhân như vậy à?”
Ta kêu to: “Từ đầu ta đã nói không cần cứu rồi!”
Thuấn Hoa nâng tay lên, như muốn sửa lại tay áo, rồi lại đột nhiên bóp chặt cổ của ta. Ta bệnh nặng mới khỏi, trốn tránh không kịp, cả người như muốn khuỵu xuống. Bàn tay hắn lạnh lẽo, móng tay sắc nhọn giống như xương khô, đâm sâu vào da thịt ta.
Ta hít thở không thông, trước mắt biến thành màu đen, đau nhức theo bản năng làm ta giãy giụa, nhưng việc không thể hô hấp làm ta không có chút sức lực. Trong nháy mắt ta như trở về với giây phút ấy: binh lính như thủy triều vây quanh, đao nhọn sáng như tuyết, ta hốt hoảng như một con thú bị thợ săn đuổi giết. Sau đó nam nhân ấy bước ra từ trong đám người. Ta vui sướng, kêu to tên của hắn. Hắn đến gần, dung mạo vẫn anh tuấn như lúc nào. Sau đó hắn rút kiếm ra. Ta chỉ sửng sốt, “Băng Nguyệt Điệp” đã phát ra ánh sáng lạnh lẽo đâm về phía ta…
Thuấn Hoa bỗng nhiên buông tay, ta ngã xuống đất, tham lam hít từng hơi thật sâu.
Hắn ôm cánh tay bị thương, trào phúng nói: “Biểu hiện của ngươi là đang muốn chết ư?”
Sao ta có thể chết chứ? Phản bội giết chóc, cả nhà chìm trong máu, hận này không báo sao ta có mặt mũi xuống gặp phụ mẫu?!
Lệ đã rơi xuống.
Thuấn Hoa nhìn ta, vẻ mặt không chút thương hại.
“Đứng lên đi.” Hắn nói, “Hiện tại ngươi chỉ còn một mình.”