Tôi theo lời chỉ dẫn của tên đó bc đến dãy nhà khu Đông, chỗ này có vẻ là nơi đẹp nhất, nổi bật nhất so vs các dãy nhà khác trong học viện, những công trình kiến trúc đc xây dựng khá chi tiết và tỉ mỉ, bao bọc xung quanh là những cây cổ thụ lâu năm, trên tường, dây leo bám chằng chịt rất đẹp mắt, xem ra nó đã có từ lâu đời rồi, ko lẽ đây là nơi tôi sẽ học sao? Nhưng sao tôi có cảm giác ko mấy tin tưởng nhỉ? Tôi nhăn mặt, gãi gãi đầu hoài nghi nghĩ nhưng cũng cố lết lên tầng 3, thật kinh khủng nhà gì mà cao khiếp, mỗi một tầng lại có đến mấy chục cái bậc thang, phải mất 15 phút tôi ms lết lên đc tầng 3, lại còn phải đi dọc hành lang đến cái lớp cuối cùng nữa chứ, kiểu này thì những quãng ngày về sau của tôi thảm rồi
- Hộc..hộc…hộc…._ tôi thở hổn hển, đưa tay lên vuốt mồ hôi trên trán, cái trường này đúng là hành hạ con người ta mà, học hành gì mà bắt lên tận tầng 3 thế này thì chắc chưa kịp vào lớp đã ngủm rồi. Tôi cố lấy lại hơi thở bình thường, vuốt tóc chỉnh lại quần áo và bước vào, đứng trc cửa lớp dõng dạc nói:
- Thưa thầy cho em vào lớp ạ
Tôi nói xong bèn mỉm cười tươi nhìn thấy giáo cùng các học viên trong lớp. Nhưng đáp lại nụ cười của tôi là những cái nhìn khó chịu và sặc mùi sát khí. Khoan… lạ thật? Sao lớp học lại chỉ có hơn chục người thôi nhỉ? đã thế đồng phục của họ lại khác của tôi nữa chứ, nó có màu đen tuyền, từ đường nét, màu sắc, đều trang nhã và đẹp vô cùng, trên các nút áo, cánh tay, các nếp gấp và túi đều có các điểm nhấn đc may chi tiết tỉ mỉ, chỉ cần nhìn vào cũng thấy toát ra vẻ sang trọng và cao quý, bên ngực trái có gắn 1 huy hiệu hình chữ A bằng vàng. Trên cổ mỗi người đều có thắt 1 rải ruy băng màu bạch kim (con gái thì nơ, con trai thì canavat). Nhưng có 1 điều đặc biết đó là tất cả bọn họ đều đẹp đến đáng sợ, trông giống như những mĩ nhân siêu phàm thoát tục vậy. Tôi bắt đầu cảm nhận đc bầu ko khí ko bình thường ở đây, vội thu nụ cười của mình lại, nhăn nhó nhìn xung quanh, có chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?
- Gì thế này??? Sao lại có lớp C ở đây?_ 1 giọng nữ cao vút đột nhiên vang lên
- Hừ…to gan thật, có hâm mộ quá, cũng ko đc phép mò lên đây chứ
- Thật là, dạo này Volt lỏng lẻo quá, sao lại để cho bọn Vampire C mò đến nơi ở cao quý của chúng ta….
- Anh Tooya anh phải xử lí bọn này thật nghiêm vào
- Đúng đấy…
…………
Những giọng nói kiêu căng hách dịch vang lên, tỏ rõ sự khinh thường đối vs tôi, ko lẽ tôi đã vào nhầm lớp???? Nhưng rõ ràng là tôi đi theo đúng chỉ dẫn của tên tóc bạch kim kia mà, sao có thể sai đc, chẳng lẽ….hắn cố tình lừa tôi?
Tôi bàng hoàng nghĩ rồi ngước khuôn mặt lo lắng lên nhìn ông thầy già trên bục giảng ấp úng hỏi:
- Thưa..thầy, cho em hỏi đây có phải là lớp 10C1 ko ạ?
Liền sau câu hỏi của tôi là những tiếng cười cợt vang lên ko ngớt, cùng vs đó là những câu nói châm biếm, đầy vẻ kiêu ngạo:
- Ồ, xem con nhỏ đó đóng kịch kìa, bao nhiêu tuổi rồi mà còn ko biết mình học ở đâu nữa chứ
- Tôi đã nói mà, bọn lớp C chỉ toàn 1 lũ bám đuôi, ko hơn ko kém
- Hừ…giỏi thật, thân phận thấp hèn mà dám mò lên lớp A của chúng ta, đã thế còn ra vẻ vờ vịt ko biết
………….
Những câu nói cay độc cứ thi nhau chĩa về phía tôi 1 cách ko thương tiếc, tôi cố kìm cơn giận, nắm thật chặt tay để giữ bình tĩnh, những con người này thật sự rất đáng ghét
- Này em, tôi khuyên em nên trở về lớp đi, chỗ này là nơi em ko đc phép đặt chân đến_ ông thầy già đột nhiên lên tiếng khiến tôi giật mình vội ngước lên nhìn
- Em xin lỗi, nhưng thầy có thể chỉ cho em lớp 10C1 ở đâu ko ạ, thực sự là em ko biết, đây là lần đầu tiên em vào học viện_ tôi tha thiết nói, dùng ánh mắt ươn ướt nhìn ông thầy giáo già
- Tôi sẽ chỉ cho em…._ 1 giọng nói dịu dàng trầm ấm đột nhiên vang lên, tôi giật mình, vội ngước mặt nhìn xuống nơi vừa phát ra tiếng nói, 1 chàng trai bước ra từ phía cuối lớp, nhẹ nhàng đi về phía tôi, cả người toát ra vầng hào quang sáng chói. Tôi nhìn theo, ko thốt nổi lên lời, trái tim đập thình thịch theo mỗi bc chân của người ấy, mái tóc màu đen ánh tím khẽ bay lòa xòa trong gió và đôi mắt màu đen huyền thì đang nhìn sâu vào mắt tôi, cả người toát lên vẻ dịu dàng, ấm áp nhưng trong đó cũng phảng phất 1 nỗi buồn dịu vợi. Vẻ đẹp của chàng trai này khiến cho những người khác phải nhìn vào phải nín thở, vạn vật xung quanh đều phải cúi đầu. Nếu so vs tên tóc bạch kim tôi gặp trong khuôn viên sau trường lúc nãy, thì thật ko thể so sánh nổi ai hơn ai.
- Anh Tooya
- Tooya sa-ma
- Sao sa-ma lại làm như thế???
…………………. Những tiếng xì xào bất mãn nổi lên nhưng người con trai vẫn ko thèm đoái hoài tiếp tục bc đến chỗ tôi
- Em sao thế? Ko muốn tôi chỉ đường cho à?_ thoáng chốc người đó đã đi đến bên cạnh tôi dịu dàng nói
- Dạ ko, cảm ơn anh rất nhiều, phiền anh chỉ cho em vs_ tôi vội xua xua tay cuống quýt nói, mặt đỏ rần rần như quả cà cà chua chín
Nhìn thấy bộ dạng của tôi như vậy, anh ta bật cười dịu dàng nói:
- Ko cần căng thẳng quá đâu, anh là Tooya, còn em?
- Ơ…em là Yume Watashi Hana
- Ừm, em ra đây anh sẽ chỉ lớp cho_ Tooya nhìn tôi mỉm cười gật đầu dịu dàng rồi chỉ tay ra phía ngoài cửa nhẹ nhàng bc ra ngoài, tôi như người mất hồn líu ríu đi theo
- Em có thấy dãy nhà phía Tây kia ko?
- Dạ có ạ
- Tốt lắm, lớp 10C1 nằm ở tầng 2 lớp cuối cùng của dãy nhà đó, em thấy chưa?
- Dạ, rồi em cảm ơn anh rất nhiều_ mắt tôi sáng lên, vui vẻ cúi đầu cảm ơn lia lịa, rồi chợt nhớ ra điều gì tôi ấp úng nói_ e..m có thể hỏi anh điều này ko?
- Em cứ hỏi
- Anh có chắc đó là lớp 10C1 ko ạ, em sợ…._ nói đến đây tôi hơi ngập ngừng, ko phải là tôi ko tin anh ấy, mà là do tôi đã bị lừa 1 lần rồi nên cần phải cảnh giác cao độ 1 chút. Tooya ngớ ra nhìn tôi 1 lúc, rồi bật cười nói:
- hahaha, em yên tâm đi, anh xin lấy danh dự của mình ra để đảm bảo rằng chỗ anh chỉ chắc chắc ko sai
Tôi bị nụ cười của anh ấy làm cho ngượng, vội vàng cúi đầu cảm ơn nói:
- Cảm ơn anh rất nhiều, xin lỗi vì đã làm phiền, nếu có lần sau chắc chắn em sẽ báo đáp ân tình của anh.